Những người sống cùng ta, vốn tưởng yêu thương ta, hiểu rõ ta, lại là những kẻ dối gạt ta.
– Norman MacClean –
———-
Nhà trẻ Song ngữ Nghệ thuật huyện Sâm Mậu.
Cái tên nghe vô cùng hoành tráng, thật ra chỉ là một nhà trẻ cũ nát tồi tàn vùng nông thôn.
“Đây mà là nhà trẻ song ngữ á?” Lâm Đào nói, “Dạy tiếng phổ thông và tiếng Nam Hòa hả?”
“Im đi.” Trần Thi Vũ dùng khuỷu tay huých Lâm Đào một cái.
“Toàn trẻ con, sao không xây nhà vệ sinh khép kín ngay trong lớp?” Tôi thắc mắc, “Xây ngoài sân, trẻ con muốn đi vệ sinh bất tiện quá, phải đi vòng cả cái sân.”
“Chuyện này… là do trong nhà không có đường dẫn nước, chúng tôi cũng bất đắc dĩ thôi.” Hiệu trưởng là một phụ nữ ăn mặc rất giản dị, vẻ mặt căng thẳng, nói với chúng tôi bằng giọng địa phương đậm chất Nam Hòa, “Chúng tôi cũng không muốn như vậy đâu, nhưng quả thật không thể thuê được căn nhà tốt. Ai biết sẽ xảy ra chuyện như thế này đâu?”
“Nếu giáo viên có trách nhiệm hơn một chút, đưa đứa trẻ đi vệ sinh, đã không xảy ra chuyện này rồi!” Trần Thi Vũ khinh khỉnh nhìn bà ta một cái.
“Chúng tôi mở trường ở đây đã năm năm rồi, trước giờ không hề xảy ra chuyện như vậy.” Hiệu trưởng nói.
“Xảy ra một lần còn chưa đủ à?” Bác sĩ pháp y Lý hỏi, “Một đứa trẻ 5 tuổi là trái tim của cả một gia đình đấy!”
Nhà trẻ nằm ở một góc của ngôi làng, xung quanh đều là những con đường làng. Gọi là nhà trẻ, thật ra chỉ là một căn nhà bỏ hoang.
Nhà trẻ gồm ba gian nhà cấp bốn và một khoảng sân, đối diện cổng là gian nhà dài nhất, đây cũng là phòng học và phòng nghỉ của lũ trẻ; hai gian bên hông làm nhà bếp và nhà vệ sinh; giữa là khoảng sân với một chiếc cầu trượt và vài con ngựa bập bênh thưa thớt.
“Ba hôm trước, anh gọi điện cho tôi, hỏi có vụ án sát hại trẻ em nào không, tôi đã thấy lo lắng không yên rồi.” Bác sĩ pháp y Lý thì thầm với tôi, “Anh nổi tiếng là ‘Tần Quạ Đen’ mà.”
“Thật ra lần này chẳng liên quan gì đến quạ đen cả, lần này là có căn cứ.” Tôi nói, “Vụ án cô dâu bị hại lần trước, có thể là do trùng hợp, lần này tỉnh chúng tôi xảy ra một vụ sát hại trẻ em, manh mối lại hướng về hung thủ của vụ án trước. Tất nhiên, chúng tôi chưa chắc chắn, căn cứ để phán đoán chỉ là chiếc áo khoác màu xám. Vì thế, tôi mới gọi cho anh, nếu chỗ anh cũng xảy ra vụ án tương tự, vậy chắc chắn không phải trùng hợp.”
“Nhưng xem ra vẫn có khả năng chỉ là trùng hợp.” Lâm Đào nói, “Vụ án chỗ chúng ta xảy ra vào ngày 15, còn vụ án ở đây xảy ra vào ngày 17. Thời gian cách nhau hai ngày, không có cơ sở để chứng minh vụ sát hại trẻ em ở đây có liên quan đến vụ ở tỉnh chúng ta.”
