Người Quen Gây Án

Chương 29: Gỗ nổi

Edit: Đá

Beta: Bưởi vắt

Bóng dáng của người nọ được ánh đèn chiếu vào, kéo theo cả cái bóng đổ dài phía sau, từng bước từng bước tiến lại gần.

Tang Như đợi đã lâu rốt cuộc cũng có thể thấy ánh sáng ban mai của đời mình. Cảm giác phấn khích xóa sạch cơn buồn ngủ trong cô, cô lên tiếng gọi: “Xin chào, nhìn ở đây này!”

Rõ ràng là chỉ cách nhau một trăm mét, nhưng người kia hình như lại không nghe thấy tiếng gọi của cô. Đầu người nọ hơi cúi xuống nhưng nhìn tư thế đứng đó dường như có đôi chút quen thuộc.

Tang Như vẫn không bỏ cuộc gọi thêm vài lần nữa, tới lúc cổ họng bắt đầu mỏi, bước chân của người kia cuối cùng mới dừng lại.

Lần theo tiếng gọi của cô, người đó nhìn lên bất chợt ánh mắt của cả hai va vào nhau.

Ánh đèn mờ ảo, trong mắt cũng nổi lên một tầng hơi nước, Tang Như không nhìn rõ được biểu cảm của anh, chỉ biết hiện tại mình như một kẻ đuối nước vừa vớt được một khúc gỗ nổi đang trôi, mà khúc gỗ đó lại chính là Chu Đình Trạo.

Thấy anh dừng lại, Tang Như đột nhiên không biết phải nói gì tiếp theo. Như mất đi khả năng nói, âm thanh cứ quẩn quanh nơi cổ họng. Thấy anh thế này, chỉ cần cô mở miệng thôi sợ rằng sẽ tủi thân mà bật khóc mất.

Cô giơ tay lên vẫy vẫy, Chu Đình Trạo hình như cũng đã nhận ra cô, bước chân bỗng tăng tốc bước đến gần, đi một hồi thì biến thành chạy, không quá mười giây đã đến dưới lầu.

L*иg ngực anh hơi phập phồng, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hơi do dự hỏi: “Tang Như?”

"Ừm,” Cô đáp lời, không có thời gian kể ngọn nguồn câu chuyện, cô chỉ nói: “Tôi bị nhốt trong này rồi. . .”

Nghe thật đáng thương.

Chu Đình Trạo nghiêm túc nhìn cô, miệng Tang Như mếu mếu. Sau đó bóng dáng anh biến mất ở dưới lầu, nhưng rất nhanh đã quay lại, hẳn là anh đi kiểm tra xem cửa sắt có mở ra được không.

"Chu Đình Trạo. . .” Tang Như gọi anh, đang định bảo anh đi tìm bảo vệ, thì gió lạnh đột nhiên thổi đến khiến cô hắt hơi một cái, suýt chút thì đã làm rơi bài kiểm tra đang cầm trên tay xuống đất.

Đường ống thoát nước từ trên mái dẫn xuống mặt đất, Chu Đình Trạo vậy mà lại dùng tay không trực tiếp bám vào nó rồi trèo lên trên.

“Cậu làm cái gì thế . . . Hắt xì!” Tang Như sợ đến nỗi vỗ vỗ vào lan can, hắt hơi một cái nhưng vẫn không quên đuổi anh, “Mau xuống đi!”

Anh lại xem như không nghe thấy gì, động tác vẫn rất lưu loát gọn gàng, giẫm vào chỗ nhô lên bên cạnh, đồng thời hai tay nắm lấy thanh lan can, nhanh chóng lật người vào lầu hai.

Đúng là điên rồi!

Tang Như lo lắng chạy vội xuống dưới lầu xem anh thế nào, lúc đi qua chỗ rẽ thì va trúng l*иg ngực anh, nghe thấy anh kêu lên một tiếng, vội vàng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Chu Đình Trạo vô thức nâng tay lên xoa trán cô, nói: “Không sao."

“Cái gì mà không sao!” Dây thần kinh của Tang Như lúc này vẫn còn căng thẳng, kéo tới kéo lui kiểm tra anh từ đầu tới chân, “Cậu có biết vừa nảy nguy hiểm lắm không?”

Chu Đình Trạo không trả lời, mặc cô kiểm tra khắp người mình, lúc sau mới khẽ “Ừm” một tiếng.

Tang Như tức giận rồi.

Còn dám “Ừm” nữa, biết thế rồi mà sao còn làm!

Cô còn muốn nói tiếp, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn vào mắt anh thì lại không nói nên lời.

