La Ngọc An ngượng ngùng mà thu hồi tay, khắc chế chính mình.
Thị thần: "Ta hiểu được.”
La Ngọc An: "......Chính em cũng không quá rõ.”
Thị thần bịt kín đôi mắt cô.
La Ngọc An đầy mặt nghi hoặc, bị Nhị ca che đôi mắt làm cô lập tức hồi tưởng chuyện lúc trước phát sinh bên trong kén đỏ, cả người đều xao động bất an.
Nhưng mà, thình lình xảy ra một cơn buồn ngủ xâm nhập cô, cô thực nhanh nhắm mắt lại, lặng lẽ nằm ngủ ở trên người thị thần. Đây đương nhiên không phải giấc ngủ bình thường, thị thần làm cô lâm vào một loại tình huống hồn phách ngủ đông.
Thị thần nâng thê tử, dừng ở trên thần đài. Ngón tay hắn dán ở giữa trán cô, thong thả mà thăm vào trong đầu cô -- giống như tuyết tan vào trong nước.
Đây ước chừng là khó chịu, thân thể La Ngọc An vốn ngưng tụ đã có chút tán loạn, một tay thị thần vững vàng thăm dò trong đầu cô, một tay khác nắm cổ tay cô, trấn an mà không ngừng vuốt ve.
Cái tay như bạch ngọc vững vàng từ trong đầu La Ngọc An lôi ra một thứ đồ vật vừa màu đen lại mang theo đỏ. Vừa rời ra khỏi đầu La Ngọc An, đồ vật đó dường như mất đi chất dinh dưỡng, héo rũ xuống, đồng thời còn không ngừng vặn vẹo trong tay thị thần, tựa hồ muốn từ cái tay đó hấp thu lực lượng.
Thị thần một tay ôm thê tử, vỗ nhẹ ở trên lưng cô, một tay cầm lấy đồ vật kia nhìn kỹ.
thật lâu sau, hắn lộ ra tươi cười " Thì ra là thể”.
Đồ vật đó không đáp lại hắn, Tần thị thần lại nhìn trong chốc lát, cảm thấy thú vị, còn nhớ rõ La thị ngày trước ở vùng Nghiên Châu. La thị thần hẳn là từ hai trăm năm trước đã sớm tiêu vong, không nghĩ tới còn để lại loại đồ vật này, vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
"Tuy rằng là thê tử trong nhà thị thần , nhưng tránh ở nơi này của nàng, hấp thu lực lượng của ta, sợ là không tốt đi.”
Thê tử thực yêu hắn, trong lòng cũng rất muốn cùng hắn thân cận, nhưng loại trạng thái bị thứ gì ảnh hưởng, hướng dẫn, muốn cùng hắn thân cận xác thật có vẻ không bình thường. Chính cô ước chừng cũng cảm thấy không đúng, khắc chế thật vất vả, thật là làm khó cô. Lúc trước hắn có một ít phát hiện, hiện giờ cắn nuốt Lương thị thần mới rõ ràng thấy thứ này trong đầu cô.
"Khó trách lúc trước ta không thể cắn nuốt nàng, xem ra cũng là vì ngươi.”
Một bên bảo hộ cô, một bên lại thôi phát cảm xúc của cô cùng các loại du͙© vọиɠ, ái dục, hận dục. Cái mảnh nhỏ thị thần ký sinh này muốn làm cái gì? Trong tay Tần thị thần trào ra tơ hồng, nhanh chóng bao vây đồ vật đã héo thành một cục kia, bọc thành một quả tơ hồng nhỏ.
Hắn vừa mới chuẩn bị đánh thức thê tử, bỗng nhiên lại nghi hoặc mà "A” một tiếng, lần thứ hai vươn tay, từ trong đầu thế tử túm ra một cục đỏ đen nho nhỏ nữa.
Chúng nó tựa hồ có thể lấy cảm xúc làm thổ nhưỡng, không ngừng nảy sinh.
"Không có cách nào trừ tận gốc, vậy có chút phiền phức." Trong miệng nói phiền toái, trên mặt vẫn là tươi cười, thị thần nhét đồ vật này vào trong cục tơ hồng lúc trước, cúi đầu đánh thức La Ngọc An.
La Ngọc An đầy mắt mờ mịt, "Nhị ca...?”
Thị thần trả lời một tiếng, mỉm cười hỏi: "Muốn sinh hoạt phu thê sao?”
Vì sao mỗi lần Nhị ca đều có thể trực tiếp hỏi ra như vậy? La Ngọc An ánh mắt mơ hồ: "..... không được.”
Hiện giờ cô thật giống như mới vừa tỉnh ngủ, có chút không nhớ chuyện lúc trước, còn có vẻ mê mang. Lại nghe thị thần nói: "Vậy chơi trò chơi đi.”
La Ngọc An lấy ra di động, quen cửa quen nẻo mở một trò chơi mới, game xếp hình Tetris.
Chơi trong chốc lát, dần dần thanh tỉnh, phía sau thị thần nói: "An, ta vừa mới biết được, nàng là người của tộc La thị thần a.”
Ngón tay La Ngọc An cứng đờ ở giữa không trung, quay đầu lại: "Cái gì?!”
Tuy nói thật lâu trước kia, cùng họ là một tộc, nhưng một tộc cũng sẽ phân ra rất nhiều thị, có thị thần phù hộ chỉ là một thị trong đó. Hơn nữa cũng không phải mỗi tộc đều sẽ xuất hiện thị thần, không có thị thần phù hộ mới là đại đa số, La Ngọc An trước khi gặp được Tần thị thần đều không rõ lắm về thị tộc tồn tại, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cùng thị thần khác có quan hệ gì. Bỗng nhiên nghe thế, cả người đều chần kinh rồi.
Một cây gạch dài màu đỏ trong game xếp hình Tetris lập tức dừng ở chính giữa, nhô lên cao cao, không thể vào đúng khe hở bên cạnh.
Thị thần: "Ai, đáng tiếc, miếng này đặt ở bên cạnh mới vừa vặn thích hợp.”
Đối diện ánh mắt cô vẫn khϊếp sợ không nhúc nhích, thị thần nghi hoặc: "Sao? Thế nào lại không chơi?”
La Ngọc An :” ...” Nhị Ca, sao lại tự dưng thuận miệng nói ra một cái bí mật lớn, còn muốn em giống như không có việc gì tiếp tục chơi trò chơi?