Pháp Y Tần Minh - Quyển 5: Người Sóng Sót

Chương 16: Vụ án thứ 3 - Tây Thi bị làm nhục (4)

“Anh chắc chắn với kết luận của mình vậy sao?” Trưởng phòng Tiền nói, “Không có vấn đề chứ?”

“Không có vấn đề gì.” Tôi nói rất chắc chắn, “Tôi thấy vài vết thương nhỏ ở l*иg ngực nạn nhân. Trong số đó có vết đã làm gãy xương cột sống, cho thấy hung khí rất cứng, dù sao thì cột sống cũng là một trong những phần xương cứng nhất trong cơ thể người. Nếu là đạn có thể phân mảnh, khó làm gãy cột sống được, cho dù có thể, cũng sẽ bị vỡ ra khi va chạm với cột sống, sẽ bị kẹt lại giữa đốt gãy của xương. Nhưng trong vết gãy xương này không có bất cứ hạt màu đen nào.”

“Đúng, có lý lắm.” Đại Bảo nói, “Nếu là đạn phân mảnh thì mảnh vỡ phải nằm ở cuối vết thương. Nhưng xung quanh miệng vết thương có, cuối vết thương thì không, như vậy không hợp lý.”

Trưởng phòng Tiền gật đầu tán thành.

“Lúc nãy đã nói, ở cổ họng của nạn nhân tìm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông khác.” Tôi nói, “Vậy càng chứng minh có người khác gây án.”

“Nhưng sao cô ấy cởϊ qυầи áo trong phòng ngủ mà lại chết trong kho dụng cụ?” Điều tra viên hỏi.

“Các anh đã điều tra chưa? Tính cách của nạn nhân ra sao?” Tôi hỏi.

Điều tra viên nói, “Rất… dịu dàng. Dùng từ dịu dàng để hình dung có vẻ chưa đủ.”

“Ý anh là yếu đuối, đúng không?” Tôi hỏi, “Từ việc cô ấy thường bị chồng đánh đập nhưng lại không phản kháng, không ly hôn, có thể thấy cô ấy là một người phụ nữ yếu đuối. Vậy nếu hung thủ nửa đêm nửa hôm xông vào nhà, uy hϊếp cô ấy, cho dù không gây ra vết thương gì, cô ấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.”

“Điểm này thì tôi đồng ý.” Đại đội trưởng Tiêu nói.

“Hung thủ ép nạn nhân cởi đồ ở phòng ngủ chính, có thể có hành vi tục tĩu, cũng có thể chuẩn bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, nhưng mọi người đừng quên, bên cạnh nạn nhân còn có con gái của cô ta.” Tôi nói, “Để không đánh thức con gái, bảo vệ con bé không bị hung thủ làm hại, có thể nạn nhân đã đề nghị đến một nơi khác.”

“Vậy là phòng ngủ phụ mới chính là hiện trường xâm hại tìиɧ ɖu͙© thật sự.” Lâm Đào nói, “Về điểm này, trên chăn đệm có thể để lại dấu vết.”

“Ít chất nôn ra và tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cổ họng nạn nhân có thể chứng minh, ở trong phòng ngủ phụ đã xảy ra hành vi tìиɧ ɖu͙© không bình thường.” Tôi nói, “Trong chất nôn ra không tìm thấy ADN của nam giới, đó là vì trước khi phóng tinh, nạn nhân đã có phản xạ mà nôn ra, nhưng sau khi nôn xong, vẫn bị ép hoàn thành hành vi xâm hại tìиɧ ɖu͙©.”

“Nhưng, xâm hại tìиɧ ɖu͙© thì thôi đi, sao còn phải gϊếŧ người? Lại còn chạy xuống kho dụng cụ dưới tầng để gϊếŧ?” Đại đội trưởng Tiêu hỏi.

Một điều tra viên cũng phụ họa theo, “Điểm này quả thật không hợp lý, nạn nhân vì sao lại đi theo hung thủ xuống dưới tầng trong tình trạng không mảnh vải che thân để rồi bị gϊếŧ chứ?”

“Tôi nghĩ, nạn nhân cũng không muốn xuống đâu, chỉ là bị ép buộc thôi.” Lâm Đào nói, “Chúng tôi cũng tìm thấy manh mối trong kho dụng cụ.”

“Manh mối gì?” Đại đội trưởng Tiêu hỏi.

“Chúng tôi tìm thấy một quyển nhật ký trong kho dụng cụ.” Lâm Đào nói, “Không có nội dung gì đặc biệt, nhưng quyển nhật ký cũ kỹ này lại có vấn đề.”

