Người Quen Gây Án

Chương 60: Nhận lầm (1)

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Sau nửa năm làm cảnh sát, cuối cùng Tiểu Trương cũng quen với việc xử lý mấy chuyện vặt vãnh như trộm chó trộm mèo, giải quyết mâu thuẫn trong khu phố. Chạy tới chạy lui cả ngày đến tối mới có thời gian về đồn, viết xong tài liệu báo cáo cho từng vụ.

Đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm thì vừa vặn gặp một đồng nghiệp trong đội phòng chống mại da^ʍ đi đến, anh lên tiếng chào hỏi: “Đội phó Triệu, cả đội về rồi à?”

Triệu Tấn gật đầu, nói: “Ừm, xong việc rồi thì về nhanh đi.”

Tiểu Trương vừa nói xong lời tạm biệt thì đột nhiên tầm mắt lướt sang nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc đang đứng đó.

Anh thầm tự hỏi, đây không phải là hai đứa trẻ mấy hôm trước bị mất xe đạp hay sao?

“Vẫn chưa tìm thấy xe đạp, tên trộm kia đã nhiều lần phạm tội thế nên vừa trộm được đã vội vàng bán đi rồi,” Tiểu Trương trực tiếp giải thích. “Cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra nên hai đứa cũng đừng quá lo lắng, không cần nửa đêm chạy đến đồn cảnh sát hỏi mấy chuyện này đâu…”

Tang Như thoáng sững sốt, nhận ra đây là anh cảnh sát ngày hôm đó đã đưa bọn họ đi lấy lời khai. Cô lập tức liếc mắt nhìn sang Chu Đình Trạo, thấy sắc mặt anh cũng không tốt lắm, cảm giác xấu hổ trong lòng cô mới thoáng nhạt, cô khô khan “Dạ.” một tiếng.

Người cảnh sát vừa bắt bọn họ về ‘quy án’ nhanh chóng nói: “Đây là hai đối tượng tình nghi mại da^ʍ, bọn tôi vừa đưa về.”

Tiểu Trương trợn tròn hai mắt, mặt đầy nghi ngờ, nói: “Hai đứa là đối tượng tình nghi mại da^ʍ?”

Tang Như cười khan hai tiếng: “Bắt nhầm thôi ạ.”

Gương mặt Chu Đình Trạo như bị đóng băng, anh không mở miệng nói lấy lời.

“Được rồi, chúng ta vào phòng thẩm vấn nói chuyện thôi.” Triệu Tấn đi phía trước thúc giục.

Hai người được chia sang thẩm vấn ở hai gian phòng riêng. Trước khi Chu Đình Trạo rời đi, anh âm trầm nhìn cô rồi dùng khẩu hình nói: Đừng sợ.

Tang Như gật đầu xem như đáp lại, rồi lại bị cảnh sát thúc giục đi vào phòng.

“Vừa rồi mấy chú cũng thấy rồi đó, bọn cháu chỉ tổ chức liên hoan thôi.” Tang Như nói.

“Ừ, nhưng lúc bị bắt được hai đứa đang ở phòng KTV bên cạnh, thế nên cháu trình bày xem, lúc đó vì sao đang yên đang lành hai đứa lại từ phòng liên hoan chung bên này chạy sang phòng trống bên kia?”

Tang Như:…

Mẹ nó biết phải nói thế nào đây? Sao mà nói rõ được chứ?

Tang Như suy nghĩ một hồi, chớp chớp mắt, nói: “Chú cảnh sát này, bọn cháu yêu sớm thì có phạm pháp không ạ?”

Triệu Tấn:…

Tiếp tục hỏi đáp thêm mấy lượt, Triệu Tấn dần dần nhận ra hình như mình bắt nhầm người rồi, càng nói chỉ càng khiến bầu không khí trong phòng thêm phần trầm mặc, ngượng ngùng. Lúc này đột nhiên có người đến gõ cửa, Triệu Tấn lập tức nói: “Vào đi.”

Bước vào là vị cảnh sát lúc nãy đã cùng Chu Đình Trạo vào phòng thẩm vấn bên cạnh. Anh ta liếc mắt nhìn Tang Như, rồi đẩy một tờ giấy đến trước mặt Triệu Tấn: “Đội phó Triệu, đây là lời khai của nam sinh bên kia.”

“Ừ.” Triệu Tấn cầm tờ giấy lên, rồi quay sang lấy một tờ ghi chép ở bên cạnh đưa cho Tang Như, nói: “Cháu ký tên vào biên bản lấy lời khai này trước, sau đó ra ngoài đợi một lát.”