“Ôi, thế giới rộng lớn, nói không chừng chỉ là trùng hợp thôi.” Trần Thi Vũ thở dài.
“Nếu tôi cho anh biết, hung thủ của vụ sát hại trẻ em này cũng chính là hung thủ đã sát hại cô dâu ở tỉnh Nam Hòa của chúng tôi thì sao?” Bác sĩ pháp y Lý mím môi hỏi.
“Cái gì?” Mấy người chúng tôi gần như thốt lên cùng lúc làm cho hiệu trưởng đang nói bên cạnh giật mình suýt ngã.
“Hơn nữa, đứa trẻ bị hại này đã mất tích từ chiều ngày 14.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Hôm nay, khi chúng tôi tìm thấy thi thể, hệ tĩnh mạch trên thi thể đã hiện lên rồi.”
Tôi chợt thấy sởn tóc gáy, có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Với nhiệt độ thời tiết hiện tại, xuất hiện hệ tĩnh mạch trên thi thể, ước chừng đã chết ba ngày, trùng với thời gian nạn nhân mất tích.
“Vì sao vụ án xảy ra ngày 14 mà đến giờ mới báo cảnh sát?” Tôi hỏi.
Bác sĩ pháp y Lý nói, “Hung thủ đã ném nạn nhân vào bể phốt.”
“Hôm mất tích, gia đình và nhà trẻ có đi tìm không?” Trần Thi Vũ hỏi.
Bác sĩ pháp y Lý nói, “Giờ hai bên đang tranh cãi về việc này. 5 giờ 30 chiều ngày 14, ông bà nội của đứa bé đi làm vườn về, đến nhà trẻ đón cháu thì không thấy đứa bé đâu. Lúc đó ông bà nội của đứa bé đã tìm khắp nhà trẻ, tìm cả trong nhà vệ sinh nhưng không thấy. Dù sao cũng không ai ngờ đứa bé đã chết trong bể phốt phía sau nhà vệ sinh. Nhưng khi cảnh sát hỏi, giáo viên nhà trẻ kiên quyết nói ông bà đứa bé đã đón nó về, là do phụ huynh bất cẩn làm lạc mất đứa bé rồi đổ lỗi cho nhà trẻ. Phía cảnh sát cũng không biết là giáo viên nhà trẻ hay ông bà của đứa bé đã nói dối, chỉ tập trung tìm kiếm đứa bé. Giờ đứa bé được tìm thấy trong khuôn viên nhà trẻ, cho thấy lúc bấy giờ giáo viên vốn không hề để ý xem đứa bé đã đi đâu, hoặc ai đã đưa nó đi, là giáo viên đã nói dối.”
“Giờ giáo viên nhà trẻ nói thế nào?” Trần Thi Vũ trừng mắt với hiệu trưởng.
Bác sĩ pháp y Lý nói, “Giờ giáo viên nói không nhớ rõ, có thể có người đã đến đón đứa bé đi, cũng có thể đứa bé tự chạy đi vệ sinh rồi không cẩn thận rơi xuống hầm cầu, rồi theo ống thoát nước trôi vào bể phốt.”
“Theo các anh thì sao?” Tôi nói tiếp.
“Đứa bé chết do bị bóp cổ dẫn đến ngạt khí, nên chắc chắn là bị sát hại.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Chắc chắn không phải vô ý ngã xuống.”
“Vì sao khẳng định được là do hung thủ sát hại cô dâu làm?” Đại Bảo trừng mắt hỏi.
“May mắn là không ai quét dọn vách tường của nhà trẻ, hai ngày nay cũng không mưa.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, hung thủ đã trèo theo bức tường bên hông nhà vệ sinh để vào, đợi trong nhà vệ sinh. Có thể đúng lúc đó nạn nhân đi vệ sinh, bị hung thủ sát hại rồi ném vào bể phốt. Trên tường, chúng tôi tìm thấy dấu vết leo trèo, có một dấu giày rất có giá trị. Kết quả giám định thấy giống dấu giày để lại ở hiện trường sát hại Thạch An Na.”
