Người Quen Gây Án

Chương 62: Kiểm soát

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Chu Đình Trạo không biết liệu con gái tủi thân có rơi nước mắt hay không? Trong chốc lát ôm cô vào lòng, đôi mắt đỏ ửng ấy cứ in sâu vào trong tâm trí của anh chẳng thể xóa nhòa. Bỗng người trong lòng khẽ đẩy anh ra, vẻ mặt cô lúc này đã dịu hơn trước.

Tang Như không khóc, mặc anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đón lấy những giọt nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào của cô.

“Đi thôi.” Cô bình tĩnh nói.

Chu Đình Trạo đi sau lưng cô, mấy lần muốn đưa tay ra nắm lấy tay cô nhưng không thành, bỗng trước mặt có người bước đến.

Tần Hạ mặc trên mình một chiếc váy đen đi tới, Tang Như nhìn thấy cô ấy, vô thức nói: “Chị dâu… chị Tần Hạ?”

Tần Hạ đang trên đường vội vàng chạy về đội thì bất ngờ bị ai đó gọi lại, thấy người vừa gọi mình là một cô gái lạ mặt, cô dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Em biết chị à?”

Tang Như mỉm cười, chớp chớp mắt: “Bây giờ thì vẫn chưa biết ạ.”

Tần Hạ chưa kịp hỏi tiếp thì đúng lúc này Triệu Tấn từ phòng thẩm vấn bước ra, đi đến hỏi: “Sao lại đến đây rồi?”

“Đúng lúc ở gần đây, không phải nói có chuyện gì sao? Tình huống thế nào rồi?”

Triệu Tấn liếc mắt nhìn hai người đang đứng bên cạnh Tần Ha, rồi nói: “Một vị phu nhân báo rằng ở quán KTV đường Xuân Hòa có gái mại da^ʍ, kết quả đến nơi chúng ta lại bắt nhầm người…”

Tần Hạ cau mày: “Sao biết nhầm người?”

“Người báo án phát hiện chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, lúc nghe lén cuộc gọi thì phát hiện hôm nay hai người hẹn gặp nhau ở nơi đó, thế là lập tức báo cảnh sát đến bắt tại trận.” Triệu Tấn ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Lúc chúng ta đến thì chỉ có hai người này là đáng tình nghi nhất, thế nên mang họ về đây lấy lời khai.”

Tần Hạ nghe xong càng nhíu chặt mày hơn.

“Tang Như?”

Bất ngờ có một tiếng gọi từ phía sau Tần Hạ truyền đến, Tang Như liếc mắt nhìn thì thấy Lạc Hà đang mặc âu phục thò đầu ra từ cửa xe.

“Sau anh/em lại ở đây?” Hai người đồng thanh hỏi.

Chu Đình Trạo vô thức siết chặt bàn tay.

Tang Như thản nhiên nói: “Em đến đồn cảnh sát dạo chơi một lát, bây giờ đang định về đây.”

Tất cả mọi người có mặt lúc này: …

“Chị là đội trưởng của bọn họ, vì những sai sót hôm nay chị thay mặt bọn họ xin lỗi hai em.” Tần Hạ lùi về phía sau một bước, rồi nghiêm túc cúi người về phía cô và Chu Đình Trạo.

Tang Như lập tức tiến lên đỡ cô ấy dậy: “Không sao đâu ạ.”

Cô âm thầm đưa tay ra phía sau, vẫy vẫy vài cái ra hiệu với Chu Đình Trạo. Anh hiểu ý, cũng nhanh chóng mở miệng nói: “Không sao đâu ạ.”

Giọng nói vững vàng, lạnh lùng, Tang Như quay đầu lại nhìn anh, thì thấy gương mặt anh lúc này vô cùng nghiêm nghị.

Lạc Hà mở cửa xe bước ra, vẻ mặt lờ mờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Sau này kể với anh sau, bọn em đi trước đây.” Tang Như quay sang Tần Hạ, nói: “Tạm biệt chị Tần Hạ.”

Tần Hạ nghe xong khẽ gật đầu một cái, Tang Như thấy thế cũng mỉm cười với cô ấy rồi kéo tay Chu Đình Trạo, rời đi.

Chu Đình Trạo không kịp phòng bị cứ thế để cô nắm tay, kéo mình đi.

Cô kéo anh ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ Lạc Hà, cô nhỏ giọng nói: “Nắm chắc vô đấy.”

“Nắm chắc cái gì?”

Tang Như hận không thể rèn sắt thành thép*, cắn răng nói: “Chị dâu.”

