Sáng sớm hôm sau, Giang Phong thay một bộ quần áo thể thao, mở cửa ra với ánh mắt ngái ngủ.
Trần Tú Tú đang đứng ở cửa. Cô ấy mặc một bộ quần áo tương đối rộng rãi và đi một đôi giày thể thao.
Vì để chạy bộ, cô ấy còn cố ý buộc tóc thành đuôi ngựa.
Nhìn thấy người, Giang Phong khựng lại một chút.
"Tại sao cậu đến sớm mà lại không gọi tôi?"
Trần Tú Tú liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Nếu như bảy giờ cậu còn chưa đi ra thì tôi sẽ gõ cửa. Chạy bộ đến đâu?"
Nhìn Trần Tú Tú có vẻ hơi nóng lòng muốn thử.
Chạy bộ ở trong khu vực này sẽ làm cho cô ấy có cảm giác hãnh diện hơn.
Giống như cảm giác thành tựu của một lão nương 120 cân trở về, khi đã từng nặng đến 170 cân vậy.
Dù ba ngày không ăn cơm và gầy đi hai cân thì cũng không thể có được loại cảm giác này.
"Chạy đến Nhất Trung đi". Nhất Trung là trường học cũ của Giang Phong và Trần Tú Tú. Những người bán đồ ăn ở xung quanh Nhất Trung có thể không biết hiệu trưởng của trường là ai, nhưng chắc chắn không có ai không biết Trần Tú Tú là ai.
Dù gì thì cô ấy cũng từng là “bá chủ” đồ ăn ở cái vùng đó.
“Vừa hay đi ra phía sau đó ăn sáng.” Giang Phong giống như vô ý nói.
“Ăn sáng ư?” Trần Tú Tú hơi nhíu mày. Hôm nay cô ấy chạy bộ vốn chính là bởi vì để tiểu hao hết bát cháo tối hôm qua, giờ mà lại ăn sáng thì có vẻ như cái được không bù đắp đủ cho cái mất mất.
Trong từ điển của những người ăn kiêng không có hai chữ ăn sáng.
“Phải vận động nhiều như vậy, không ăn sáng thì cẩn thận sẽ bị ngất xỉu đấy.” Giang Phong nói. Khoảng cách từ chỗ bọn họ đến Nhất Trung là gần ba ki lô mét, dù có chạy chậm cũng không phải là quãng đường ngắn đối với một người mới tập chạy như Trần Tú Tú.
“Tôi uống một cốc sữa đậu nành là được rồi.” Trần Tú Tú lựa chọn thỏa hiệp.
Chạy bộ nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng thật sự không thuận lợi một chút nào đối với những người mới tập chạy bộ.
Cũng giống như ngày đầu tiên Vương Hạo chạy bộ, anh ta quyết tâm đặt mục tiêu phải chạy được mười ki lô mét. Kết quả là vừa mới chạy được bốn vòng thì liền đến căn tin rồi tự thưởng cho chính mình món sườn xào chua ngọt.
Ba ki lô mét ngắn ngủi chạy trong khoảng một tiếng đồng hồ.
Cả người Trần Tú Tú chảy đầy mồ hôi, cô ấy ngồi trước một cái quạt điện ở một quán bán đồ ăn nhỏ ở huyện S tại cửa sau của Nhất Trung.
Sau khi giảm xuống được một trăm hai mươi cân, cô ấy không còn đổ mồ hôi nhiều như vậy nữa.
“Muốn ăn cái gì không?” Giọng nói của Giang Phong giống như ma quỷ thì thầm với Trần Tú Tú.
Tất nhiên là cô ấy muốn ăn rồi, cô ấy muốn uống sữa đậu nành mới được say của bà Trương bán ở cửa Nhất Trung với hai thìa đường, muốn ăn trứng ngâm trà được luộc đến mức thấm đẫm nước trà ở đầu ngõ, muốn ăn mì xào với dưa chuột và hành lá, còn muốn ăn sủi cảo hấp của quán ăn nhẹ ở huyện S này.
“Một cốc sữa đậu nành là được, không có đường nhé.” Trần Tú Tú gần như nghi ngờ Giang Phong cố ý đặt ra cái đích chạy bộ là ở chỗ này.
"Cô gái nhỏ không muốn ăn thử sủi cảo hấp ở trong quán ăn của chúng tôi sao? Chúng rất ngon đấy. Trước đây có một cô gái nhỏ ở Nhất Trung mỗi ngày đều đến ăn vài l*иg!" Bà chủ luôn luôn giới thiệu món sủi cảo hấp của quán ăn nhà mình cho các khách hàng mới.
"Giang Phong, cháu cũng không khuyên nhủ bạn gái của mình gì cả. Hiện tại cô gái nhỏ vận động nhiều như vậy mà lại không ăn cơm thì cơ thể sẽ không thể chịu được mất."
“Bà chủ, cô ấy là Trần Tú Tú.” Giang Phong cười nói, sau đó anh gọi hai l*иg sủi cảo hấp và một bát canh đậu xanh.
“Tú Tú ư?!” Giọng nói của bà chủ lúc này có thể sánh ngang với giọng nói của đồng chí Vương Tú Liên.
"Tú Tú xinh đẹp quá! Thật đúng là con gái mười tám tuổi sẽ có thay đổi. Bác gái không thể nhận ra được nữa rồi, đã đến quán ăn của bác gái thì làm sao có thể không ăn sủi cảo hấp được chứ? Nào, nào, ăn một l*иg đi, không nên để bản thân bị đói bụng. Làm sao mà một cô gái nhỏ như vậy có thể không ăn sáng chứ? Nếu không đủ thì bác gái sẽ cho thêm sáu l*иg nữa, nếu vẫn không đủ thì bác sẽ đi gói ngay bây giờ!"
Dưới sự nhiệt tình của bà chủ, Trần Tú Tú chỉ có thể liên tục thất bại mà thỏa hiệp. Từ một cốc sữa đậu nành biến thành một l*иg sủi cảo hấp và một cốc sữa đậu nành.
Trần Tú Tú gắp một cái sủi cảo, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Phong: "Có phải cậu cố tình lừa tôi tới đây để ăn uống đúng không?"
“Sao vậy? Sủi cảo hấp của quán ăn nhà bọn họ ăn không ngon sao?” Vẻ mặt Giang Phong vô tội: “Trước kia còn nhỏ tuổi nên không có hiểu biết, tôi vẫn luôn cho rằng món sủi cảo hấp này là món ăn ngon nhất trên đời.”
Giang Phong cắn một cái sủi cảo hấp, nhai vài lần rồi nuốt xuống.
"Sau này lên đại học, đi ra ngoài thì tôi mới phát hiện ra rằng sủi cảo hấp của nhà bọn họ thực sự là ngon nhất trên thế giới."
Trần Tú Tú không thể phản bác lại, sau khi vận động, máu lưu thông và insulin tiết ra, dạ dày vốn dĩ trống rỗng đã bắt đầu chuyển động nhanh chóng và không ngừng phát sinh kháng nghị với cơ thể của cô ấy.
Khiến cho bản thân nhịn ăn một năm, cô ấy vốn đã quen với việc đói bụng rồi.
Nhìn thấy Trần Tú Tú không hề ăn dưa chuột một cách thong thả chậm rãi giống như tối hôm qua, thay vào đó là có chút vội vàng mà ăn sủi cảo hấp, Giang Phong thừa thắng xông lên: "Ngày mai tiếp tục chứ?"
"Ừ."
Trần Tú Tú hung hăng cắn một cái sủi cảo hấp.