“Lần sau...Lần sau không được như vậy nữa.”

“Được"

Chỉ một chữ đó thôi mà trái tim Tang Như đã đập dữ dội.

Hôm nay, Chu Đình Trạo không đeo mắt kính. Không còn lớp thủy tinh cản trở khiến ánh mắt của anh càng thêm nóng bỏng. Lúc được anh chăm chú nhìn thế này, mọi nổi sợ hãi lo lắng trong cô dường như đều tan thành mây khói.

Ánh mắt ấy như dẫn bước Tang Như tiến đến l*иg ngực anh, Tang Như bước từng bước đến gần rồi vòng tay qua ôm lấy anh. Vì phải vừa chờ đợi vừa lo sợ cả đêm nên lúc nào cô cũng trong tâm thế đề cao cảnh giác. Nhưng vào giây phút này, cô dường như buông bỏ lớp vỏ bọc kiên cường của mình, tự do thả rơi bản thân.

Cô chôn đầu vào hõm vai anh lẩm bẩm nói: “Cảm ơn cậu đã đến, thật sự cảm ơn cậu…”

Một lúc sau, lưng cô cảm nhận được nhiệt độ ấm ấp từ lòng bàn tay anh, Chu Đình Trạo nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhỏ giọng nói: “Tôi đến rồi, đừng sợ, đừng sợ.”

Khi anh an ủi người khác đều sẽ giống như này, nhìn cứ như người lớn đang dỗ dành trẻ nhỏ, vỗ lưng, sờ đầu, cho dù đó là trước khi thi, hay bây giờ, hay cả lúc cô run rẩy cao trào trong l*иg ngực anh.

Sự tồn tại của Chu Đình Trạo chính là liều thuốc an thần tốt nhất. Cho dù mưa rền gió dữ vốn không phải do anh mang đến, nhưng anh luôn có khả năng đặc biệt chỉ cần người khác nhìn thấy anh thì sẽ có cảm giác hết thảy mọi thứ đều có cách giải quyết, hết thảy những con đường đều sẽ có một lối ra.

Tuy nhiên lối ra lần này có hơi gian nan.

Tang Như dụi mấy giọt nước mắt cuối cùng lên áo anh, ngẩng đầu lên, lúc mở miệng giọng nói vẫn còn hơi nghẹn ngào: “Thế nhưng cậu cũng lên đây rồi, thì chẳng phải hai chúng ta đều đang bị nhốt lại cả sao?”

Chu Đình Trạo: . . .

Anh quay đầu, tránh đi ánh mắt cô: “Lúc đó chưa kịp suy nghĩ."

Tang Như: “... Thôi bỏ đi, về phòng học rồi tính tiếp.”

Điện đã bị cắt, bây giờ muốn bật đèn lên cũng không được.

Tang Như bị gió đêm thổi hồi lâu muốn đông cứng luôn rồi. Lúc cô sắp đi đến chỗ ngồi, quay đầu lại thì thấy Chu Đình Trạo ở phía sau đang chậm chạp đi theo mình. Hết nhìn chỗ ngồi của cô rồi lại nhìn chỗ ngồi của mình, sau đó anh cầm lấy quyển sách trên bàn lên, mở ra nhìn trang bìa.

“Không ngồi à?”

“Ngồi chứ.” Anh nói xong thì ngồi xuống, nhưng trông anh lại có phần cẩn trọng còn có đôi chút thất thần nữa.

Nhưng không thể nói rõ ra anh kì lạ ở đâu, Tang Như hỏi: “Cậu sao thế?”

Chu Đình Trạo quay qua nhìn cô, vẫn không nói gì..

Tang Như hiếm khi bị Chu Đình Trạo nhìn chằm chằm, thế nên da đầu cô không khỏi tê dại. Lúc trước, khi cả hai sắp vào ‘trận’, có lúc anh cũng sẽ nhìn cô chằm chằm như vậy. Mãi đến khi ánh mắt ấy quét sạch người cô, anh mới chịu lấy thứ khác ra bắt đầu thỏa mãn cô.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Tang Như nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở chiếc áo thun phong phanh trên người anh, cô lo lắng nói, “Cậu không lạnh hả?”

Tang Như kéo khoá áo khoác của mình xuống, mở rộng hai vạt áo ra vừa bao bọc vừa ôm lấy anh: “Ôm một cái, ôm rồi sẽ không lạnh nữa.”

Cô hoàn toàn không nhận ra trong lớp áo khoác có người đang cứng đờ, ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô.