Edit: Bưởi vắt
Beta: Bưởi vắt
Gió lạnh thổi đến khiến Chu Đình Trạo bửng tỉnh. Anh nhanh chóng rời khỏi cái ôm của cô, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Không lạnh.”
Suýt nữa thì anh cứ để mặc cô ôm luôn rồi.
Tang Như ngại ngùng nhìn anh, kéo áo khoác lại, hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
“Chạy bộ.”
“Chạy bộ?” Tang Như kinh ngạc. “Giờ này á?”
Chu Đình Trạo hơi khựng lại, nói: “Suy nghĩ vài chuyện nữa.”
Tang Như “À” một tiếng. Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
Gió đêm thổi mạnh hơn trước. Sau dãy phòng này có trồng hai cây bạch quả, một cây đã hơn trăm tuổi, cây còn lại trẻ tuổi hơn một chút, nhưng hình dáng thì đều cao như nhau. Lá cây bị gió thổi rơi xào xạc so với không khí trong phòng học lúc này thì náo nhiệt hơn nhiều.
Tang Như chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh: “Lúc này cậu phải hỏi ‘Còn cậu thì sao?’”
Chu Đình Trạo: “Còn cậu thì sao?”
Tang Như cúi đầu cười, nói: “Tôi để quên bài thi cần phụ huynh ký tên ở lớp nên quay lại lấy.”
“Ừm.”
…
Chưa thể sắp xếp suy nghĩ của mình rõ ràng nên Chu Đình Trạo thật sự không biết phải nói gì cả.
Anh nghe tiếng Tang Như thở dài, giây tiếp theo cô đứng dậy ngồi thẳng lên bàn anh, khiến những chiếc bàn gần đó va vào nhau vang lên tiếng “cộc cộc”, trái tim anh cũng theo đó mà loạn nhịp không thôi.
Nguồn sáng duy nhất là ánh trăng ngoài cửa sổ, giờ đây đã bị cô chặn mất đi một nửa. Tang Như chống tay trên mặt bàn, cong lưng, nói: “Cậu lại gần đây một chút.”
Chu Đình Trạo không hỏi cô muốn làm gì mà chỉ yên lặng nhìn cô một lát rồi nghiêng người lại gần.
Bỗng dưng gương mặt bị người kia ôm lấy.
Lòng bàn tay Tang Như xoa xoa đôi má anh thành đủ hình đủ dạng, rồi hỏi: “Tiểu Chu của chúng ta sao lại không vui thế này? Hữm?”
Lời nói quen thuộc này của cô khiến anh không kịp phản ứng, cứ ngồi đó ngây ngốc nhìn cô một hồi.
Trước cuộc hành trình kỳ quái này, theo lý mà nói thì anh và cô của lúc trưởng thành đang ở bên nhau.
Tiểu công chúa này có nhận thức tình cảm tinh tế hơn anh tưởng.
Lần này, đứng nhìn cô vui vui vẻ vẻ nói chuyện cùng người khác, còn cho người ta cả phương thức liên lạc nên trong lòng anh thật sự rất không vui. Lúc trên giường cũng vì thế không kiểm soát được lực đạo của mình, ‘làm’ cô mạnh hơn mọi lần. Mặt đối mặt đè cô dưới thân, không biết đã bao nhiêu lần đâm vào rút ra nhưng bên trong cô vẫn chặt chẽ bọc lấy anh. Gương mặt cô ửng hồng, cô nâng tay ôm lấy gương mặt anh, cố ổn định lại hơi thở, giọng điệu nghiêm túc nói: “Chu tổng của chúng ta sao lại không vui thế này?”
Anh muốn nói là “Không có”, nhưng chính vì đang rất không vui nên đã không thể nói ra được.
Sau đó cô đã làm gì?
Cô nâng mông lên chậm rãi ăn lấy côn ŧᏂịŧ anh từng chút một, vừa ăn vừa không nhịn được mà thở dốc khiến anh càng muốn đâm sâu vào cô hơn.
“Ưm… Chu Đình Trạo, anh lại gần đây một chút.”
Anh cố ý hiểu sai, nâng mông cô lên rồi đâm thật sâu vào lớp lớp thịt mềm bên trong. Cô không nhịn được mà “ưm” lên một tiếng, lòng bàn tay đánh nhẹ lên tay anh tựa như con mèo nhỏ đang dẫm người, một chút cảm giác đau cũng không có: “Ý là anh cúi người xuống ấy.”
Anh cười khẽ, cúi người xuống theo lời cô.
