Edit: Đá
Beta: Bưởi vắt
Đã lâu rồi anh không cùng cô làʍ t̠ìиɦ, tính từ lần ‘rụng dâu’ trước đến nay thì đã gần nửa tháng. Vẫn như mọi lần tình cờ gặp cô trong thang máy, con công nhỏ kiêu ngạo ấy vẫn chẳng chịu quay đầu nhìn anh lấy một lần, cùng lắm là cô nhìn anh qua gương rồi nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhìn cứ như đang mắc nợ gì nhau.
Thậm chí lần này tới cách thức liên lạc cô cũng đưa cho người ta luôn rồi. Chu Đình Trạo biến những suy nghĩ không nói ra của mình thành ‘chiêu trò’ lúc trên giường, dùng hết thảy lên người cô.
Anh ôm Tang Như vào ngực đến nửa đêm, cô bị anh làm lúc ngất lúc tỉnh. Có lúc không tỉnh táo, cô còn nói mấy câu gì đó rất kì quái, anh nghe xong nhưng không tài nào hiểu được.
Mãi đến khi cô mệt tới mức không mở nổi mắt, Chu Đình Trạo mới thỏa mãn, kéo cô vào lòng cùng nhau ngủ thϊếp đi.
Cảm giác chỉ mới ngủ trong chốc lát, mà thời gian dường như đã trôi qua rất lâu rồi.
Khi mở mắt ra, một cơn choáng váng buồn nôn ập tới, Chu Đình Trạo nhắm mắt bình tĩnh lại một lát, đợi tới lúc cảm giác chóng mặt qua đi, anh mới mở mắt ra liếc nhìn mọi thứ xung quanh.
Anh nhìn thấy chiếc bàn quen thuộc, ở trước mặt là chồng đề thi được sắp xếp ngay ngắn, trên kệ sách thì chứa toàn tài liệu tham khảo, còn bên cạnh anh là cuốn sách “Quốc phú luận” vẫn còn đang đọc dở.
Đây là cuốn sách anh đọc hồi cao trung. . .
Ngơ ngác một hồi lâu, anh mới nhận ra có vài tờ giấy đang bị tay mình đè lên. Anh cầm lên xem thử, những chữ viết này quá đỗi quen thuộc, đây chính là chữ của anh.
Trên mặt giấy chỉ có vài dòng chữ, là một lá thư vẫn chưa được hoàn thành.
“Tang Như,
Cậu đã bao giờ tưởng tượng vũ trụ năm mười sáu tuổi trông như thế nào chưa?
Sự tồn tại của vũ trụ vốn được tính bằng trăm năm, triệu năm, trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng ấy, mười sáu tuổi chẳng chỉ là một nhánh cây nhỏ mà thôi. Dù khi đó nó trông như thế nào đi chăng nữa, thì bây giờ cũng không ai có thể phủ nhận được sự mỹ lệ, nguy nga của nó.
Và cậu cũng giống như thế."
Viết tới đó thì hết.
Bức thư từng bị nhầm thành một lá thư tình kia lại lần nữa xuất hiện trước mặt anh, ngực Chu Đình Trạo không khỏi run lên, xếp những tờ giấy ấy lại rồi đem nó kẹp vào một cuốn sách.
Tất cả những hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc lướt qua, Chu Đình Trạo không kịp phòng bị nên nhất thời sững sờ, trong đầu xuất hiện muôn vàn suy nghĩ quẩn quanh, sau một hồi cuối cùng chỉ còn loay hoay giữa hai ý nghĩ.
Đây chỉ là một giấc mơ, hay là mình đã thật sự quay về mười năm trước . . .
Cảm giác choáng váng lại đến, một vài hồi ức ngắn bỗng nhiên xuất hiện trong trí nhớ.
Chu Đình Trạo rơi sâu vào trầm tư, tự nói với chính mình —— chuyện này rõ ràng chưa từng xảy ra.
Nếu là mơ, thì tại sao lại có thể chạm được vào mọi thứ, còn nếu thật sự đã trở lại năm mười bảy tuổi, thì tại sao ký ức lại không giống như trước.
Tất cả những hình ảnh về cô, đều không giống trước kia.
Chu Đình Trạo trầm tư suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không tìm ra đáp án, đành đứng dậy mở cửa phòng.
Vừa bước được vài bước, thì anh đã nghe có người gọi mình: “Con cần gì sao?”
Là mẹ anh, nhưng là dáng vẻ của mười năm trước. . .
Giọng nói của anh hơi khựng lại: “Không . . .Con đi chạy bộ.”
Cận Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi ngạc nhiên hỏi: “Muộn thế này mà vẫn đi chạy bộ à?”
“Con sẽ về sớm,” Chu Đình Trạo bình tĩnh nói, “Mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ. . .”
Cô giáo Cận cười nói: “Đi đi, chú ý an toàn. Mẹ đi ra rót cốc nước, lát chấm xong bài tập sẽ đi ngủ ngay.”
Chu Đình Trạo khẽ “Vâng” một tiếng, nhưng vẫn đứng đó, nhìn chầm chầm bóng dáng của mẹ thật lâu, rồi mới quay người đi ra ngoài.