“Thời gian tử vong thì sao?”
“Theo thức ăn thừa trong dạ dày, không lâu sau khi ăn bữa trưa thì đứa bé đã bị hại.”
“Suốt cả buổi chiều, không ai phát hiện ra thiếu một đứa bé sao?” Lâm Đào hỏi.
“Những giáo viên này rốt cuộc có tinh thần trách nhiệm hay không vậy!” Trần Thi Vũ giơ nắm tay nói với hiệu trưởng.
“Theo tình hình hiện tại, nạn nhân Tập Nhất Nhất, nam, 5 tuổi, sau bữa trưa ngày 14 tháng 9, một mình đi đến nhà vệ sinh trong góc sân bên ngoài để đi vệ sinh thì bị hại.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Lúc đó là giờ ngủ trưa, sau khi hỏi thăm đã xác định giáo viên và các bạn học không ai chú ý đến hành tung của Tập Nhất Nhất.”
“Có khi nào là giáo viên làm không?” Đại Bảo nói, “Giáo viên hay những người có quan hệ với cô ấy có vấn đề gì không?”
“Không phải vấn đề của giáo viên.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Lúc đầu chúng tôi cũng nghi ngờ có phải giáo viên có vấn đề không, khi mất tích đã điều tra rồi, có kiểm tra nói dối, tất cả đều cho thấy cô giáo vô tội.”
“Cô ta không vô tội, ít nhất thì cô ta đã không làm tròn trách nhiệm!” Trần Thi Vũ tức giận nói.
“Hung thủ đã trèo tường vào nhà trẻ, sau đó có thể đã trốn trong nhà vệ sinh.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Còn chuyện trèo vào từ lúc nào thì không rõ. Có thể đã vào từ sớm, vẫn luôn đợi cơ hội, hoặc là đúng lúc Tập Nhất Nhất đi một mình nên trở thành mục tiêu, hoặc vẫn luôn đợi Tập Nhất Nhất, gây án có chủ đích.”
“Nếu hai vụ án ở chỗ các anh có liên quan đến hai vụ chỗ chúng tôi, vậy hung thủ sẽ lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên.” Tôi nói, “Hai vụ chỗ chúng tôi rõ ràng chỉ là ngẫu nhiên. Vụ án chị Bảo bị hại, hung thủ đợi trong khách sạn rất lâu, đi loanh quanh rất lâu, chính vì muốn chọn ngẫu nhiên một cô dâu nào đó để làm mục tiêu ra tay. Trong vụ Trương Manh Manh bị hại, lại càng thấy được tính ngẫu nhiên của nó. Phụ huynh đã đưa cô bé đến trường, tự cô bé chạy ra, chuyện này, hung thủ không thể nào biết trước được.”
“Chuyện này đúng là đáng xem xét.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Chúng tôi đã khám nghiệm thi thể Tập Nhất Nhất, nạn nhân không có dấu vết bị xâm hại, không có quá nhiều vết thương, chỉ bị siết cổ dẫn đến ngạt khí mà tử vong, khi đang hấp hối đã bị đẩy vào bể phốt.”
“Sao các anh biết?” Trần Thi Vũ hỏi.
“Vì trong khí quản và thực quản có một ít phân.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Cho thấy khi cậu bé bị rơi vào bể phốt vẫn còn hô hấp và nuốt khí.”
“Nếu vậy thi thể rất hôi thối phải không?” Trần Thi Vũ tưởng tượng ra trong đầu, nhíu chặt chân mày hỏi.
“Cô nói xem?” Bác sĩ pháp y Lý xua tay, nói, “Chỉ mỗi việc tẩy rửa bên ngoài thi thể thôi đã mất hơn một tiếng đồng hồ.”
