Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 59: Vu lão cha đến đây hạ

Lúc Vu Thịnh Ưu thở hổn hển chạy về Cung gia, mở cửa phòng ra, trong phòng cư nhiên loạn thành một đoàn. “Viễn Tu?” Vu Thịnh Ưu đi thẳng vào buồng trong, chỉ thấy Cung Viễn Tu nằm ở trên giường, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ. “Viễn Tu!” Vu Thịnh Ưu bước nhanh đến gần hắn, đứng ở bên giường, chỉ thấy nam tử trên giường vẻ mặt đỏ bừng, áo bị kéo ra lộ ngực, trước ngực da thịt màu hồng sắc sáng bóng, trên trán đầy mồ hôi, quả thực khiêu gợi muốn chết! Như vậy! Quả thực giống như mời người ta nhanh ăn hắn! Ăn hắn! Thiên! Đây mà là sinh bệnh gì! Đây rõ ràng là trúng xuân dược! Ngửi mùi hương này, còn không chỉ trúng một loại! Ừm, có Bừa Bãi Phiên Giang Đảo Hải cường lực xuân dược, cái này chắc chắn là lão cha hạ, còn có loại vô sắc vô vị Một Đêm Bảy Lần dục hỏa đốt thân siêu cấp cường hiệu xuân dược! Xuống tay ngoan độc như vậy, nhất định là nhị sư huynh! Còn có mùi rượu này, hương vị này ít nhất cũng phải là xuân rượu hai mươi năm ! Nàng biết là ai đưa tới . Làm cái gì a! Những người này, cũng không sợ hạ nhiều xuân dược như vậy sẽ khiến hắn ăn vào choáng váng a! Vu Thịnh Ưu xoay người muốn đi lấy hòm thuốc, giải dược giúp hắn, nhưng vừa mới đi một bước, tay đã bị nắm chặt , tay hắn nóng đến dọa người, Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn đỏ bừng, nhìn thẳng vào mắt nàng, xoáy vào lòng nàng, làm cho nàng run nhè nhẹ. “Nương tử……” Tiếng nói hắn khàn khàn, ánh mắt mê say, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, thiên! Vu Thịnh Ưu đầu óc nháy mắt ngừng hoạt động! Cung Viễn Tu như vậy, có độ phóng điện với nữ nhân cao tới 100%! Tới khi đầu óc Vu Thịnh Ưu hoạt động trở lại, nàng đã bị hắn đặt dưới thân, Vu Thịnh Ưu liếʍ liếʍ khóe miệng, khẩn trương nói:“Viễn Tu, bình tĩnh! Ta đi lấy giải dược cho ngươi!” “Giải dược?” Vu Thịnh Ưu đỏ mặt, nhìn hắn gật đầu. Cung Viễn Tu cười một tiếng, đặc biệt sáng lạn, trong nháy mắt kia Vu Thịnh Ưu tựa hồ thấy Cung Viễn Tu trước đây, ánh mắt sáng ngời trong suốt, miệng cười sáng lạn như ánh mặt trời. Vu Thịnh Ưu lăng lăng nhìn hắn, hắn ôm lấy nàng, nhẹ cọ cổ của nàng, giống như trước đây cọ khiến nàng toàn thân nóng như lửa. “Nương tử, nàng thay đổi.” “Ách… A? Ta thay đổi?” Vu Thịnh Ưu chỉ vào chính mình hỏi. Cung Viễn Tu gật gật đầu. “Thay đổi như thế nào?” Vu Thịnh Ưu nhíu mày hỏi. Cung Viễn Tu buồn cười nhìn nàng nói:“Nếu là trước kia, ta như vậy nằm trên giường, nàng nhất định sẽ lao lên ôm.” Vu Thịnh Ưu lập tức đỏ mặt giống như núi lửa phun trào, nhớ lại những lần trước kia mình nổi thú tính, a a a a! Thực dọa người! “Trước kia, trước kia… Trước kia ngươi thực… mê người…” Vu Thịnh Ưu kéo chăn lên, che đi hai má đỏ bừng, nhỏ giọng giải thích. Đúng! Không phải lỗi của nàng, kẻ nào nhìn thấy tiểu bạch thỏ Cung Viễn Tu như vậy cũng đều sẽ lao lên mà thôi ! “Vậy… Ta hiện tại không mê người sao?” Cung Viễn Tu đưa trán chạm khẽ vào trán nàng, trong thanh âm có một tia buồn rầu. Vu Thịnh Ưu ngay cả vành tai cũng đều đỏ lên, nàng khẩn trương túm chặt chăn, liếc nhìn hắn nói:“Đương nhiên cũng mê người.” Hơn nữa là cực kì mê người! “Vậy sao nàng không lao tới? Nàng không thương ta sao? Nương tử?” Trán hắn đυ.ng trán nàng, mặt hắn cách nàng chỉ một chút, khi hắn nói chuyện, hơi thở ôn ôn phả vào mặt nàng, ngữ điệu kia, cực kì mê người. Vu Thịnh Ưu khẩn trương nhấp miệng, đôi môi kiều nộn, ánh mắt Cung Viễn Tu căng thẳng, lại tới gần nàng nửa phần, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi chạm khẽ lên môi nàng, trong mắt hắn mang theo tìиɧ ɖu͙© say lòng người, hắn rốt cục không nhẫn nại được, đem đầu lưỡi tham tiến trong miệng nàng, tìm kiếm của nàng, dây dưa cuốn lên, Vu Thịnh Ưu trợn to mắt, lăng lăng mặc hắn hôn, bàn tay hắn nóng như lửa ôm chặt lấy nàng, làm cho bọn họ gắt gao hợp cùng một chỗ, một bàn tay vòng qua sau lưng nàng, gắt gao đè lại đầu của nàng, không cho nàng có cơ hội chạy trốn, một cái hôn sâu giống như lửa, khác xa so với cái hôn khẽ của đứa nhỏ khi trước, đây là linh hồn cùng linh hồn dây dưa, va chạm, ánh mắt Vu Thịnh Ưu càng ngày càng mông lung, cũng chậm rãi nhắm lại. Hắn như là hôn không đủ, một lần lại một lần, nhiệt liệt hôn nàng. Qua hồi lâu, hắn mới buông nàng ra, nhưng bờ môi của hắn vẫn không muốn rời đi nàng, nhẹ nhàng tựa vào trên môi nàng. Vu Thịnh Ưu thở hổn hển híp mắt nhìn hắn, bị hôn đã muốn thần hồn điên đảo . “Môi nương tử thật ngọt.” Cung Viễn Tu nhẹ giọng nói. “A?” “Ngọt khiến ta luôn muốn hôn nàng, khi ta khờ đã muốn hôn nàng như vậy, muốn bảo bọc nàng, sủng ái nàng.” Hắn vừa nói, hai tay nóng như lửa cũng không nhàn rỗi, quần áo Vu Thịnh Ưu không biết từ khi nào đã bị hắn cởi sạch sẽ, hai tay của hắn mềm nhẹ phủ vuốt trên người nàng, bờ môi của hắn, hôn từng chút, từng chút da thịt của nàng, từ trên xuống dưới, khi đi vào ngực, hắn cắn nhẹ nụ hoa hồng nhạt của nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ liếʍ, nàng rốt cuộc không nhịn được kêu nhỏ ra tiếng. Cung Viễn Tu cười khẽ, càng thêm ra sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, Vu Thịnh Ưu hai tay nắm chặt bờ vai của hắn, run rẩy cử động thân mình, bàn tay hắn chậm rãi đi xuống phía dưới, đυ.ng đến trên đùi bóng loáng của nàng, vuốt ve qua lại, liền đi vào, tách hai chân của nàng ra, ngón tay khẽ động tại nơi mật huyệt sớm ướŧ áŧ của nàng. “A… Đừng…” Vu Thịnh Ưu thở dốc bắt lấy tay hắn. “Sao? Nàng không muốn?” Cung Viễn Tu ngẩng đầu nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú có vẻ tức giận , trong mắt hắn có dục hỏa khó át. Vu Thịnh Ưu đỏ mặt, thở gấp nói:“Không… Không phải, ta sợ..” “Sợ cái gì?” “Ta…” Vu Thịnh Ưu bất an liếc mắt nhìn cửa chính, lại liếc mắt nhìn cửa sổ một cái, tiếp tục nói:“Ta sợ có người tiến vào.” Cung Viễn Tu nâng thân lên, tiến đến bên tai nàng nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng nói:“Lần này ai dám tiến vào, ta gϊếŧ cả nhà hắn.” Nói xong, không hề dừng lại, cúi người đem du͙© vọиɠ nóng như lửa của mình vùi thật sâu vào động huyệt lửa nóng của nàng. “Khoan khoan! Để cho ta đi lấy — a a!” Tốt xấu gì cũng để nàng đi lấy xuân dược tự chế ‘sẽ không đau’ của nàng đã a! Đáng giận! Chuẩn bị mười mấy năm, cuối cùng vẫn không sử dụng được! Chẳng lẽ đây là ‘người tính không bằng trời tính’ trong truyền thuyết sao? Ưm… Đau quá a! “A… Đau… Viễn Tu, đau quá.” Vu Thịnh Ưu gắt gao túm chặt bờ vai hắn, móng tay cắm vào da thịt hắn, thấp giọng kêu khóc. Cung Viễn Tu thống khổ gầm nhẹ một tiếng, ngừng lại cử động điên cuồng của hắn, hắn thở hổn hển, cúi đầu hôn nàng, đầu lưỡi không ngừng dây dưa, nàng bị hắn hôn thần hồn điên đảo, hắn nhẹ nhàng, thong thả dùng du͙© vọиɠ thô to của hắn, nhẹ nhàng ma sát tiểu huyệt của nàng, bàn tay hắn không ngừng vuốt ve ngực của nàng, ngón tay nhẹ nhàng niết xoa trên nụ hoa của nàng, âu yếm như vậy làm cho tiểu huyệt của nàng không nhịn được co rút nhanh, ngón chân của nàng cũng vì du͙© vọиɠ cong lên, tiếng rêи ɾỉ của bọn họ không ngừng truyền ra, mồ hôi từ trên người hắn rơi xuống, dừng trên thân thể mềm mại của nàng, quyện lẫn vào nhau. Hắn rốt cuộc không nhịn được, nâng hai chân thon dài của nàng lên đặt trên cổ, đỡ lấy vòng eo của nàng điên cuồng luật động lên. “A… A..” “A… Viễn Tu, nhẹ thôi… Ân a… Đau..” “Ừm… Như vậy sao?” Cung Viễn Tu đỡ nàng lật lại, đưa lưng về phía hắn, đi vào thật sâu từ phía sau nàng. “A a a…” Vu Thịnh Ưu nắm chặt thành giường, ngửa đầu toàn thân run run thừa nhận sự va chạm của hắn:“A… A…” Tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn không ngừng truyền ra từ miệng nàng. Phù dung nội trướng, hai người thở dốc nóng rực, thân thể giao triền, luật động dã tính mà phóng đãng, da thịt nóng bỏng âu yếm, đêm hôm đó, bọn họ rốt cục kết hợp; Hắn vẫn dây dưa nàng đến hừng đông; Hắn mãnh liệt một lần lại một lần thâm nhập thật sâu trong cơ thể của nàng, bắn ra mầm móng cực nóng; Nàng rốt cục trở thành nữ nhân chân chính, thành thê tử chân chính của hắn.

Khi Vu Thịnh Ưu tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau, nàng giật giật thân thể, toàn thân đau đớn rã rời, khiến nàng lập tức nhíu mày. “Ui… Đau.” Nàng không nhịn được rên khẽ một tiếng. “Nương tử, nàng tỉnh?” thanh âm vui vẻ vang lên bên tai, Vu Thịnh Ưu cau mày nhìn lại, đáng ghét, không thấy nàng đau toàn thân sao, hắn còn vui vẻ như vậy làm cái gì? “Ta…” Một câu còn chưa nói xong, nàng liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người… Nam nhân nằm trước mặt, hé ra khuôn mặt tươi cười thực sáng lạn, một đôi mắt trong suốt như nước suối… Nữ nhân! Quả thật là mâu thuẫn! “Nương tử! Hì hì!” khuôn mặt Cung Viễn Tu tươi cười hồn nhiên giống như ánh sáng mặt trời, hắn vươn hai tay, gắt gao ôm Vu Thịnh Ưu vào trong ngực, vui vẻ dùng sức cọ :“Nương tử ôm một cái!” Vu Thịnh Ưu toàn thân cứng ngắc, đầy mặt si ngốc, hóa đá…hóa đá…hóa đá ing…… “Nương tử, nương tử! Nương tử?” Cung Viễn Tu buông Vu Thịnh Ưu đang hóa đá ra, mở to mắt, ủy khuất nhìn nàng, nước mắt trong hốc mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng nghiêng đầu, hấp hấp cái mũi, mím miệng, dùng thanh âm mềm đặc ủy khuất hỏi:“Nương tử… Sao nàng không để ý tới ta?” Vu Thịnh Ưu con mắt cứng ngắc chuyển động một chút, lăng lăng nhìn phía Cung Viễn Tu, sau đó dùng sức lắc đầu, kêu to:“A — a a a!!” Tiếng thét chói tai đáng sợ như thế truyền vang toàn bộ Cung gia bảo, bên ngoài nam uyển mọi người đều kỳ quái nhìn nhau, là ai a? Kêu khủng bố như vậy? Cung gia nam uyển: Thầy trò Vu gia nhìn nhau. Vu Thịnh Bạch nhìn phía ngoài cửa sổ:“Sư phụ, đây là thanh âm tiểu sư muội. Có phải phát sinh chuyện gì hay không?” Vu lão cha vuốt râu, nhíu mày nói:“Không biết nó lại làm cái quái gì nữa.” “Có cần qua xem hay không ạ?” “Hai vợ chồng nó trong khuê phòng, hai đại nam nhân như ta với ngươi sao có thể đi vào?” “Cũng phải.” Vu Thịnh Bạch gật đầu, vậy mặc kệ nàng , dù sao sư muội cũng luôn kinh hoàng bất chợt như vậy, có lẽ cũng chả phải chuyện gì lớn. Cung gia bắc uyển: “Nhị ca, huynh có nghe thấy tiếng gì không? Giống như đại tẩu kêu?” Cung Viễn Hạ dựng thẳng lỗ tai ngưng thần nghe:“Có phải phát sinh chuyện gì hay không?” Cung Viễn Hàm nhìn bàn cờ trước mắt, hạ xuống một quân cờ trắng, khiến quân trắng bao vây toàn bộ một đám quân đen lại, lạnh nhạt nói:“Tam đệ, đệ lại thua rồi.” “A! Nhị ca! Huynh vừa đi bước nào?” Cung Viễn Hạ nhìn bàn cờ kêu:“Ta không phát hiện! Huynh không chơi xấu đấy chứ ? Đi lại, đi lại!” Cung Viễn Hàm ôn cười nhìn hắn:“Có đi lại một trăm lần, kết quả cũng như vậy.” “Đáng giận! Hôm nay ta nhất định phải thắng huynh một ván!” Cung Viễn Hạ nhanh nhẹn thu lại bàn cờ, quyết tâm đánh lại. Cung Viễn Hàm nâng tay, cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm hương trà, nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu kín âm thầm, nhìn không rõ ràng. Bên này trong sương phòng, Cung Viễn Tu chân tay luống cuống nhìn Vu Thịnh Ưu lâm vào điên cuồng, nhìn nhìn, như là hiểu được lí do vì sao, trong mắt nước mắt ‘tách tách’ lập tức liền rớt xuống:“Nương tử… Nàng làm sao vậy? Nàng không cần Viễn Tu sao?” Vu Thịnh Ưu giương mắt nhìn hắn, ánh mắt quen thuộc kia, vẻ mặt lo lắng, thanh âm kia khiến nàng không thể cự tuyệt, a a a a a! Hỗn loạn! Thật đáng yêu a! Viễn Tu thực đáng yêu! Viễn Tu này không phải là Viễn Tu mình luôn tâm tâm