Tang Như nhanh chóng đọc lướt qua tờ biên bản, căn cứ vào thống kê ban đầu, từ ‘yêu sớm’ được nhắc lại ba lần, từ ‘bạn trai’ lặp đi lặp lại không dưới năm lần. Tang Như thầm nghĩ: Không tệ nha, dù sao cuối cùng thứ này cũng được niêm phong trong hồ sơ lưu trữ, Chu Đình Trạo cũng đâu thể thấy được, thế nên cô đã đặt bút xuống ký tên mình dưới tờ biên bản.

Tang Như rời khỏi phòng thẩm vấn thì thấy Chu Đình Trạo đang ngồi trên băng ghế chờ ở hành lang, bên cạnh là anh cảnh sát từng giúp bọn họ bắt trộm xe.

Thấy cô đi ra, Tiểu Trương khẽ chọc khuỷu tay vào người Chu Đình Trạo, nói: “Ra rồi kìa.”

Chu Đình Trạo giương mắt, ánh mắt mệt mỏi nhất thời sắc bén, Tang Như liếc nhìn anh, bỗng nghe vị cảnh sát bên cạnh, nóng lòng hỏi: “Thế nào rồi?”

“Cứ thế thôi ạ.”

Mắt thấy chỉ còn lại một ghế trống bên cạnh anh cảnh sát, Tang Như đi thẳng đến đó, ung dung nói.

“Tiểu Chu vừa kể tôi nghe mọi chuyện rồi , chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, hai đứa yên tâm đi, cảnh sát bọn tôi không bắt người lung tung đâu.”

Tang Như cười một tiếng: “Thế này mà còn chưa phải là bắt người lung tung ạ?”

Tiểu Trương ngượng ngùng, nói: “Cũng do hai đứa ở chung đúng lúc quá, nhưng mà thôi cứ xem như đang hỗ trợ cảnh sát quét mại da^ʍ đi…”

Tang Như bĩu môi, không nói gì, lại nghe anh cảnh sát kia nói: “Theo lý mà nói thì chuyện của mấy đôi tình nhân nhỏ như hai đứa anh không nên nhúng tay vào, chỉ có điều có chuyện gì thì cứ bình tĩnh mà giải quyết với nhau thôi, cần gì phải gây gổ, ấu đả thế chứ?”

Tiểu Trương ngày thường giải quyết quá nhiều vụ mâu thuẫn giữa hàng xóm, người yêu, vợ chồng thế nên lúc này bệnh nghề nghiệp không nhịn được lại tái phát, miệng liến thoắng không ngừng: “Tình yêu tuổi học trò không dễ dàng gì đâu, bao nhiêu người ao ước mà chẳng được, thế nên hai đứa phải biết trân trọng, gây gổ chỉ làm sứt mẻ tình cảm của nhau thêm mà thôi…”

“Khoan đã.” Tang Như cắt ngang, “Ai nói bọn em là đôi tình nhân nhỏ?”

“Hả? Tiểu Chu chứ ai…”

Tang Như nhướng mày, Chu Đình Trạo bị người anh cảnh sát che lại chỉ có thể nhìn thấy được vạt áo khoác của anh.

“Cậu ấy còn nói gì nữa ạ?”

Tiểu Trương vô thức nhìn sang Chu Đình Trạo, thấy sắc mặt anh vẫn như thường, ngay cả ánh mắt cũng chẳng liếc sang đây. Tiểu Trương thử thăm dò, nói: “Còn nói là vì lỗi của cậu ấy nên hai đứa cãi nhau, trong lúc cậu ấy tức giận đã đẩy ngã em xuống ghế lô, đúng lúc đó thì đồng nghiệp của anh đến.”

Tang Như “À” một tiếng thật dài, Tiểu Trương ngây ngốc, hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Tang Như: “Đúng thế đấy ạ, là do cậu ấy chọc giận em.”

Tiểu Trương nghe xong, lập tức đẩy đẩy cánh tay Chu Đình Trạo, cắn răng nhỏ giọng nói: “Còn không mau dỗ người ta đi.”

Chu Đình Trạo nhìn sang, tấm mắt thầm ra hiệu về vị trí ngồi của bọn họ lúc này, Tiểu Trương ngay lập tức hiểu ý, đứng dậy nói: “Aiya, ngồi giữa nóng quá, Tiểu Chu, em sang đây đổi chỗ với anh đi.”

Thế là Chu Đình Trạo thuận lợi dịch sang ngồi bên cạnh Tang Như.

Nào ngờ Tang Như vẫn không để ý đến anh, người cô dựa lên vách tường, quay sang nói với Tiểu Trương đang ngồi bên kia: “Sao hôm nay không thấy chị Tần vậy ạ?”

“Em nói đội trưởng Tần à, hôm nay cô ấy hình như có hẹn, hiếm khi vừa đến giờ đã vội tan làm sớm thế này.” Tiểu Trương cũng dựa người về sau để tiện trao đổi, anh hỏi tiếp: “Em biết Tần đội trưởng của bọn anh à?”

“Có thể xem là thể ạ.”

....