“Pháp y quả là nghề tôn trọng người đã khuất nhất!” Lâm Đào nói, “Thật sự chẳng dễ dàng gì.”
“Có phải điều tra không có tiến triển?” Tôi hỏi.
Bác sĩ pháp y Lý gật đầu nói, “Đúng vậy, sau khi liên kết hai vụ án lại với nhau, tổ điều tra vẫn luôn tập trung điều tra mâu thuẫn chung trong quan hệ xã hội của hai nạn nhân, nhưng không thu hoạch được gì. Một nhóm điều tra khác cũng đang điều tra các mâu thuẫn trong quan hệ xã hội của gia đình Tập Nhất Nhất, cũng không thu hoạch được gì.”
“Điều tra theo hướng này, dĩ nhiên không thu hoạch được gì rồi.” Tôi nói, “Những vụ án này cần được cả hai tỉnh chúng ta chú ý cao độ. Tôi nghĩ chúng ta không nên đánh giá thấp đối thủ lần này, một đối thủ điên cuồng, có thể sẽ đe dọa đến sự an toàn của người dân. Thế nên tôi đề nghị, chúng ta chia nhau ra báo lên cấp trên ngay, lập tức mở cuộc họp phối hợp điều tra giữa hai tỉnh, thảo luận mối liên hệ giữa các vụ án và phương hướng điều tra tiếp theo. Càng nhanh càng tốt!”
*
“Vụ án đầu tiên là Triệu Mộng Hàm bị tấn công tại thành phố Long Phiên và Thạch An Na bị sát hại tại huyện Lạc Nguyên, thời gian xảy ra đều là ngày 7 tháng 9. Tiếp sau đó, Tập Nhất Nhất bị sát hại tại huyện Sâm Mậu vào ngày 14 tháng 9 và Trương Manh Manh bị sát hại tại thành phố Long Phiên vào ngày 15 tháng 9. Bây giờ tôi sẽ báo cáo chi tiết khám nghiệm hiện trường, kết quả kiểm tra của người bị thương và kết quả khám nghiệm tử thi.” Tôi cố ý nhấn mạnh mấy chữ “kết quả kiểm tra của người bị thương”, xem như khích lệ Đại Bảo. Dứt lời, tôi nhìn lướt qua Đại Bảo. Cậu ấy đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào slide trình chiếu.
Ngày 19 tháng 9, cuộc họp phối hợp điều tra được tổ chức ở thành phố Long Phiên. Tổng đội trưởng Triệu Quốc thuộc Tổng đội Cảnh sát hình sự Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa, thầy và Phòng Kỹ thuật hình sự Sở Cảnh sát tỉnh, các nhân viên tham gia phá án tại tất cả các nơi xảy ra sự việc đều đến tham dự cuộc họp.
Tôi mất hai tiếng đồng hồ, báo cáo lại toàn bộ tình hình của bốn vụ án. Trước đó, tôi đã chuẩn bị suốt một ngày.
“Bây giờ vấn đề lớn nhất của vụ án là có thể xâu chuỗi chúng lại hay không.” Tổng đội trưởng Triệu nói, “Tôi tin trên đời không có chuyện trùng hợp như thế, cùng một thời gian lại xảy ra hai vụ án có người bị hại tương tự nhau, còn ở hai nơi khác nhau nữa.”
“Hai vụ án ở tỉnh chúng tôi có thể xâu chuỗi lại.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Dấu giày, độ bào mòn, kích thước đều trùng khớp. Chúng tôi có chứng cứ chắc chắn chứng minh hung thủ sát hại Thạch An Na và Tập Nhất Nhất là cùng một người.”
