Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 60

Màn đêm buông xuống, trong phòng nghỉ của người hầu Cung gia, mấy gã sai vặt cùng vây quanh ngồi bàn tán về những chuyện mới xảy ra trong Cung gia. “Ai, biết không? Đại thiếu gia lại choáng váng.”

Gã sai vặt Giáp vẻ mặt bát quái nói. Mọi người đều gật đầu:“Biết, Cung gia từ trên xuống dưới ai chẳng biết a.”

“Không biết đại thiếu gia lần này sẽ ngốc bao lâu.”

“Ai có thể nói chắc được chứ, ngay cả Vu thần y cũng chưa có biện pháp gì.”

“Ai, các ngươi nói, đại thiếu gia ngốc tốt? Hay là thông minh tốt?”

Không biết ai hỏi một câu như vậy, tất cả mọi người trầm mặc một hồi, sau đó có người nói ngốc tốt, lúc ngốc rất đáng yêu a, có thể cười với hắn, cho hắn đồ ăn.

Có người nói thông minh tốt, lúc thông minh cực giỏi, là nam nhân tuyệt vời nhất, làm cho mọi người sùng bái! Mấy người bàn tán đang vui vẻ. “Khụ khụ.”

Tiếng ho khan rất nhỏ làm cho mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trình quản gia gương mặt nghiêm khắc nhìn bọn họ, đám sai vặt đều im miệng, có hơi sợ nhìn hắn. “Chuyện của chủ tử, có thể để cho hạ nhân các ngươi nói huyên thuyên sao?”

Trình quản gia nghiêm mặt giáo huấn:“Cho dù đại thiếu gia biến thành thế nào, cũng là chủ tử của các ngươi!”

Chúng sai vặt cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh. “Nếu để cho chủ tử nghe được những lời bất kính này của các ngươi, chắc chắn các ngươi đẹp mặt!”

Trình quản gia hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ giáo huấn. “Chúng tiểu nhân không dám nữa.”

Chúng sai vặt bị dọa quỳ xuống cầu xin tha thứ. “Mỗi người phạt một tháng bổng lộc! Lại còn có lần sau, trực tiếp trục xuất Bảo.”

Trình quản gia bỏ lại một câu, phất ống tay áo rời đi. Trình quản gia cau mày đi ra khỏi phòng hạ nhân, trong lòng âm thầm nghĩ, nô bộc ở Cung gia cái gì cũng tốt, tay chân chịu khó, trung thành với chủ nhân, chỉ là có một chút không tốt, lắm mồm! Chỉ một việc nhỏ, chưa tới một khắc, toàn bộ Cung gia bảo từ trên xuống dưới không ai không biết! Hắn thân là quản gia, nhất định phải giữ vẻ nghiêm khắc! Chỉ là, đại thiếu gia rốt cuộc là ngốc thì tốt, hay thông minh thì tốt đây, này này…… Này thật đúng là một vấn đề khó. Cách đó không xa, hai người đại thiếu gia cùng đại thiếu nãi nãi đang ngồi bên hồ nước hóng mát, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc bọn họ, đại thiếu nãi nãi cau mày dùng ngón trỏ gõ đầu đại thiếu gia, đại thiếu gia ôm đầu vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng, cặp mắt ướt sũng, vẻ mặt lo sợ kia, thật sự là khiến người ta đau lòng, quả nhiên, đại thiếu nãi nãi hung dữ một hồi liền mềm lòng.

Đại thiếu gia vừa thấy đại thiếu nãi nãi không tức giận, lập tức thay ngay vẻ tươi cười đáng yêu, lao lên ôm lấy nàng, đại thiếu nãi nãi không đỡ được hắn, bị ngã trên mặt đất, hai người lăn thành một đoàn trên cỏ, từ rất xa đã có thể nghe được tiếng cười đùa của bọn họ. Trình quản gia nhìn hai người lăn lộn trên mặt đất, cười híp mắt, xoay người, vừa đi vừa nghĩ: Ai, thiếu gia ngốc hay không ngốc thì có sao đâu, vui vẻ mà sống không phải cũng tốt lắm sao. Hắn vừa mới đi được hai bước, một gã sai vặt đã chạy tới bẩm báo. “Trình quản gia, Quỷ Vực môn Mạt Nhất cầu kiến tìm đại thiếu nãi nãi.”

“Mạt Nhất?”

Trình quản gia nhíu mày, Quỷ Vực môn Mạt Nhất là một trong thập đại cao thủ trên giang hồ, thường ngày xuất quỷ nhập thần, muốn gặp hắn khó như lên trời, hôm nay cư nhiên chủ động tới cửa bái phỏng, chắc chắn là có đại sự gì, nhưng hắn là một nam nhân, không tìm các vị thiếu gia Cung gia lại tìm đại thiếu nãi nãi, chuyện này là sao? “Hắn có nói tới làm gì không?”

“Hắn không nói.”

Gã sai vặt lắc đầu. Trình quản gia nghĩ nghĩ nói:“Sắc trời đã muộn, đại thiếu nãi nãi không tiện gặp khách, ngươi bảo hắn ngày mai lại đến.”

“Nhưng mà Mạt Nhất nói…”

Gã sai vặt vừa định nói chuyện, đã bị Cung Viễn Hạ đi ngang qua ngắt lời. “Mạt Nhất? Ngươi nói Mạt Nhất hả?”

Cung Viễn Hạ có chút kích động. “Đúng vậy, tam thiếu gia.”

“Còn không mau mời hắn vào.”

“Ách… Vâng, thiếu gia.”

Gã sai vặt tuân lệnh, nhanh chóng chạy đi. Trình quản gia nhìn thoáng qua Cung Viễn Hạ, chỉ thấy hắn rất là cao hứng, lẩm bẩm:“ Không phải hắn nói không đến sao, ha ha.”

“Chậc chậc.”

Vu Thịnh Ưu nắm tay Cung Viễn Tu đi tới, nhìn Cung Viễn Hạ nói đùa:“Nhìn ngươi vui vẻ, tiểu tình nhân tới gặp ngươi?”

“Ngươi…nữ nhân này! Tại sao vẫn không hề thay đổi, suốt ngày nói hưu nói vượn!”

Cung Viễn Hạ nghiêm mặt, trừng mắt nhìn nàng nói:“Thân là nương tử người ta, trượng phu còn chưa mở miệng, ngươi sao có thể nói chuyện.”

“A a.”

Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn hắn một cái:“Ngươi quản ta, ngươi thân là tiểu bối, cư nhiên giáo huấn tẩu tử như vậy! Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua một câu tẩu tử như mẹ sao!”

“Ngươi không xứng làm tẩu tử của ta a!”

Hắn tiến lên một bước hung hăng trừng nàng. “Không xứng cũng làm, ngươi phải tôn kính ta!”

Nàng cũng tiến lên một bước, trừng lại! “Nương tử, Tam đệ, đừng cãi nhau, ha ha.”

Cung Viễn Tu đứng giữa bọn họ, cười gượng xua tay, vì sao hai người này vừa thấy mặt là cãi nhau vậy? Hòa thuận ở chung rất khó sao? Đáng tiếc hai người ai cũng không cho hắn mặt mũi, tiếp tục cãi nhau long trời lỡ đất, thở hồng hộc, Cung Viễn Tu ôm mặt, ngây ngô cười đứng ở một bên xem bọn họ cãi nhau, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi cho Vu Thịnh Ưu, phất tay quạt quạt.

Khiến Cung Viễn Hạ đang tức giận, sắc mặt lại đen thêm vài phần. “Tam thiếu gia, Mạt Nhất đến.”

Gã sai vặt dẫn một nam tử xoải bước đi tới, hai người ngừng cãi vã, đều xoay người nhìn lại, chỉ thấy nam tử kia trường bào màu đen, đai lưng màu lam, toàn thân từ trên xuống dưới không còn thứ gì khác, chỉ có một bảo kiếm cầm trên tay.

Hắn khuôn mặt lạnh lùng, lãng mục phong mi, đôi mắt lạnh như băng giống như một đầm nước phẳng lặng không chút gợn sóng. Vu Thịnh Ưu chọn mi âm thầm tán thưởng, Mạt Nhất a, thật sự là lãnh khốc trước sau như một a! Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Mạt Nhất, nàng đều có một loại xúc động lang huyết sôi trào không hiểu rõ! “Mạt Nhất huynh, đã lâu không thấy.”

Cung Viễn Hạ mặt vốn đang đen thui, bỗng nhiên trở nên vui vẻ cong mày, ngay cả giọng nói cũng ôn nhu hơn vài phần. Vu Thịnh Ưu nhìn Cung Viễn Hạ như vậy, trong lòng cười điên cuồng! A fu fu fu fu fu ~~~! Vì sao nàng kích động như vậy? Vì sao? Mạt Nhất lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên gật đầu, đạm mạc nói:“Ta không phải tới tìm ngươi.”

Vẻ tươi cười trên mặt Cung Viễn Hạ cứng lại, có chút khó chịu hỏi:“Vậy ngươi đến để làm chi?”

Tầm mắt Mạt Nhất lạnh như băng dừng trên người Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu chỉ chỉ vào mũi mình, ngây ngốc hỏi:“Tìm ta?”

Mạt Nhất gật đầu một cái. Vu Thịnh Ưu chọn mi:“Tìm ta để làm chi?”

Mạt Nhất hỏi:“ Môn chủ chúng ta gần đây có tới tìm ngươi?”

“Ngươi nói Bàn Tử?”

Vu Thịnh Ưu nghĩ nghĩ nói:“Chưa thấy qua.”

“Thật sự không có?”

Mạt Nhất lạnh lùng nhìn nàng:“Cẩn thận ngẫm lại.”

“Ừm…”

Vu Thịnh Ưu hai tay ôm ngực, nhắm mắt lại dùng sức nghĩ:“Nếu ngươi nói là Bàn Tử trước đây, ta thực không thấy, nhưng nếu ngươi nói tới một người có cảm giác giống Bàn Tử… thật ra có một!”

“Hắn trông thế nào?”

Mạt Nhất hơi căng thẳng, trầm giọng hỏi. “Ừm, thực gầy, rất được, nơi này có một nốt ruồi.”

Vu Thịnh Ưu chỉ vào bên khóe mắt đáp. “Quả nhiên… Đáng chết! Hắn quả nhiên làm!”

Mạt Nhất sắc mặt vốn lãnh khốc lại thêm vẻ lo lắng, hắn nhìn về phía Vu Thịnh Ưu ánh mắt trở nên phức tạp cực độ! “Làm sao vậy?”

Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu, kỳ quái hỏi. Mạt Nhất không nói chuyện, hạ mắt, toàn thân cứng lại, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, vung bảo kiếm, thẳng tắp hướng Vu Thịnh Ưu đâm tới! Hai người vốn chỉ cách nhau năm bước chân, Mạt Nhất lại là cao thủ sử kiếm, một kiếm này không chỉ Cung Viễn Hạ không kịp phản ứng, ngay cả Cung Viễn Tu cũng không kịp! Vu Thịnh Ưu lại một chút phản ứng cũng không có, chỉ cảm thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, chỗ ngực đột nhiên chợt lạnh, một trận đau nhức, hô hấp nhất thời khó khăn, ho khan hai tiếng, máu tươi từ miệng vết thương cuồn cuộn chảy ra không ngừng. Nàng không thể tin được cúi đầu, lăng lăng nhìn bảo kiếm đâm xuyên ngực, ngây ngốc ngước mắt lên, chỉ thấy cặp mắt lạnh như băng mà tràn ngập sát khí của Mạt Nhất. Cung Viễn Tu nổi giận vung tay, hét lớn một tiếng, toàn lực đánh ra một chưởng, đánh bay Mạt Nhất đi, Vu Thịnh Ưu mất đi chỗ chống đỡ, thẳng tắp đổ về phía sau…