Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 61: Ái Đức Ngự Thư: Không thể buông bỏ tình yêu thượng

Đau là cảm giác duy nhất hiện tại của Vu Thịnh Ưu, toàn thân giống như bị nhét vào một cái rương, động cũng không thể động, chỗ bị đâm đau nhức nóng bỏng như lửa, nàng không biết mình đã làm gì đắc tội Mạt Nhất, người này không nói một tiếng cầm kiếm chém nàng, chém nàng còn chưa tính, lại còn chém trúng, nàng là nữ chủ a! Nữ chủ! Nữ chủ cho dù gặp tình huống nguy hiểm cũng sẽ không chết, rơi xuống vực, đáy vực nhất định sẽ có đầm nước, sao có thể bị một nhát đao chém chết? Cho dù là nữ chủ bất hạnh nhất, bất tử, tuyệt đối là định luật cơ bản. Cho nên, khi nàng mở mắt tỉnh lại, tuyệt không giật mình. Không giật mình… Không giật mình… Không giật mình mới tài a a a a a… Đây là cái gì? Đèn điện! Đây là cái gì? Máy tính! Này lại là cái gì? Quạt điện a a a a a!!! Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn căn phòng hiện đại trước mặt, hỗn độn kêu to:“A a a a! Ta không cần! Ta không cần trở về! Ta không cần!”

“Nương tử, nương tử! Tỉnh tỉnh!”

Một đôi bàn tay hữu lực nắm lấy bàn tay đang vẫy loạn trong không trung của nàng, gắt gao cầm, lớn tiếng kêu:“Tỉnh tỉnh!”

Vu Thịnh Ưu mạnh mẽ mở to mắt, thở hổn hển, dại ra nhìn căn phòng, giường gỗ khắc hoa kiểu xưa, màn lụa mỏng, chăn bông tàm tơ mềm mại, giương mắt, nhìn gương mặt anh tuấn lại quen thuộc kia, thở ra một hơi thật dài, hô! Thì ra là nằm mơ a… May mà là nằm mơ, mũi bỗng nhiên cay xót, hốc mắt đỏ lên, đáng thương nhìn hắn gọi:“Viễn Tu…”

Cung Viễn Tu ánh mắt căng thẳng, tâm hung hăng co rút đau đớn, hắn cúi người, ôm lấy nàng, thật cẩn thận ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:“Không có việc gì, không có việc gì, nương tử không khóc a, không khóc.”

“Ô… Ô… Thật đáng sợ.”

Bởi một câu an ủi của hắn,Vu Thịnh Ưu nháy mắt khóc lớn, nước mắt ‘tách tách’ rơi xuống, thiên, vừa rồi nàng còn tưởng rằng nàng đã trở về chứ, đáng sợ. “Không sợ, không sợ, Viễn Tu ở đây a, Viễn Tu đánh người xấu cho nàng.”

Cung Viễn Tu ôm nàng, một bàn tay vỗ lưng nàng, một bàn tay vì nàng lau đi nước mắt trên mặt, vẻ mặt đau lòng an ủi nàng. “Ai ai, hai người các ngươi, không thể ôm như vậy.”

Vẫn đứng ở bên giường, Vu Thịnh Bạch tiến lại, tàn nhẫn tách hai người bọn họ ra:“Tiểu sư muội, chú ý miệng vết thương của muội.”

“Miệng vết thương?”

Vu Thịnh Ưu sửng sốt một chút, sau đó ôm miệng vết thương, đau khiến cả mặt cũng nhăn lại, thấp giọng kêu:“Đau quá.”

Đáng giận, hắn không nói nàng đã quên, vừa nói liền đau không chịu được. “Rất đau sao? Viễn Tu xoa xoa cho nàng.”

Cung Viễn Tu thấy nàng đau, ghé lại gần, đặt tay trên miệng vết thương của nàng, nhẹ nhàng xoa một chút. Vu Thịnh Ưu đau đến hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt nháy mắt trắng bệch! Kính nhờ! Đây là bị kiếm chém! Không phải ngã trầy da! Thiên! Nàng run rẩy hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đau nói không ra lời. Cung Viễn Tu bị nàng trừng, cuống quít rút tay lại, đáng thương hề hề nhìn nàng, hốc mắt hồng hồng, sợ tiếp cận sẽ bị nàng cắn. “Chậc chậc! Nhìn muội hung dữ kìa.”

Vu Thịnh Bạch nâng nhẹ tay xoa đầu nàng, buồn cười nói:“Hắn cưới muội cũng thực bất hạnh.”

“Thực bất hạnh sao?”

Vu Thịnh Ưu trừng mắt hỏi Cung Viễn Tu. Cung Viễn Tu dùng sức lắc đầu. Vu Thịnh Ưu đắc ý nhìn Vu Thịnh Bạch, xem! Hắn nói không phải a. Vu Thịnh Bạch nhìn nàng sắc mặt tiểu nhân đắc chí, buồn cười lắc đầu:“Hồi Hồn đan của sư phụ thật sự là thần dược, muội bị thương nặng như vậy, tỉnh lại có thể giống như không có việc gì.”

“Ai nói không có việc gì, vết thương lòng muội rất đau a.”

Vu Thịnh Ưu tựa vào đầu giường, khó chịu trừng mắt nhìn hắn hỏi:“Huynh nói xem, Mạt Nhất vì sao muốn gϊếŧ muội?”

“Gϊếŧ muội?”

Vu Thịnh Bạch cười lắc đầu:“Hắn nếu muốn gϊếŧ muội, mũi kiếm kia chỉ cần lệch lên nửa tấc, như vậy, cho dù là sư phụ cũng không thể nào cứu được muội.”

“Vậy hắn làm gì?”

Vu Thịnh Ưu trừng mắt hỏi hắn:“Chém muội chơi sao?”

Vu Thịnh Bạch thở dài:“Hắn chính là nhất thời nổi giận, không phải là thật sự muốn gϊếŧ muội……”

“Mặc kệ là thật tâm, hay là vô tình, Mạt Nhất gϊếŧ người hành hung ở Cung gia bảo, đó là chuyện thật mọi người tận mắt nhìn thấy.”

Ngoài cửa một người chậm rãi đi tới, dung nhan nho nhã, ôn nhu tươi cười, hắn thản nhiên nói:“Bạch huynh không cần vì hắn giải thích nhiều làm gì.”

“Nhị công tử.”

Vu Thịnh Bạch cười:“Tiểu sư muội nếu đã bình an vô sự, huynh có thể nể mặt ta, phóng Mạt Nhất một con ngựa không.”

“Bạch huynh khách khí.”

Cung Viễn Hàm cười:“Gϊếŧ người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây là thiên kinh địa nghĩa, không phải ta không buông tha hắn, là vương pháp không thể dễ dàng tha thứ hắn.”

“Ha ha ha, nhị công tử nói thực buồn cười.”

“Huynh nếu thấy chuyện này đáng chê cười, vậy cứ cười đi.”

Hai người mỉm cười nhìn nhau, ai cũng không nhường ai. “Cái kia…… hai người kia.”

Vu Thịnh Ưu giơ hai tay chỉ, cẩn thận ngắt lời hai người đang đứng đối diện kia, nói:“Ai có thể nói cho đương sự là ta biết này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?”

“Loại việc nhỏ này đại tẩu không cần biết.”

Cung Viễn Hàm thu hồi tầm mắt, nhìn Vu Thịnh Ưu ôn nhu cười:“Ngươi chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được.”

Vu Thịnh Ưu nhìn hắn tươi cười, gian nan nuốt nước miếng, ực… Hắn cười thực ôn nhu, Viễn Hàm cười càng ôn nhu càng không thể đắc tội hắn, làm trái ý hắn, bằng không ngươi sẽ chết thực thảm, thực thảm, thực thảm! “Chuyện của nàng còn không tới phiên chú em ngươi làm chủ đi.”

Vu Thịnh Bạch chọn mi, nhìn Vu Thịnh Ưu hí mắt cười nói:“Tiểu sư muội, muội nhất định rất muốn biết nga?”

Dựa vào! Nhị sư huynh híp mắt cười nga! Thiên a, phải biết rằng nhị sư huynh một khi híp mắt cười với ngươi, nếu ngươi dám không nghe hắn, ngươi nhất định phải chết, chết chắc rồi! Vu Thịnh Ưu cắn ngón tay, hơi sợ, nhìn người bên trái, người nọ ôn nhu nhìn nàng, nhẹ nhàng mỉm cười, ánh sáng thiện lương phát ra từ trên người hắn, chói lọi khiến người ta không mở nổi hai mắt, nhưng nàng đã cực kì hiểu, đằng sau khuôn mặt xinh đẹp kia là sự khủng bố tới mức nào! Lại nhìn bên phải, người nọ thân thiết nhìn nàng, hữu hảo mỉm cười, tuấn mỹ xuất trần, toàn thân cũng tỏa ra ánh sáng thiện lương, Vu Thịnh Ưu yên lặng quay đi! Bên này cũng thực khủng bố a! Chỉ nghĩ tới hậu quả của việc đắc tội hắn, nàng đã cảm thấy đau toàn thân. “Đại tẩu?”

“Tiểu sư muội?”

Hai người tươi cười càng phát ra mê người. Vu Thịnh Ưu cắn ngón tay nhìn xem bên trái, nhìn xem bên phải, một kẻ là nhị sư huynh ở chung đã mười năm, bị ức hϊếp đã mười năm, một kẻ là chú em ở chung một năm, đã bị ức hϊếp một năm, hơn nữa sau này sắp sửa ở chung cả đời! “Ta cảm thấy… Ừm… Nếu Viễn Hàm nói là việc nhỏ… ta đây…”

“Hử?”

Vu Thịnh Bạch chọn mi nhìn nàng. Vu Thịnh Ưu nuốt một ngụm nước miếng, chuyển hướng:“Muội là nói, kỳ thật biết cũng….”

“Ồ?”

Cung Viễn Hàm nhẹ nhàng nhìn nàng. Vu Thịnh Ưu cuống quít quay đi, không dám đối diện hắn, nhãn châu chuyển động, linh quang chợt lóe:“Ai u! Miệng vết thương của ta đau quá a!”

“Nương tử, nàng không sao chứ.”

Cung Viễn Tu khẩn trương nhìn nàng. Vu Thịnh Ưu vụиɠ ŧяộʍ nhìn vẻ lo lắng của ba người, ôm miệng vết thương rêи ɾỉ:“Đau quá, đau quá, miệng vết thương nứt ra rồi.”

“Rất đau sao?”

Vu Thịnh Bạch tiến lên một bước:“Ta xem xem.”

“Không được, huynh là nam nhân.”

Vu Thịnh Ưu dùng sức lắc đầu. Vu Thịnh Bạch cười phốc lên:“Ha ha ha, tiểu sư muội, muội a, vẫn không thay đổi, từ lúc nhỏ, chỉ cần muội giả bệnh trước mặt ta, sẽ dùng lý do qua loa tắc trách này đối phó với ta.”

“Muội… Muội không giả bệnh, muội thật sự rất đau a.”

Vu Thịnh Ưu đỏ mặt trừng hắn. “Tiểu nha đầu.”

Vu Thịnh Bạch sủng ái xoa nhẹ hai cái trên đầu nàng, thở dài nói:“Ta biết lần này muội chịu khổ, nhưng Mạt Nhất tốt xấu gì cũng là thủ hạ nhà ta, muội nể mặt nhị sư huynh, cho hắn một cái chết thống khoái được không?”

“A? Chết thống khoái?”

Vu Thịnh Ưu cả kinh nói:“Muội đâu có muốn hắn chết.”

“Muội đích thực không muốn hắn chết.”

Vu Thịnh Bạch liếc mắt nhìn Cung Viễn Hàm một cái nói:“Nhưng với thủ đoạn của nhị thiếu gia này, không chừng để hắn chết còn hơn.”

“Cái kia… Viễn Hàm a…”

Vu Thịnh Ưu lấy lòng nhìn Viễn Hàm, lời cầu tình còn chưa nói ra miệng. Đã thấy Cung Viễn Hàm nhếch miệng cười, tao nhã:“Đại tẩu không cần nhiều lời, Viễn Hàm biết ngươi mềm lòng, không đành lòng trách phạt hắn, nhưng Mạt Nhất dám can đảm hành hung ở Cung gia, nhất định phải trả giá, nếu không gϊếŧ gà dọa khỉ, răn đe, Cung gia chúng ta chẳng phải là làm cho người ta chê cười? Huống chi, xử phạt Mạt Nhất, không chỉ là vì ngươi, mà còn vì tạo uy nghiêm của Cung gia bảo.”

“Ách….”

Vu Thịnh Ưu xấu hổ nhìn lại Vu Thịnh Bạch, việc này nàng không giúp nổi a! Viễn Hàm người ta bóp chết Mạt Nhất cũng không phải vì nàng, là vì uy nghiêm Cung gia! Mạt Nhất dám rút kiếm ở Cung gia, vốn chính là hành vi muốn chết, Viễn Hàm nếu không xử lý hắn, quả thật không thể nào nói nổi. Vu Thịnh Bạch rũ rũ ống tay áo, thản nhiên nhìn Cung Viễn Hàm nói:“Ta cũng không phải muốn ngài thả hắn, chỉ là muốn nhị thiếu gia cho hắn một cái chết thống khoái mà thôi.”