“Đó là so sánh theo chiều dọc.” Thầy nói, “Hai vụ án ở tỉnh chúng tôi, so theo chiều dọc, điểm giống nhau không nhiều lắm, chỉ có dùng vật tù đánh lên đầu và áo khoác màu xám là có thể chứng minh hai vụ án này do cùng một người gây ra. Bây giờ, chúng ta thử so sánh theo chiều ngang, nói cách khác, so sánh thử xem vụ án ở tỉnh chúng tôi và vụ án ở tỉnh các anh có khả năng do cùng một người gây ra hay không.”
“Nếu so sánh chiều ngang, điểm nghi vấn lớn nhất chính là vụ án ở hai tỉnh xảy ra gần như song song.” Tôi nói, “Cô dâu bị hại cùng một thời điểm, à, bị hại và gây thương tích; cùng một thời điểm xảy ra vụ sát hại trẻ em. Đây chắc là cơ sở tốt nhất để xâu chuỗi chúng lại với nhau.”
“Tôi không đồng ý xâu chuỗi vụ án.” Đại Bảo nói, “Thời gian Mộng Hàm bị hại là sau 9 giờ tối ngày 7 tháng 9, còn Thạch An Na bị hại lúc 11 giờ tối ngày 7 tháng 9, hai nơi cách nhau ba tiếng đồng hồ chạy xe, hung thủ không thể di chuyển giữa hai nơi để gây án được.”
“Chúng tôi phán đoán thời gian Thạch An Na bị hại là khoảng 11 giờ đêm nhờ vào thức ăn thừa trong dạ dày, chuyện này không sai được.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Nhưng Triệu Mộng Hàm vẫn còn sống, không thể căn cứ vào thức ăn thừa trong dạ dày hay nhiệt độ cơ thể để phán đoán thời gian được, làm sao biết thời gian gây án cụ thể đây? Trên slide trình chiếu khi nãy của Trưởng khoa Tần cũng không nói rõ.”
Bác sĩ pháp y Lý nói có chút nặng lời, tôi lẳng lặng vỗ lên đùi Đại Bảo tỏ ý an ủi. Đại Bảo tỏ ra rất bình tĩnh nói, “Tôi không nói ra được căn cứ, nhưng tôi biết Mộng Hàm sau 9 giờ mới bị hại.”
“Nạn nhân là vợ sắp cưới của Đại Bảo.” Tôi nhìn bác sĩ pháp y Lý đăm đăm, sợ anh ta lại nói những câu khiến Đại Bảo mất bình tĩnh.
Bác sĩ pháp y Lý gõ lên đầu mình, nói, “Sorry, tôi quên mất chuyện này.”
“Nhưng sau khi kiểm tra dấu vết, kẻ tấn công Triệu Mộng Hàm và hung thủ sát hại Thạch An Na đều vào nhà hoặc bỏ chạy bằng cách trèo tường.” Lâm Đào nói, “Dù sao trèo tường cũng cần có kỹ năng, người có kỹ năng này không nhiều, tôi cũng nghĩ có thể xâu chuỗi các vụ án lại.”
“Nhưng thật sự hắn không có cách nào gây án liên tục được!” Đại Bảo có chút nôn nóng.
Thầy xua tay với Đại Bảo, nói, “Những vụ án khó cũng có lý của nó. Lúc nãy mọi người đã đưa ra căn cứ của mình rồi, đã nói ra suy nghĩ của mình về việc xâu chuỗi các vụ án. Theo tình hình hiện tại, hung thủ tiến hành tấn công hai nạn nhân cùng lúc, có hành động trèo tường là có căn cứ để xâu chuỗi các vụ án lại, như vậy có vẻ đáng tin hơn việc thời gian gây án không phù hợp mà Đại Bảo nói.”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
Thầy nói tiếp, “Nhưng tôi tin Đại Bảo, tuy cậu ấy không nói ra nguyên nhân xung đột về thời gian, nhưng cậu ấy chắc chắn như vậy, nhất định có lý do. Ngoài ra, vụ án ở tỉnh chúng tôi tập trung ở Long Phiên, ở Nam Hòa lại không cố định; cách sát hại nạn nhân của hung thủ ở tỉnh chủng tôi là dùng vật tù đánh vào đầu, còn ở tỉnh Nam Hòa là bóp cổ; còn một vấn đề tương đối quan trọng, các vụ ở tỉnh chúng tôi có tính công khai, nói cách khác, hung thủ sau khi gây án không trốn chạy, thậm chí không giấu thi thể đi để kéo dài thời gian phát hiện vụ án, còn vụ Tập Nhất Nhất bị sát hại ở tỉnh Nam Hòa, có thể thấy hung thủ cố ý che giấu, hắn đã ném thi thể của nạn nhân vào bể phốt. Phân tích tâm lý hành vi, tôi đồng ý với cách nghĩ của Đại Bảo, hai vụ án ở tỉnh chúng tôi có thể do cùng một người gây ra, còn hai vụ ở tỉnh Nam Hòa chắc chắn do một người khác gây ra.”
“Ý của anh là vụ án ở hai tỉnh chúng ta không thể xâu chuỗi lại, phải chia đều ra sao?” Tổng đội trưởng Triệu gốc là cảnh sát hình sự, rất khâm phục khả năng phác họa chân dung thủ phạm trong các vụ án mạng của thầy.
Thầy lắc đầu, nói, “Bây giờ có hai vấn đề cần được giải quyết. Thứ nhất, vụ án Triệu Mộng Hàm bị tấn công và Trương Manh Manh bị sát hại, hai vụ này tỉnh chúng tôi có thể xâu chuỗi lại hay không, phải tiến hành nghiên cứu hiện trường và tình tiết vụ án. Thứ hai, nếu hai vụ ở tỉnh chúng tôi là do cùng một người gây ra, vậy vì sao tỉnh Nam Hòa lại xảy ra hai vụ án cùng lúc? Hai thủ phạm này có quan hệ gì với nhau?”
“Ý kiến rất có tính gợi ý!” Một điều tra viên của tỉnh Nam Hòa nói, “Có thể nói, bước tiếp theo chúng ta tiến hành điều tra, phải chú trọng đặc điểm về thời gian, địa điểm, nhóm người của hai tỉnh có liên hệ với nhau. Tuy có rất nhiều dữ liệu, nhưng hai bên cùng nhau phối hợp làm việc, vẫn có thể tìm ra hung thủ.”
Thầy gật đầu tán đồng, “Tôi nghĩ, bước tiếp theo các anh cần tập trung điều tra lịch sử cuộc gọi, liên lạc qua mạng trong khoảng thời gian một, hai ngày trước khi hai vụ án xảy ra. Tôi tin sẽ tìm được rất nhiều dữ liệu, nhưng biển người mênh mông, bấy nhiêu đã ra một phần rất nhỏ rồi. Sau đó tiếp tục sàng lọc lại lần nữa, hy vọng có thể tra được chút manh mối.”
“Cứ như vậy đi.” Tổng đội trưởng Triệu nói, “Hai vụ án ở tỉnh chúng tôi gọi là án nhóm B, hai vụ ở tỉnh các anh gọi là án nhóm A, tất nhiên, trước tiên cần xác định hai vụ ở tỉnh các anh là do cùng một người làm. Hung thủ của hai nhóm cũng được gọi là A và B, theo thời gian xảy ra vụ án mà đặt tên là A1, A2, B1, B2, có thể giúp ích cho chúng ta trong việc điều tra lịch sử liên lạc sắp tới.”
“Được, làm vậy cũng tốt.” Thầy nói, “Nhưng chúng ta phải xác định được A1, A2 là do cùng một người gây ra đã.”
“Tôi nghĩ có thể xác định được.” Tôi nói, “Ngoài những đặc điểm áo khoác màu xám, hung khí là vật tù, lựa chọn mục tiêu một cách ngẫu nhiên, kết hợp với hai vụ nhóm B, hai vụ nhóm A xảy ra song song với hai vụ nhóm B, chuyện này không thể là trùng hợp được.”
“Bây giờ đã xác định được mục tiêu là chọn lựa ngẫu nhiên rồi sao?” Bác sĩ pháp y Lý hỏi, “Một khi đã xác định thì xem như xóa bỏ hết những kết quả điều tra các mối quan hệ mâu thuẫn trước đó.”
“Trước đó có nói qua rồi.” Tôi nói, “Hai vụ án nhóm A đều mang tính ngẫu nhiên. Hung thủ chọn ngày có rất nhiều người kết hôn, đến khách sạn Quốc Tế thành phố Long Phiên, ở đó có rất nhiều cô dâu chọn làm phòng cưới, sau đó đợi trong gian chờ thang máy cho đến khi Triệu Mộng Hàm xuất hiện rồi nhân lúc cửa không khóa lẻn vào phòng. Hung thủ đợi trước cổng trường cho đến khi có đứa trẻ ra khỏi tầm mắt của phụ huynh. Tất cả những việc này đều chứng tỏ mục tiêu không được xác định từ trước.”
“Thật ra hai vụ án nhóm B giờ xem ra cũng mang tính ngẫu nhiên.” Tổng đội trưởng Triệu nói, “Cửa sổ nhà Thạch An Na dán hoa giấy, người khác nhìn vào là biết ngay phòng cưới, Tập Nhất Nhất đi vệ sinh một mình cũng là chuyện tình cờ, mục tiêu này cũng là ngẫu nhiên. Phương hướng điều tra lúc trước của chúng ta đều sai cả rồi.”
“Không cần tự trách, chúng tôi cũng sai.” Thầy nói, “Nếu không vì liên tục xảy ra hai vụ án song song thì chúng tôi cũng không nghĩ được nhiều như thế.”
“Nhưng hiện tại có rất ít manh mối.” Tôi nói, “Hy vọng tôi có thể tìm được nhiều căn cứ hơn để xâu chuỗi hai vụ nhóm A lại với nhau, hoặc có thể khoanh vùng phạm vi gây án của nhóm A và B. Tất nhiên, tôi vẫn giữ ý kiến ban đầu, tôi cho rằng A và B có thể do cùng một người gây ra.”
“Lúc nãy tôi chợt nhớ ra, ước lượng chiều cao và cân nặng của chủ nhân dấu giày để lại ở hiện trường nhóm B.” Lâm Đào nói, “Theo dấu giày và đặc điểm bào mòn, hung thủ có lẽ cao khoảng 1,75 mét, người hơi gầy.”
“Trong băng ghi hình hôm Triệu Mộng Hàm bị hại có thể thấy, hung thủ cũng cao khoảng 1,75 mét, hơi gầy!” Tôi lớn tiếng nói, “Giống nhau quá!”
“Lúc nãy tôi đã nói, tâm lý hành vi không khớp, nhưng các anh lại tính ra được chiều cao ngoại hình tương đồng.” Thầy ngẫm nghĩ rồi nói, “Tất nhiên, các anh có thể cho rằng tâm lý hành vi không đáng tin bằng chiều cao ngoại hình, nhưng tôi cho rằng rất nhiều người có ngoại hình tương tự nhau, tâm lý hành vi giống nhau lại càng không nhiều. Hiện tại không có cách nào khác, chúng ta cứ tiến hành điều tra theo những gì vừa nói. Chúng ta cứ giữ nguyên ý kiến của mình, tạm thời điều tra theo phương hướng đã định đi.”
“Nếu là do một người làm, cũng có thể dùng tâm lý hành vi để giải thích.” Tôi nói, “Nhân cách phân liệt cưỡng chế bản thân gây án song song.”
“Rối loạn ám ảnh cưỡng bức à.” Thầy cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói, “Rối loạn ám ảnh cưỡng bức chắc chắn là có, nhưng điều tra vụ án cứ từng bước mà làm.”