Người Quen Gây Án

Chương 59: Tính sổ

Edit: Đá

Beta: Bưởi vắt

Câu nói quen thuộc này thoáng như đã cách đây cả một đời, Tang Như sửng sốt, sự ấm áp trong lòng phút chốc bỗng tan biến, cô đẩy bàn tay đang che miệng mình ra, bình tĩnh nói: “Có ý gì đây?”

Hô hấp gần trong gang tấc, là hương rượu pha lẫn với hơi thở thiếu niên, Chu Đình Trạo nói: “Cách mười năm, em thấy tôi với trước kia có gì khác nhau không?”

Trong lòng cô chấn động, như bị một gáo nước lạnh xối thẳng xuống đầu, Tang Như bất ngờ đẩy anh ra, giọng run run, nói: “Anh gạt tôi.”

Eo cô bỗng bị người nọ siết chặt, giây tiếp theo cô đã được anh ôm ngồi trên đùi mình. Chu Đình Trạo đặt côn ŧᏂịŧ vào giữa hai chân cô, nói: “Vậy thì sao?”

Tang Như giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị anh đè xuống, côn ŧᏂịŧ căng cứng vì động tác của cô mà cọ mạnh vào giữa môi tiểu huyệt, khiến cả hai không nhịn được mà hít hà một hơi.

Dù thế cô cũng không có lòng dạ đâu mà muốn ‘ăn tươi’ anh nữa, những tin tức vừa nghe được đã đủ khiến cô ‘khó tiêu’ rồi.

“Buông ra.” Giọng nói lạnh băng vang lên.

“Không buông.”

Giằng co một hồi, Tang Như quyết định không động nữa, bầu không khí trong phòng lại chìm vào im lặng, mãi một lúc sau cô mới lên tiếng: “Chúng ta quay về cùng lúc đúng không?”

“Không,” Giọng nói của anh thật khẽ tựa như gằn ra từ giữa hai khẽ răng, Chu Đình Trạo ôm chặt cô hơn, nói: “Tôi về sau em.”

“Thế là lúc nào?”

Cô liên tiếp đặt ra câu hỏi khiến Chu Đình Trạo có cảm giác như mình là kẻ tình nghi đang trong hồi thẩm vấn.

“Đêm em bị nhốt trong trường.”

Sớm như vậy sao?!

Tang Như giận đến phát run, bàn tay cô vô thức nắm siết chặt lấy cánh tay anh: “Vậy là bao lâu này anh cứ yên lặng đứng xem trò cười của tôi sao?”

“Không. . .”

Chu Đình Trạo còn chưa nói xong thì đã bị Tang Như cắt ngang: “Nhìn tôi không biết xấu hổ quyến rũ anh, anh cảm thấy rất vui đúng không? Trêu chọc tôi thế này anh thấy vui sướиɠ lắm chứ gì?”

Thấy cô thật sự tức giận, Chu Đình Trạo không khỏi có hơi luống cuồng ôm chặt lấy cô: “Không có.”

Anh nhanh chóng phủ nhận lời cô, vật cứng giữa chân bỗng run lên một cái, Tang Như lạnh lùng nói: “Mặc quần vào, giờ tôi không có chút hứng thú nào với anh cả.”

“Không có hứng thú?”

Cảm giác luống cuồng vì cô tức giận liền được thay thế bởi một cảm xúc khác. Trong bóng tối, Chu Đình Trạo nâng tay lên chạm vào gương mặt cô, động tác dịu dàng nhưng giọng nói lại tàn nhẫn: “Vừa nãy không phải còn muốn tôi cắm vào à? Sao bây giờ lại không có hứng rồi?”

“Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ. Tôi sao dám ‘làm’ với ngài chứ, Chu tổng.”

Cô luôn biết cách làm thế nào để cảm xúc anh trở nên hỗn loạn, tức giận đã tích tụ đến đỉnh điểm, nhưng ngược lại Chu Đình Trạo còn khẽ cười một tiếng. Côn ŧᏂịŧ giữa hai chân cô bất ngờ mạnh mẽ di chuyển, khiến Tang Như không kịp đề phòng, ngã người lên vai anh.

Chu Đình Trạo nắm lấy côn ŧᏂịŧ, hời hợt chọc chọc qυყ đầυ vào cửa huyệt, rồi quay đầu hôn lên vành tai của cô: “Không muốn thật hả?”

“Không muốn!” Tang Như cắn chặt môi nói ra hai chữ này.

“Được.”

Dứt lời, tựa như xem những lời cô vừa nói là thật, Chu Đình Trạo chỉ khẽ chọc nhẹ lên cửa huyệt rồi lại thoáng trượt qua chọc đến nơi khác, khiến Tang Như không nhịn được mà thở dốc.

Tránh không thoát mà ngừng thì lại không có được sung sướиɠ, Tang Như thầm quyết định sau khi xong chuyện rồi sẽ tính sổ với anh sau. Thế nên cô nhanh chóng nâng mông lên tìm đúng góc độ rồi chuẩn bị ngồi xuống.

Nào ngờ mông cô lại bị người nọ đẩy lên, Chu Đình Trạo cất côn ŧᏂịŧ vào quần rồi ‘xẹt’ một tiếng, kéo khóa lại —— Anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô đến nửa vời rồi lại cứ thế kéo quần lên.

“Anh đang trả thù tôi đó à?”

“Đâu có.”