Hàn Lượng nghe tới đó thì lấy một túi vật chứng từ dưới bàn ra, bên trong đựng một quyển nhật ký cũ nát. Hàn Lượng đeo bao tay, lấy quyển nhật ký ra khỏi túi.

“Quyển sổ này khi gập lại bình thường, mọi người có thể thấy, ở giữa các trang có khe hở rất lớn.” Lâm Đào nói, “Nếu là một quyển sổ lâu ngày không dùng đến, do lực ép của bìa da, các trang giấy bên trong sẽ rất ngay ngắn. Vậy, trong này thật ra đã kẹp thứ gì đó một thời gian dài, khiến cho giữa các trang để lại vết hở như này.”

“Đã kẹp thứ gì?” Đại đội trưởng Tiêu hỏi.

Hàn Lượng lấy ra một xấp tiền mặt, kẹp vào giữa quyển sổ, nói, “Các anh xem, vừa khớp!”

“Tôi hiểu rồi.” Trưởng phòng Tiền nói, “Âu Dương Thúy Bình đã giấu tiền riêng của mình ở đây. Sau khi hung thủ thực hiện hành vi xâm hại tìиɧ ɖu͙© đã bắt cô ta đi lấy tiền. Cô ta nhát gan nên dẫn hung thủ xuống phòng dụng cụ dưới lầu, lấy tiền riêng của mình ra đưa cho hắn để giữ tính mạng.”

“Không hề chống cự hay phản kháng.” Một điều tra viên nói, “Âu Dương Thúy Bình ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hung thủ đã cưỡиɠ ɧϊếp, lại cướp của, vì sao còn phải gϊếŧ người?”

“Vì đó là người quen. Gϊếŧ người để diệt khẩu.” Đại đội trưởng Tiêu chậm rãi nói.

Tôi gật đầu, nói, “Quá trình vụ án là như vậy, một vụ người quen cướp của, cưỡиɠ ɧϊếp, rồi gϊếŧ người.”

“Tiếp theo hướng điều tra sẽ tập trung vào người quen?” Trưởng phòng Tiền nói, “Đủ cho chúng ta điều tra mệt nghỉ rồi.”

“Không phức tạp vậy đâu.” Tôi cười nói, “Có rất nhiều manh mối cho chúng ta tham khảo mà.”

“Hả?”

Tôi gật đầu, nói, “Trước đây, khi nghi ngờ Triệu Đại Tráng, có một điểm nghi vấn, chính là nơi có vẻ giống lối vào của hung thủ ở phòng vệ sinh. Lỗ hổng ở cửa chống trộm không lớn, một người đàn ông trưởng thành rất khó chui vừa. Vì vậy, hôm qua Lâm Đào đã tiến hành thử nghiệm và ước lượng.”

“Qua thử nghiệm, một người đàn ông cao khoảng 1,6 mét, nặng khoảng 45 cân có thể chui qua được.” Lâm Đào nói, “Đây cũng là cơ sở để chúng ta sàng lọc nghi phạm.”

“Về tuổi tác, tôi nghĩ đã có hành vi xâm hại tìиɧ ɖu͙©, đàn ông thành niên và vị thành niên đã dậy thì đều là mục tiêu điều tra của chúng ta.” Tôi nói, “Ngoài ra, chà phân lên thi thể, hành vi này tôi đã nghĩ rất nhiều. Tôi cảm thấy động tác này không có ý nghĩa gì cả, khả năng duy nhất chính là hung thủ vô ý giẫm phải phân của nạn nhân. Sau khi gϊếŧ người, không vội vàng bỏ chạy mà còn ung dung chùi bỏ phân, có thể là do hắn không nỡ bỏ đôi giày của mình.”

“Theo dấu chân để lại, đế giày bị bào mòn rất ít.” Lâm Đào nói, “Đôi giày hung thủ mang là một đôi giày mới.”

“Đáng sợ quá.” Trần Thi Vũ nói.

“Thứ ba, chúng tôi vừa nói, là người quen.” Tôi nói, “Không chỉ là người quen mà còn là người sống ở gần đó. Vì hắn biết rõ thời gian Triệu Đại Tráng rời đi, hơn nữa còn dự tính được thời gian anh ta trở về, vậy mới có thể không chút lo lắng mà gây án.”

“Phạm vi rất nhỏ.” Trưởng phòng Tiền xoa xoa tay nói với các điều tra viên.