Trước kia, sân thể dục vào ban đêm chính là căn cứ bí mật của anh. Chỉ cần có bài nào đó không giải được khiến anh phiền lòng, hay đôi lúc anh muốn hóng gió, thì đều sẽ tới đây.
Đường đua màu đỏ bao quanh bãi cỏ trống trãi, Chu Đình Trạo chạy vài vòng, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.
Màn đối thoại khi nãy với mẹ vô cùng quen thuộc, như là một bằng chứng chứng minh dự đoán quay về mười năm trước của anh là chính xác.
Rất nhiều những hồi ức quen thuộc dần hiện ra, chỉ có một thứ không đúng ——
Tại sao lúc này Tang Như đã gần gũi với anh nhiều như vậy?
Nếu như mọi thứ vẫn giống như cũ, thì đáng ra bây giờ hai người họ vẫn đang trong tình cảnh “ghét nhau như chó với mèo” mới đúng chứ, nhưng trong ký ức lại toàn là hình ảnh anh và cô tiếp xúc thân mật với nhau.
Nắm tay, ôm, hôn môi, anh thậm chí còn xuất ra trong miệng ra cô, còn suýt chút nữa không khống chế được bản thân mà ‘muốn’ cô . . .
So với giả thuyết quay lại năm mười bảy tuổi thì Chu Đình Trạo lại cảm thấy đây giống như một giấc mơ được tạo nên từ chính chấp niệm của anh.
……
Mông lung một hồi, cuối cùng anh quyết định đi về nhà, có lẽ sau khi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại mọi thứ sẽ quay về như cũ.
Muốn về khu ký túc xá của nhân viên thì phải đi vòng qua dãy trường học, Chu Đình Trạo còn đang bận sắp xếp lại mớ suy nghĩ trong đầu, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi.
Độ cận của anh không cao, nên lúc ra ngoài anh có thói quen không đeo kính. Nhưng vào giây phút này, anh thật sự ước lúc nãy mình mang theo kính, để có thể nhìn kỹ xem bây giờ mình có phải đang bị bóng đêm làm cho mờ mắt hay không. Mới vừa nãy còn đang nghĩ về cô thì bây giờ cô đã xuất hiện trước mặt.
Ai mà biết được, cũng có thể là do chấp niệm quá sâu đến mất kiểm soát luôn rồi.
Cô đang vẫy tay về phía anh, anh không kịp suy nghĩ nhiều mà đi lại gần.
Đúng là cô thật.
Cô đang cầu cứu, giọng nói vô cùng đáng thương, khiến anh có chút buồn cười, sao mà có thể bị nhốt lại trong trường như thế này chứ, đúng là ngốc chết đi được mà.
Nhưng anh lại không thể cười được.
Hành động thoát khỏi sự chi phối của lý trí. Mặc kệ hiện tại là mơ hay thực, anh không chút do dự mà trèo lên lầu. Lúc tiếp đất chân anh không vững mà ngã ở hành lang lầu hai, nhưng anh không cho mình thời gian để thở, nhanh chóng đứng dậy cất bước chạy lên lầu ba tìm cô.
Cô đang rất sợ, phải đưa cô ra ngoài thôi.
Trong đầu anh chỉ nghĩ có vậy..
Cô đã lao vào lòng anh, còn kiểm tra anh có bị thương không bằng vẻ mặt vừa lo lắng vừa đau lòng, càng không ngờ rằng cô lại chủ động ôm lấy anh như thế. Bấy giờ đây, anh chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập dữ dội dường như sắp lao ra khỏi l*иg ngực luôn rồi.
Trên vai ươn ướt, hình như cô đang khóc. Anh luống cuống chẳng biết làm sao, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô, mãi đến khi cô cảm thấy có gì đó không đúng cả hai mới tách nhau ra.
Chu Đình Trạo là người luôn chu đáo và tỉ mỉ trong công việc, không ngờ lại có một ngày anh làm ra việc ngu ngốc đến vậy. Lúc nghe cô chất vấn anh mới nhận ra, rõ ràng lúc đó anh có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng cuối cùng lại chọn cách khiến cả hai cùng rơi vào cảnh khốn cùng như bây giờ.
Sau đó, hai người quay về lớp học.
Chu Đình Trạo chậm chạp không ngồi xuống, Bọn họ bây giờ đã là bạn cùng bàn, đây là một trong những đoạn ký ức đã thay đổi của anh . Dẫu sao lúc trước ở cái tuổi này, anh cũng chưa bao giờ ở gần cô đến thế.
Không biết trí thông minh của cô đã đi đâu mất, còn cho rằng anh đang lạnh. Chưa kịp nói “Không lạnh”, thì đã bị cô dùng áo khoác ôm lấy mình vào lòng.
Được thiếu nữ tràn ngập mùi hương thanh xuân ôm ấp, dù là Chu Đình Trạo năm hai mươi bảy tuổi đi chăng nữa thì cũng chưa từng mơ thấy cảnh tượng này. Giờ phút này trong đầu anh bỗng nảy ra một suy nghĩ:
Nếu đây là mơ, thì xin đừng tỉnh lại.