niệm niệm sao? Viễn Tu này không phải là nam tử mình luôn yêu nhất sao? Không cần hắn? Sao có thể không cần chứ? Nhưng mà… Nhưng mà vì sao? Vì sao lại có cảm giác kì quái như vậy? A a a a! Mình thật sự là một nữ nhân mâu thuẫn a! Lúc hắn ngốc muốn hắn tốt! Lúc hắn tốt lại muốn hắn ngốc! Giờ choáng váng lại muốn hắn tốt lại! A a a! Nàng là biếи ŧɦái sao! Nàng có bệnh sao! Nàng thật sự là một nữ nhân mâu thuẫn không biết thỏa mãn!! “Không phải, ta tuyệt đối không phải là không cần ngươi, ta là nhất thời không thích ứng.” Vu Thịnh Ưu lau mồ hôi trên trán, bắt buộc bản thân mình tỉnh táo lại:“Đúng! Ta còn chưa thích ứng!” “Thích ứng cái gì?” Cung Viễn Tu chớp mắt nhìn nàng. Vu Thịnh Ưu cười khổ nói:“Đương nhiên là thích ứng sự biến hóa của ngươi!” Cung Viễn Tu chọn chọn mi, nghe có chút không hiểu nương tử nói cái gì, nhưng mà:“Nương tử! Viễn Tu rất nhớ nàng nga!” Cung Viễn Tu lao lên, ôm lấy nàng dùng sức cọ cọ, nương tử thơm quá, nương tử thật mềm! Cọ cọ cọ! Vu Thịnh Ưu cứng ngắc nằm ở trên giường, bị ôm, bị cọ! Lúc cơm chiều, Trong nhà ăn, ngồi ở vị trí chủ thượng là Cung lão gia gương mặt lạnh lùng như trước, chỉ là trong mắt có một vẻ ôn nhu, ánh mắt ông nhìn về phía Cung phu nhân, chỉ thấy bà tươi cười đầy mặt nâng chén kính Vu lão cha một ly, Vu lão cha vuốt râu vui tươi hớn hở nâng chén uống xong, nhìn về phía Cung Viễn Hàm cười yếu ớt đang trò chuyện gì đó với Vu Thịnh Bạch, Cung Viễn Hạ thỉnh thoáng nói vào vài ba câu, ba người trò chuyện với nhau thật vui, nâng chén uống rượu, không khí thực hoà thuận vui vẻ. Đúng lúc này, bên ngoài cửa nhà ăn, hai thân ảnh chậm rãi đi tới, nhìn theo bóng dáng thì biết là Cung Viễn Tu cùng Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Bạch buông chén rượu, trêu đùa nói:“Rốt cục đi ra a.” Cung Viễn Hàm cúi đầu cười khẽ, rất là ôn nhu. Cung Viễn Hạ buông nhanh bát, đứng dậy ngoắc Cung Viễn Tu:“Đại ca, ngồi chỗ này.” Từ lần trước từ biệt ở Thánh Y phái, hắn đã lâu không gặp đại ca , đại ca bình thường a, hắn còn chưa kịp cùng đại ca nói chuyện thoải mái, uống rượu một lần, lãnh giáo võ công một lần đâu! Ha ha a, đại ca hắn a, đại ca hắn sùng bái nhất. “Tốt! Tam đệ.” Cung Viễn Tu cũng vẫy vẫy tay, vui tươi hớn hở đáp ứng, kéo Vu Thịnh Ưu chạy về phía hắn. A! Đại ca hiện tại thực vui vẻ! Cung Viễn Hạ nghĩ như thế. Nhưng mà… Vì sao? Vì sao khuôn mặt tươi cười của y sáng lạn như vậy? Sáng lạn làm cho hắn có loại dự cảm không tốt! Cung Viễn Hàm nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn phía Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người gặp nhau, chỉ liếc mắt một cái, Cung Viễn Hàm liền đọc được đáp án trong mắt nàng, hắn hạ mắt, lông mi thật dài che đi ánh mắt phức tạp của hắn, trong ống tay áo rộng thùng thình, hai tay nhẹ nhàng nắm chặt lại. Cung Viễn Tu kéo Vu Thịnh Ưu ngồi ở