“Còn có thể nhỏ hơn nữa.” Lâm Đào nói, “Hôm qua tôi đã xem kỹ cửa chống trộm. Có hai chiếc ốc vít trên đó bị tháo ra, hai ốc vít này bị ném bên ngoài cửa sổ. Tuy trên cửa chống trộm không có dấu vân tay, nhưng dấu vết trên ốc vít lại rất đáng giá. Hai ốc vít kia không phải dùng loại mỏ lết thông thường để tháo ra, mà là dùng loại cờ lê ống.”

“Dấu vết trên các cạnh của ốc vít rất đều.” Hàn Lượng nói chen vào, “Cho thấy sáu cạnh cùng lúc chịu một lực như nhau.”

“Thông thường, trong nhà chúng ta đều có mỏ lết, chứ không phải cờ lê ống.” Lâm Đào nói, “Vì độ lớn nhỏ của ốc vít không đồng nhất, một chiếc cờ lê ống chỉ có thể dùng cho một loại ốc vít, trong nhà người bình thường không thể có đủ loại cờ lê ống lớn nhỏ khác nhau được, thường đều dùng mỏ lết có thể điều chỉnh được. Cờ lê ống, thường thấy trong các tiệm sửa xe nhất.”

“Tiệm sửa xe?” Tôi ngẫm nghĩ nói, “Nếu tôi nhớ không nhầm, gần hiện trường có một dãy tiệm sửa xe.”

“Không sai.” Trưởng phòng Tiền hưng phấn nói, “Tôi nghĩ, các anh có thể ngủ trưa một giấc rồi hãy về Long Phiên. Nếu nhanh, trước khi các anh xuất phát tôi sẽ cho các anh xem ghi chép lời khai, nếu chậm, khi các anh về đến Long Phiên, tôi sẽ gửi ghi chép lời khai cho các anh.”

*

Giấc ngủ trưa của chúng tôi không thành.

Vào bữa trưa, tôi nhận được điện thoại của bác sĩ pháp y Lý Lỗi Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa.

“Tôi không biết các anh làm cách nào để dự đoán được vụ án.” Lý Lỗi nói, “Dù sao đi nữa, cũng bị anh nói trúng rồi.”

“Nói trúng chuyện gì?” Tôi mở trừng mắt.

“Lúc nãy, chúng tôi nhận được tin, ở huyện Sâm Mậu tiếp giáp với thành phố Sâm Nguyên của các anh, có một đứa trẻ bị sát hại ở nhà trẻ.”

“Cái gì? Thời gian cụ thể là lúc nào? Nguyên nhân tử vong là gì? Có đầu mối gì không?” Tôi liên tục đặt câu hỏi.

“Một lời khó nói hết, chi bằng đợi tôi qua đó rồi nhắn lại tình hình hiện trường cho anh?”

“Không cần.” Tôi nói, “Vừa khéo tôi đang ở Sâm Nguyên điều tra, chiều chúng tôi sẽ qua đó, gặp mặt rồi nói!”

Do giữa Sâm Nguyên và Sâm Mậu không có đường cao tốc, lại còn là vùng núi. Đoạn đường chỉ khoảng một trăm cây số mà chúng tôi phải lái xe mất gần ba tiếng đồng hồ.

Trên đường, tâm trạng tôi đang rối ren thì nhận được điện thoại của trưởng phòng Tiền. Trưởng phòng Tiền đã gửi bảng ghi chép chi tiết buổi thẩm vấn cho tôi:

Người bị thẩm vấn: Triệu Khởi Ngân, nam, 16 tuổi, thợ sửa xe của xưởng sửa xe hơi Sâm Nguyên Vĩnh Khang.

Hỏi: Chúng tôi là cảnh sát Phòng Cảnh sát thành phố Sâm Nguyên. Đây là thẻ công tác của chúng tôi, còn đây là bản quyền lợi và nghĩa vụ của người bị tình nghi phạm tội. Giờ cậu hiểu rõ quyền lợi và nghĩa vụ của mình rồi chứ?

Đáp: Đã hiểu.

Hỏi: Tóm tắt lý lịch của cậu.

Đáp: Em là người ở thị trấn này, 16 tuổi. Năm lớp 10 đã bỏ học, hiện đang làm công cho xưởng sửa xe.

Hỏi: Hoàn cảnh gia đình của cậu.

Đáp: Lúc nhỏ cha đã qua đời, mẹ đã tái giá, bà nội nuôi em lớn. Giờ bà cũng mất rồi, em chỉ có một mình.

Hỏi: Biết vì sao chúng tôi mời cậu đến Đội Cảnh sát hình sự không?

Đáp: Biết ạ, vì em đã gϊếŧ người.