Tang Như cười nhạt: “Anh có đấy.”

Tâm trạng mất kiểm soát đã dần dần bình tĩnh trở lại, suýt chút nữa thôi anh đã làm ra chuyện sai trái với cô rồi.

Chu Đình Trạo ấn đầu cô vào hõm vai mình, dịu dàng vuốt tóc cô, nói: “Không thể ‘làm’ lúc này, không thể ‘làm’ ở đây.”

“Tôi lớn rồi, anh biết rõ điều đó mà.”

“Ừm,” Chu Đình Trạo nói, “Nhưng bây giờ thân thể này là thân thể của em năm mười sáu tuổi, thế nên em vẫn chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi.”

Tang Như: . . .

Khung cảnh kịch liệt lúc nãy giờ đây đã dịu đi không ít, Tang Như còn đang định bảo anh kể rõ ràng mọi chuyện cho cô nghe, thì bỗng dưng cửa phòng lại bị ai đó đẩy tung ra, giây sau đèn trong phòng cũng được bật sáng lên.

“Không được nhúc nhích!” Một tiếng quát lớn cùng lúc đó vang lên.

Tang Như vô thức nâng tay lên che mắt, sau khi đã thích ứng với ánh sáng, mở mắt ra trước mặt liền xuất hiện vài người đang mặc cảnh phục đứng đó.

Tang Như ngây người, chỉ cảm nhận được váy mình đang được một bàn tay lớn đè xuống, che lại hết thảy những nơi trần trụi không nên lộ ra ngoài.

“Chú cảnh sát à, mấy người đang làm gì vậy?” Cô nghe thấy giọng nói tức giận của Chu Đình Trạo vang lên. Đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được sự áp bức không hợp với tuổi này của anh.

“Có người báo rằng trong quán KTV này có gái mại da^ʍ, phiền hai người đi theo chúng tôi một chuyến.”

Gái mại da^ʍ!?

Tang Như lập tức đáp lời: “Bọn cháu không phải đâu ạ!”

Vị cảnh sát đứng đầu liếc mắt đánh giá bọn họ, trên mặt chỉ thiếu điều viết lên một hàng chữ: Cô nhìn lại xem mình có đáng tin không?

Một người ngồi dựa trên ghế sô pha, một người thì ngồi trên đùi người còn lại, tay cả hai khoác lên nhau, chưa kể Chu Đình Trạo còn đang lấy tay giúp cô đè váy xuống. . . Nhìn thế nào cũng thấy vô cùng mờ ám.

Chu Đình Trạo bình tĩnh, vỗ về trấn an cô, rồi mở miệng nói: “Chúng cháu chỉ là học sinh cao trung đến đây tụ tập thư giãn thôi, chứ không làm những chuyện phạm pháp như chú nói đâu ạ.”

“Tụ tập thư giãn? Tụ tập thư giãn mà không bật đèn à? Tụ tập thư giãn mà ôm ôm ấp ấp nhau à?” Vị cảnh sát kia nghe xong liền bày ra vẻ mặt không tin, “Cậu nhìn lại xem, giờ cậu vẫn còn đang ôm người ta kia kìa, còn chị hai kia nữa, chị xuống khỏi đùi người ta được rồi đó!”

Tai Tang Như nóng bừng, nhưng lúc này qυầи ɭóŧ của cô vẫn đang treo lỏng lẻo ở một bên chân, chỉ cần đứng dậy thôi thì chắc chắn sẽ ngay lập tức rớt xuống. Cô khẽ nhéo nhẹ lên cánh tay của Chu Đình Trạo.

Mọi chuyện đều do anh cả!

Chu Đình Trạo nhíu mày, nói: “Phiền mấy chú đi ra ngoài trước, chúng cháu sẽ ra phối hợp điều tra ngay ạ.”

“Nhanh lên đấy,” Mấy người cảnh sát liếc mắt nhìn bọn họ rồi bày ra vẻ mặt đã trải sự đời, nhỏ giọng thở dài nói, “Mới học cao trung thôi mà đã dính vào loại chuyện này rồi, thật là. . .”

Cửa phòng được đóng lại, ngoại trừ ánh sáng của đèn tường ra, thì căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh như chưa từng có người đến.

Tang Như và Chu Đình Trạo mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, một lúc sau không nhịn được mà bật cười.

“Còn cười nữa!” Tang Như trêu anh, “Anh giờ là khách làng chơi rồi đấy.”

Chu Đình Trạo mặc cô muốn nói gì thì nói. Nhớ lại chuyện hoang đường lúc nãy, chân mày anh nhíu lại, nhưng khóe miệng anh thì khẽ cong lên, bất ngờ ôm Tang Như đứng dậy, mặc lại qυầи ɭóŧ cho cô.

Lấy lại dáng vẻ chỉnh tề, Chu Đình Trạo vươn tay kéo cô lại gần: “Cún con, đừng giận tôi nữa có được không?”

Tang Như “Hừ” nhẹ một tiếng, nhưng cũng không tránh đi: “Trước tiên cứ giải quyết cho xong vụ này đã, còn chuyện của anh khi nào về tôi sẽ từ từ tính sổ sau.”

Tuy nói sẽ tính sổ sau, nhưng chút tức giận ban đầu của cô đã biến mất từ lâu. Lúc này Chu Đình Trạo mới thoáng yên tâm, nói: “Được. Tùy em xử lý."