Tiểu công chúa lại ôm lấy mặt anh, ngẩng đầu ghé sát đặt một nụ hôn thật khẽ lên môi anh rồi thì thầm nói: “Hôn anh một cái, đừng không vui nữa.”
Môi của cô lành lạnh nhưng hơi thở thì lại nóng rực, trái tim anh làm sau chịu được kiểu nóng lạnh thế này, mỗi một tấc trong trái tim ấy không nhịn được mà mềm xuống.
Bỗng dưng trên môi anh lúc này cũng truyền đến một cảm giác y hệt như thế. Tâm trí không biết đã phiêu bạt đi nơi đâu giờ đây đã trở lại chốn cũ. Cô gái nhỏ trước mặt người mặc đồng phục, tóc buộc đuôi ngựa, cúi người xuống nhẹ nhàng áp môi mình lên môi anh:
“Hôn cậu một cái, đừng không vui nữa.”
Trái tim đập loạn trong l*иg ngực, hơi thở của Chu Đình Trạo bỗng nặng nề, giọng nói trầm xuống: “Nào có không vui đâu.”
“Phải không đấy?” Tang Như không rời đi, vẫn như có như không dùng môi mình cọ cọ lên môi anh: “Thế mà hôm nay cậu vẫn chưa hôn tôi.”
“Vừa mới…”
Vừa mở miệng ra môi anh liền cọ lên môi cô, Chu Đình Trạo khựng lại, yên lặng không nói nữa.
“Ngại gì chứ,” Tang Như cười, mắng yêu một câu, thấp giọng tựa như đang dỗ dành “Nào hé môi ra.”
Giọng điệu này quá quen thuộc khiến Chu Đình Trạo không khỏi sững sờ. Anh ngoan ngoãn hé môi, cô liền thuận theo đó mà cùng anh hôn sâu một hồi.
Hôm nay, sau khi ăn xong bữa tối cô đã uống một chút sữa bò. Đến bây giờ hương vị ngọt ngào ấy vẫn còn đọng trong khoang miệng, xuôi theo lưỡi cô chảy vào khoang miệng anh. Cô kéo tay anh ôm lấy eo mình, anh ngoan ngoãn thuận theo hết thảy. Cánh tay ôm eo cô càng lúc càng chặt, nụ hôn cũng chuyển dần từ thế bị động sang chủ động phản công.
Chu Đình Trạo ôm lấy cô, ngẩng đầu lên đáp lại, đầu lưỡi dây dưa quét qua răng cô rồi liếʍ lên ngạc trên, tiếp đó thì dời xuống quấn lấy chiếc lưỡi non mềm của cô.
Tơ nước theo khóe miệng bắt đầu rỉ xuống, rốt cuộc Tang Như cũng không chịu được nữa nhanh chóng lùi về phía sau. Chu Đình Trạo bị môi cô dẫn dắt, hơi đổ người về phía trước, dùng ánh mắt dịu dàng mà cương quyết ngước nhìn về phía cô.
“Sao lại lén tiến bộ nhanh thế, hôn môi tôi mỏi nhừ luôn rồi…”
Chu Đình Trạo hơi cong môi, lấy tay lau đi tơ nước trên khóe môi cô: “Thật hả?”
“Ừm!”
Anh rút tay về, chuyển sang lau khóe môi mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô nửa giây. Tiếp đó anh đứng lên, tầm nhìn bỗng chốc đảo ngược.
Tang Như ngẩng đầu lên, nghe anh hỏi:
“Cậu là ai?”
?
“Tang Như.”
Chu Đình Trạo hơi cúi xuống: “Ai?”
“…Tang, Như!”
Trong đầu đang nghĩ có phải Chu Đình Trạo bị dọa sợ đến ngốc luôn rồi không thì nghe anh bên kia lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: “Vậy thì thử một lần nữa xem sao.”
Ngay sau đó một nụ hôn lại áp xuống.
Những người yêu nhau có rất nhiều cách thân mật như ôm, hôn, ân ái,…
Cô vô cùng thích cảm giác được người kia ôm vào lòng rồi hôn môi. Chu Đình Trạo mang lại cho người ta cảm giác lạnh nhạt, nhưng nụ hôn và cái ôm của anh thì lại ấm nóng vô cùng. Bất kể là ở độ tuổi nào thì cũng đều như thế.
Tang Như càng lúc càng nhiệt tình đáp lại. Chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp và một giọng nói lo lắng quen thuộc vang lên.
“Cún con, con có ở đây không?”
Tang Như quýnh lên, vô tình cắn trúng đầu lưỡi Chu Đình Trạo, lùi về phía sau, hoảng hốt nói: “Mẹ tôi tới!”