giữa Cung Viễn Hạ cùng Cung Viễn Hàm, vui tươi hớn hở cầm lấy đũa gắp đồ ăn:“Ha ha, Viễn Tu thực đói. Muốn ăn thiệt nhiều thiệt nhiều.” Trên bàn cơm , mọi người trầm mặc, một trận hít thở không thông, vẻ tươi cười trên mặt Cung phu nhân chậm rãi rút đi, bà quay đầu nhìn Vu Thịnh Ưu, dùng thanh âm run run hỏi:“Nó… Nó…” Vu Thịnh Ưu thong dong cầm lấy đũa, gắp cho Cung Viễn Tu một miếng đùi gà hắn thích nhất, ngẩng đầu nhìn phía Cung phu nhân bình tĩnh nói:“Mẫu thân, hắn lại choáng váng.” “Ách……” Cung phu nhân hoảng hốt, chén rượu trong tay “Ba” một tiếng rơi trên mặt đất, Cung lão gia bình thường lạnh lùng như băng lúc này cũng hơi giật mình. Cung Viễn Hạ “A” một tiếng, đứng lên! Đại ca hắn a! Đại ca anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm thiên hạ đệ nhất của hắn a! Hắn còn chưa kịp nói một câu với y, y lại choáng váng! “Vu… Vu thần y, mau, mau nhìn xem con ta, vì sao…vì sao lại choáng váng?” Cung phu nhân run run chỉ vào Cung Viễn Tu . “Không cần nhìn.” Vu Thịnh Ưu xua tay, nhìn chằm chằm Vu lão cha, nhị sư huynh cùng Cung phu nhân nói:“Con nghĩ, hẳn là bởi vì hôm trước hắn trúng phải ba loại xuân dược nên mới biến thành si ngốc đi.” “Ba loại?” Ba người đồng thời lên tiếng. Sau đó đều liếc mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt hỏi: Chẳng lẽ ngươi cũng hạ? Lại dùng ánh mắt trả lời: Đúng vậy… Vu lão cha đầu tiên bỏ qua những ánh mắt nói:“Vẫn là để lão phu nhìn bệnh trước thì hơn.” “Đúng vậy đúng vậy, Vu thần y, mau nhìn cho Tu Nhi xem.” Cung phu nhân vừa vội lại áy náy, ánh mắt đều đã bắt đầu đỏ lên. Cung lão gia an ủi vỗ vỗ tay bà, đôi mắt bà ngập nước, ‘tách tách’ rơi xuống, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, cho dù là ai cũng không nhẫn tâm trách cứ bà. “Công chúa đừng vội. Đợi lão phu nhìn xem.” Vu lão cha đi đến bên cạnh Cung Viễn Tu, kéo tay hắn, bắt mạch chẩn đoán. Trong nhà ăn mọi người im lặng cùng đợi. Một lát sau, Vu lão cha nghiêng nghiêng đầu nói:“Kỳ quái.” “Vu thần y?” Cung phu nhân khẩn trương hỏi:“Như thế nào?” “Cung thiếu gia thân thể cũng không đáng ngại a.” “Vậy vì sao? Vì sao lại biến thành như vậy?” Vu lão cha vuốt râu nói:“Này… Có lẽ là… hắn mẫn cảm với xuân dược, ăn một lần liền biến thành như vậy.” “Có thể có khả năng khôi phục không?” “Chuyện này còn phải quan sát một thời gian, mới có thể nói rõ được.” Quan sát một thời gian a? Mọi người đồng thời quay đầu, nhìn Cung Viễn Tu đang vui vẻ ăn, Cung Viễn Tu đang ăn, thấy mọi người đều nhìn hắn thì ngẩn người, vì thế buông đũa trong tay, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười:“Mọi người không ăn sao? Vậy Viễn Tu cũng không ăn. Hắc hắc.” Mọi người đều quay đầu, cầm lấy đũa cúi đầu ăn cơm, thiên, một nam nhân sao có thể trong một đêm biến thành đáng yêu như vậy chứ? Vu Thịnh Ưu cúi đầu thở dài! Ai! Đòi mạng a.