Cung Viễn Hàm cười:“Không gϊếŧ hắn đã là nhân từ lớn nhất.”

Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu, có chút phiền não hỏi:“Viễn Hàm, Mạt Nhất vì sao muốn gϊếŧ ta?”

Cung Viễn Hàm nhìn nàng nói:“Chính là giận chó đánh mèo.”

“Giận chó đánh mèo?”

Cung Viễn Hàm gật đầu:“Trước đó vài ngày, Quỷ Vực môn môn chủ Ái Đức Ngự Thư luyện công, bỗng nhiên tẩu hỏa nhập ma, hiện tại võ nghệ hoàn toàn biến mất, không còn sống được bao lâu nữa.”

“Ngươi… Ngươi nói là Bàn Tử không còn sống được bao lâu nữa?”

Vu Thịnh Ưu cảm thấy chợt lạnh, kích động túm lấy ống tay áo hắn hỏi. Cung Viễn Hàm nhẹ nhàng gật đầu. Thì ra, Ái Đức Ngự Thư đã luyện Ma Cầu công tới tầng thứ bảy, các môn chủ Quỷ Vực Môn trước giờ, nhiều lắm cũng chỉ luyện tới tầng thứ bảy, bởi vì tầng thứ tám quá mức hung hiểm, luyện qua tự nhiên là thiên hạ vô địch, nhưng luyện không qua, chẳng những sẽ mất toàn bộ võ công đã luyện, có khi còn mất mạng.

Mà Ái Đức Ngự Thư chính là nhất đẳng cao thủ, nếu nói thiên hạ còn người nào có thể đánh thắng hắn, thì chỉ có một mình Cung Viễn Tu. Ở trong lòng hắn, bại bởi ai cũng không thể bại bởi Cung Viễn Tu, cho nên hắn hạ quyết định, không để ý mọi người ngăn cản, khiêu chiến tầng thứ tám của thần công này. Mà Mạt Nhất, vẫn bị Ái Đức Ngự Thư phái ở lại Thánh Y phái hỗ trợ, khi hắn trở lại Quỷ Vực môn, Ái Đức Ngự Thư đã bế quan hơn một tháng, môn chúng đều lo lắng môn chủ gặp chuyện không may, thấy Mạt Nhất trở về, đều mời Mạt Nhất vào trong xem tình hình, Mạt Nhất tiến vào, bên trong lại sớm người đi nhà trống. Mạt Nhất trầm mặc, lường trước sự tình không ổn, nếu Ma Cầu công của môn chủ đại thành tuyệt đối sẽ không vô thanh vô tức mất tích, về phần môn chủ đi đâu, Mạt Nhất chỉ nghĩ một chút là biết. Khi hắn đến Cung gia, thấy Vu Thịnh Ưu, vừa hỏi, đã biết Ái Đức Ngự Thư luyện công thất bại, vừa nghĩ đến Ái Đức Ngự Thư sẽ chết, hắn liền không khống chế được chính mình, hắn từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, trong lúc hắn sắp chết cóng, là Ái Đức Ngự Thư cứu hắn một mạng, giữ lại bên người, bồi dưỡng hắn thành tài, coi hắn như huynh đệ bình thường, đối với Mạt Nhất, y là chủ tử, là ân nhân, là người đáng giá để hắn lấy mệnh báo đáp! Mà nữ nhân trước mắt này chính là căn nguyên của tất cả tội ác, nếu môn chủ không thương yêu nàng, không muốn thắng Cung Viễn Tu, cũng sẽ không đi luyện tàng thứ tám kia, cũng sẽ không mất đi võ công, mất đi sinh mệnh! Ngay lúc đó hắn không chút suy nghĩ, phẫn nộ cùng oán hận che lấp cặp mắt hắn, hắn là sát thủ, biện pháp giải quyết chướng ngại cũng chỉ có một! Gϊếŧ chết! Gϊếŧ chết nàng, vì môn chủ báo thù! Gϊếŧ chết nàng, chôn cùng môn chủ! “Đây là do ta sai?”

Vu Thịnh Ưu trầm giọng hỏi:“Đây là sai lầm của ta sao? Ta căn bản không biết, hắn vì sao lại thích ta!”

“Tiểu sư muội, muội đã quên sao?”

Vu Thịnh Bạch nhíu mày hỏi:“Mới trước đây muội thực thích nó a, mỗi ngày còn kêu phải làm lão bà của nó nữa.”

“A?”

Có chuyện này?