(*) Hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Lạc Hà cho rằng là do đầu óc cô nhanh nhạy nên đoán ra, trong lòng anh cũng theo đó xuất hiện chút ngượng ngùng, anh nhanh chóng đáp: “Biết rồi.”

Chu Đình Trạo đứng gần như vậy thế nên dù hai người kia có đè thấp tông giọng, thì anh vẫn có thể lờ mờ nghe thấy. Cảm giác khó chịu vì sự xuất hiện của Lạc Hà, lúc này bỗng nhiên tìm thấy ‘lối thoát”.

Cho đến khi ra khỏi đồn cảnh sát, Tang Như mới buông tay anh ra, hỏi: “Anh cười gì vậy?”

Chu Đình Trạo định thần, khóe môi không kiềm chế được cứ cong cong: “Không có gì.”

Thấy Tang Như xoay người muốn đi, Chu Đình Trạo vội vàng ngăn cô lại, hỏi: “Vậy là anh… Lạc Hà và đội trưởng Tần kia là người yêu của nhau à?”

Anh Lạc Hà? Không phải lúc trước ngay cả một câu chào Lạc Hà, anh cũng không biết nói sao?

Tang Như nhìn anh như gặp quỷ: “Anh gọi anh ấy là gì?”

“… Chứ anh ấy không phải là anh trai hàng xóm của em sao?”

“Trước giờ anh có gọi như thế đâu.” Tang Như nói xong, chợt nhớ đến chuyện anh đã giấu giếm cô, cô nói tiếp: “Một người đàn ông hai bảy tuổi như anh, sao lại không biết xấu hổ mà gọi một người hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi là ‘anh’ chứ?”

Chu Đình Trạo nghẹn lời, yên lặng chịu quả báo.

Thấy anh khốn đốn, Tang Như thu lửa giận lại, nói: “Đi thôi.”

Thế là hai người từ một trước một sau thành sóng vai nhau đi tiếp, Chu Đình Trạo nhẹ giọng nói: “Còn đau không?”

Bộ hết chuyện hỏi rồi hả trời?

Nhưng cảnh tượng lúc anh ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi lại hiện lên, Tang Như bình tĩnh đáp lời: “Hết đau rồi.”

Nghe xong, Chu Đình Trạo mới yên lòng, khẽ ‘Ừm’ một tiếng. Tang Như suy nghĩ một lát rồi nói: “Nói cho cùng cũng là do lỗi của người ông kia, ai bảo ông ta không kiểm soát được nửa thân dưới của mình chứ.”

Dứt lời như có ý ám chỉ, cô liếc mắt nhìn sang Chu Đình Trạo. Anh bình tĩnh đón lấy ánh mắt của cô: “Tôi kiểm soát được mà.”

Vừa vặn lúc này bọn họ cũng đi qua tấm biển trạm dừng xe buýt. Cái bóng biển đổ dài bao trùm lên hai người, ở bên kia là dòng xe cộ hối hả, nhộn nhịp.

Tang Như cười hai tiếng, ngón tay như có như không lướt qua hạ thân anh: “Thế sao tôi không thấy thế nhỉ?”

Chu Đình Trạo:…

Cô làm xong ‘chuyện xấu’ rồi cứ bình thản bước khu vực đứng đợi xe buýt bỏ lại Chu Đình Trạo đang đứng yên với hạ thân ‘chơi vơi’ của mình. Nhưng dù sao bây giờ cô vẫn chưa nói lời tha thứ thế nên anh chẳng thể làm được gì cả.

Chu Đình Trạo thầm niệm ba lần “Kiểm soát được”, sau đó mới bình tĩnh bước đến cạnh cô.

Tang Như ngồi xuống ghế, ánh đèn đường vàng nhạt phủ lên người cô khiến cô trông vừa ấm áp vừa nóng bỏng. Thấy anh đến, cô ngẩng đầu, cong cong khóe môi: “Lại đây.”

Chu Đình Trạo đến ngồi cạnh cô, vừa ngồi vững thì bên vai bỗng trầm xuống.

“Xe tới thì gọi tôi.”

Hết thảy động tác nhịp nhàng như lẽ đương nhiên, nhưng không hiểu sao Chu Đình Trạo lại thấy vui vẻ trong lòng. Giọng cô có vẻ đã mệt mỏi, anh không nhúc nhích, cũng không vươn tay ra ôm lấy cô.

Nhìn dòng xe trước mặt chạy tới chạy lui, cuối cùng Chu Đình Trạo cũng quay đầu lại, cọ môi mình vào tóc cô, thì thầm nói: “Ngủ ngon.”