Người Quen Gây Án

Chương 61: Nhận lầm (2)

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Thấy hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, Chu Đình Trạo nghiến chặt răng quyết định cũng dựa người về phía sau, chặn lại tầm nhìn của hai người trái phải. Xong xuôi, anh tựa như không chuyện gì, bình tĩnh nhìn xuống nền đất.

Tang Như đang nói gì đó thì tín hiệu liên lạc lại bị người ta cắt đứt, cô cười nhạt một tiếng rồi cứ thế tiếp tục nói hết câu.

Bên kia Tiểu Trương cuối cùng cũng nhớ ra ý đồ lúc đổi chỗ, anh quay sang nhỏ giọng nói với Chu Đình Trạo: “Chọc giận con gái nhà người ta rồi thì phải dỗ chứ, sao một câu cũng không chịu nói thế hả?”

Chu Đình Trạo nâng mi lên, lười nhác nhìn Tiểu Trương rồi mở miệng nói: “Vâng thưa chú cảnh sát.”

Trong lòng Tiểu Trương đột nhiên thấy hơi hoang mang, nam sinh cao trung này tuy nhỏ tuổi hơn anh nhưng hẳn cũng chỉ cách nhau vài ba tuổi, không hiểu sao cậu ta lại gọi anh là ‘chú’?

Càng nghĩ càng thấy đau đầu, Tiểu Trương quyết định đứng dậy, trước khi đi để lại một câu: “Hai đứa nói chuyện đi, anh đi rót ly nước.”

Cánh cửa phòng thẩm vấn đóng chặt, những người bên trong có lẽ vẫn đang thảo luận điều gì đó. Người trông chừng bọn họ cũng không còn ở đây, cả một dãy hành lang thênh thang giờ đây chỉ còn anh và cô.

“Xin lỗi.”

Nghe Chu Đình Trạo đột nhiên nói lời xin lỗi, Tang Như hỏi: “Xin lỗi chuyện gì?”

Chu Đình Trạo quay sang nhìn cô: “Nếu lúc đó không kéo cậu vào phòng thì bây giờ chúng ta đã không phải ở đây.”

Tang Như nhướng mày, không tỏ ý kiến: “Có vào mới biết được mấy chuyện hay ho kia chứ?”

Sự trả thù của cô chỉ mới bắt đầu. Sau khi dùng câu nói này khiến Chu Đình Trạo nghẹn lời, Tang Như lại nói tiếp: “Hơn nữa không phải anh nói chúng ta là người yêu sao? Đã là người yêu thì xin lỗi làm gì chứ?”

Chu Đình Trạo biết cô đang nói dỗi: “Xin lỗi, nếu muốn em cứ hỏi đi, tôi nhất định sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng nhất.”

Nhiều chuyện như thế mà chỉ có một lời giải thích thôi sao?

Chu Đình Trạo còn chưa kịp dỗ dành ‘người yêu nhỏ’ thành công thì đã bị một loạt tiếng bước chân bên ngoài bất ngờ chen ngang.

Tiếng giày cao gót dẫm lên gạch vang lên âm thanh giòn giã nhưng hình như chủ nhân của nó đang vội vả thế nên nhịp bước rất lộn xộn, khiến người ta không khỏi khó chịu trong lòng.

Người đến là một người phụ nữ khoảng chừng ba, bốn mươi tuổi, trang phục trên người rất sang trọng, có lẽ là một vị phu nhân nhà quyền quý nào đó. Vừa thấy hai người bọn họ, bà liền hỏi: “Cho hỏi vừa rồi có gái bao* nào bị bắt đến đây không?”

(*) gái bao: gái mại da^ʍ

Tang Như và Chu Đình Trạo ăn ý liếc mắt nhìn nhau rồi yên lặng không nói gì.

Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bất ngờ được mở ra, vị phu nhân kia lập tức chào hỏi: “Anh cảnh sát, xin hỏi đã bắt được gái bao chưa?”