Hỏi: Cậu kể lại sự việc đã xảy ra đi.

Đáp: Mấy ngày trước, chú họ em là Triệu Bình mời vài người thợ trong xưởng của em uống rượu. Vì xe của chú ấy có vấn đề, thợ trong xưởng em đã giúp chú ấy sửa. Lúc đó chú ấy cũng có gọi em qua. Chú Triệu Bình uống quá chén, nói năng lung tung, sau đó còn nhắc đến chuyện của dì Thúy Bình.

Hỏi: Kể lại chuyện của “dì Thúy Bình” mà cậu nói đi.

Đáp: Dì ấy họ gì em không nhớ, chú em và thợ trong xưởng đều gọi dì ấy là Thúy Bình. Dì ấy là người phụ nữ đẹp nhất trong thị trấn, tất cả đàn ông đều muốn lấy lòng dì ấy. Dì ấy là bạn học của chú em, nên em gọi là dì.

Hỏi: Nói tiếp đi.

Đáp: Lúc ấy chú em nói, chú ấy và dì Thúy Bình thường hay cái kia.

Hỏi: Cái kia là cái gì?

Đáp: Là vụиɠ ŧяộʍ. Chú còn nói kỹ thuật miệng của dì Thúy Bình tốt vô cùng. Em nhớ kỹ. Mấy hôm trước, tối ngày 14, em cùng mấy bạn học cũ uống vài ly, sau khi về xưởng, thấy chú Đại Tráng lấy xe đi làm rồi. Mỗi lần chú ấy ra ngoài làm việc đều đến sáng hôm sau mới trở về, nên em nghĩ ban đêm sẽ đến tìm dì Thúy Bình nói chuyện. Sau đó em mang theo cờ lê đến sau nhà dì ấy. Loại ốc vít trên cửa sổ chống trộm nhà họ em đã nhìn kỹ từ lâu rồi, nên em dùng cờ lê tháo ốc vít ra. Sau đó, trèo qua cửa sổ vào, đi thẳng lên tầng hai.

Lúc ấy dì Thúy Bình và Nhã Nhã đã ngủ rồi, em dùng bật lửa soi sáng, lấy que hàn em mang theo chọc vào dì Thúy Bình. Dì ấy tỉnh dậy, giật nảy mình. Em cố ý đổi giọng nói, “Cởϊ qυầи áo ra cho tôi!” Có lẽ dì ấy không biết là em, sợ đến run cầm cập, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo ra. Rồi em sờ mó người dì ấy. Đột nhiên Nhã Nhã trở mình, hình như nói mớ gì đó. Dì Thúy Bình nói, “Anh ơi, sang phòng bên cạnh được không, anh muốn làm thế nào cũng được.” Thế là em dùng que hàn ép dì Thúy Bình đi qua phòng bên cạnh, bảo dì ấy ngồi bên giường làm cái kia cho em. Giữa chừng hình như dì ấy có vơ lấy thùng rác bên cạnh ra nôn. Em áy náy lắm, mấy ngày rồi em chưa tắm, nhưng dì ấy vẫn ngoan ngoãn làm tiếp.

Sau khi xong việc, em nhớ ra sắp đến lượt em mời đám anh em lên mạng, nhưng trước đó không lâu em vừa mua một đôi Nike, hết tiền rồi, bèn ép hỏi dì Thúy Bình có tiền hay không. Dì ấy nói tiền để ở dưới lầu, rồi dẫn em xuống căn phòng cũ nát dưới tầng một. Khi ấy, dì Thúy Bình nói không nhìn thấy gì, muốn bật đèn. Nếu bật đèn, dì ấy sẽ nhận ra em, nên em không cho mở, nhưng ánh sáng của bật lửa không đủ sáng, dì ấy nói không nhìn thấy ngăn tủ để tiền, hỏi em phải làm sao. Em đành mò mẫm lung tung, sau đó mò được một cuộn giấy vệ sinh trong ngăn tủ, em bèn đốt nó lên, soi sáng cho dì ấy. Sau đó dì ấy tìm được ngăn kéo đựng tiền, lúc đưa tiền cho em…

Hỏi: Đã lấy bao nhiêu tiền?

Đáp: Một nghìn bảy trăm đồng.

Hỏi: Tiền đâu?

Đáp: Ở ký túc xá trong xưởng có một nghìn hai, hôm nay em mời đám anh em uống rượu, lên mạng, dùng hết năm trăm rồi.

Hỏi: Nói tiếp đi.

Đáp: Lúc dì ấy đưa tiền cho em, đã nhận ra em nhờ ánh lửa.

Hỏi: Sao cậu biết cô ấy đã nhận ra cậu?

Đáp: Vì dì ấy nói, ôi, cậu chẳng phải Tiểu Khởi sao? Biệt danh của em là Tiểu Khởi. Lúc đó em rất sợ, vả lại giấy vệ sinh cũng cháy hết rồi, đốt trúng ngón tay em, em cũng rất tức giận nên em liền xô dì ấy xuống đất bóp cổ. Chân dì ấy cứ đạp lung tung một hồi rồi không động đậy nữa. Sau đó em mò lấy que hàn của em trên đất, mặt đất hình như có nước, không biết nước từ đâu mà có. Mò được que hàn, em nghe thấy dì Thúy Bình thở dài, em nghĩ dì ấy chưa chết nên rất sợ, bèn lấy que hàn đâm dì ấy.

Hỏi: Cậu sợ gì?

Đáp: Dì ấy nhận ra em rồi, em sợ nếu dì ấy chưa chết, sẽ báo cảnh sát bắt em.

Hỏi: Cậu đâm như thế nào? Đâm bao nhiêu nhát?

Đáp: (Dùng tay diễn tả động tác đâm) Như thế này, chắc đâm mười mấy nhát. Sau đó dì ấy hoàn toàn không động đậy nữa. Lúc này em lại ngửi được mùi hôi, lấy bật lửa soi mới thấy đôi Nike mới của mình giẫm phải phân. Em cũng không biết dì Thúy Bình đã đại tiện ra lúc nào, em giẫm phải lúc nào. Em thấy ghê tởm vô cùng, nên chà nó lên người dì ấy, chà sạch phân rồi thì bỏ chạy từ cửa chính.

Hỏi: Nói tiếp đi.

Đáp: Sau khi về ký túc xá, em phát hiện quần áo của mình dính rất nhiều máu, trên giày cũng có máu, cả phân khi nãy chà chưa sạch, nên em cởϊ qυầи áo ra đem đốt hết, đôi giày không nỡ đốt nên đem giặt sạch.

Hỏi: Cậu còn gì khác muốn nói không?

Đáp: Em không cố ý gϊếŧ dì ấy, em sẽ không bị án tử hình chứ?”

Hỏi: Đó là việc của tòa án, cậu có muốn bổ sung gì nữa không?

Đáp: Không ạ.

*

“Vị thành niên đã tròn 14, chưa tròn 16, phạm trọng tội sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.” Lâm Đào nói, “Nhưng vẫn chưa tròn 18 tuổi, sẽ không bị phạt án tử hình.”

“Mở miệng là dì Thúy Bình, nhưng vẫn có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy.” Trần Thi Vũ nhíu mày nói, “Thật sự là trời đất không tha được!”

“Trẻ vị thành niên lớn lên trong hoàn cảnh như thế, lại bỏ học giữa chừng, từ nhỏ không được giáo dục đàng hoàng, rất dễ trở thành mối nguy của xã hội.” Tôi nói, “Thật hy vọng xã hội có thể quan tâm nhiều hơn đến những người này, xem trọng các vấn đề liên quan đến chúng nhiều hơn. Nếu được giáo dục đến nơi đến chốn, tôi tin cậu ta sẽ không làm ra chuyện to gan lớn mật này.”

“Vấn đề xã hội, không phải việc chúng ta có thể thay đổi được.” Lâm Đào than thở, “Nhưng từ vụ án này có thể thấy, phương hướng điều tra mà chúng ta phán đoán ra quan trọng biết mấy! Trước đó chúng ta phán đoán đây là vụ nổ súng gϊếŧ người, phạm vi điều tra điều tra sai lệch mới khiến cho vụ án rơi vào ngõ cụt. Vừa khoanh vùng đúng phạm vi điều tra, phá án chỉ còn là vấn đề thời gian.”

“Đúng vậy.” Tôi nói, “Đây cũng là điều đáng tự hào của nghề chúng ta, còn nữa, việc lần này cũng nhắc nhở chúng ta không được quá chủ quan. Cho dù có được lời khai trông có vẻ rất chắc chắn, cũng không để phán đoán mang tính khoa học của chúng ta bị lung lay. Chứng cứ khoa học vẫn đáng tin hơn chứng cứ lời nói.”

“Tôi thấy, ngày nào chưa phá được vụ án của Mộng Hàm, nghề này của tôi chẳng có gì đáng để tự hào hết.” Đại Bảo tựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nói, “Còn bao lâu nữa mới đến nơi?”