Triệu Tấn: “Chị là người báo án à?”

Bà bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”

Triệu Tấn vô thức liếc mắt về phía Tang Như, người phụ nữ kia thấy thế cũng quay người lại, dùng ánh mắt vô cùng đáng sợ nhìn thẳng vào Tang Như.

Rồi đột nhiên bà ta giẫm mạnh giày cao gót, đi đến trước mặt Tang Như, nghiến răng nghiến lợi nói: “À, thì ra là con điếm này.”

Chu Đình Trạo lập tức đứng dậy chắn trước mặt Tang Như nhưng tốc độ của người phụ nữ kia quá nhanh, mới đó mà bà đã lách tay qua người anh rồi nhanh chóng túm lấy tóc Tang Như, hung hăn nói: “Là mày đúng không? Nhìn cũng không đến nổi nào mà sao lại thích đi làm điếm? Dụ dỗ chồng của người khác mày thấy vui vẻ lắm sao?”

Mấy vị cảnh sát phía sau lập tức tiến lên can bà ta ra, nhưng không hiểu sao một người phụ nữ trông có vẻ yếu ớt mà lực tay lại lớn như thế, sống chết cũng không chịu buông tay. Vả lại nếu dùng sức kéo mạnh bà ta ra thì e rằng tóc của Tang Như cũng theo đó mà lìa khỏi đầu.

Chu Đình Trạo nghe Tang Như không ngừng kêu đau, ngọn lửa giận liền bùng lên nơi đáy mắt. Đây là lần đầu tiên trong đời anh thô lỗ nắm lấy cổ tay của một người phụ nữ, dùng hết sức lực ép bà buông tay ra.

Anh vừa bảo vệ Tang Như vừa tức giận nói: “Buông ra.”

Triệu Tấn ở phía sau cũng hét to lên: “Không phải người này! Chị nhận lầm người rồi!”

Lúc này, người phụ nữ đó mới thả lỏng tay, mấy vị cảnh sát phía sau thấy thế lập tức kéo bà ta lui lại mấy bước. Khí chất cao quý đã sớm biến mất, bà lẩm bẩm hỏi: “Nhận lầm? Vậy người đâu? Con điếm đó đâu?”

“Chị vào phòng ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện…”

Tiếng giày cao gót chói tai biến mất sau cánh cửa phòng thẩm vấn, Triệu Tấn đến hỏi: “Không sao chứ?”

Song, cả hai đều không để ý đến anh ta. Thấy mình bị phớt lờ, Triệu Tấn liền hậm hực, xoa mũi một cái: “Lần này là sai sót của mấy chú, thật lòng xin lỗi, bây giờ hai đứa có thể về được rồi.”

Chu Đình Trạo và Triệu Tấn cao xấp xỉ nhau, thậm chí so với những vị cảnh sát khác anh còn cao hơn một chút. Lúc này đôi mắt của anh đã tối sầm lại lộ ra cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ khiến Triệu Tấn đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng đứng đó chờ Chu Đình Trạo tiếp lời.

Nhưng Chu Đình Trạo không nói lấy một câu, anh xoay người xổm ngồi trước mặt Tang Như, rồi nâng tay lên xoa xoa mái tóc cô: “Không sao rồi…”

Cô vốn đang cúi đầu thì bất chợt giương đôi mắt đỏ ửng, lấp lánh ánh nước lên nhìn anh.

Tự dưng bị vạ lây, đến bây giờ Tang Như vẫn còn có chút ngây ngốc. Vốn đang ôm một bụng tức giận nhưng nhìn anh thế này, bao nhiêu tức giận ấy liền được cảm giác tủi thân thay thế.

Chu Đình Trạo hiếm khi phải nếm trải cảm giác đau đến thấu lòng. Thế nhưng vào giây phút nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt của cô, trái tim anh không thể ngăn được mà vỡ vụn thành từng mảnh.

Anh ôm Tang Như vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Xoa một cái sẽ không đau nữa, không đau nữa…"