Pháp Y Tần Minh - Quyển 5: Người Sóng Sót

Chương 15: Vụ án thứ 3 - Tây Thi bị làm nhục (3)

Tình huống này khiến tôi giật mình, cúi đầu suy nghĩ.

Đại đội trưởng Tiêu vẫn thao thao bất tuyệt, giọng nói cách một lớp khẩu trang truyền đến bên tai lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ, có chút mơ hồ không rõ, “Tuy đầu đạn đã biến mất, nhưng tôi nghĩ không ảnh hưởng đến phán đoán tổng thể của chúng tôi. Tổng hợp tất cả những thông tin ở hiện trường, chúng tôi cho rằng có khả năng hôm đó Triệu Đại Tráng đã yêu cầu quan hệ với Âu Dương Thúy Bình, nên cô ta mới cởϊ qυầи áo ra trong chăn, nhưng trong lúc này, ừm, ít nhất thì quan hệ vợ chồng của họ vẫn chưa xong, đã xảy ra mâu thuẫn.”

“Mâu thuẫn tăng cao, có thể hai người đã xảy ra ẩu đả, rồi đánh đến kho dụng cụ ở tầng dưới. Cuối cùng, trong lúc tức giận, Triệu Đại Tráng vừa bóp cổ Âu Dương Thúy Bình vừa dùng súng tự chế bắn cô ta. Sau khi Âu Dương Thúy Bình chết, Triệu Đại Tráng muốn đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát nên đã cạy mở cửa sổ chống trộm ở phòng vệ sinh, rồi bôi phân lên thi thể nạn nhân, ngụy tạo chứng cứ vắng mặt ở hiện trường.”

“Hiện trường gây án là kho dụng cụ, điểm này chắc chắn không có vấn đề, dù sao thì ở đó cũng có vết máu.” Lâm Đào nói, “Đại đội trưởng Tiêu nói cũng đúng, cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người không nhất thiết phải tiến hành ở kho dụng cụ, chỉ có thể là do súng tự chế được cất giấu trong kho dụng cụ, hung thủ bèn xuống lấy và vừa khéo nạn nhân xuống theo.”

“Gi ờ trọng tâm lại nằm ở khẩu súng.” Tôi nói, “Nhưng trong vết thương không có đầu đạn, không thể dễ dàng kết luận là do súng gây ra được.”

“Tôi còn nhớ trong một bộ phim tôi xem gần đây.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Lấy bối cảnh thời dân quốc, có nói dùng xương để chế tạo đầu đạn, khi đạn bắn vào trong cơ thể, sẽ trở thành mảnh xương, kiểm tra không ra được. Tôi đoán chừng, có khi nào Triệu Đại Tráng đã chế tạo loại đầu đạn mềm như dạng bom bi, vừa bắn vào cơ thể người sẽ biến thành những mảnh màu đen hay không. Chúng ta không thể nói không có đầu đạn, vì trong vết thương có rất nhiều mảnh vỡ màu đen.”

“Vậy thì quá thần kỳ rồi.” Tôi nói, “Phim ảnh dù sao cũng là phim ảnh, chúng ta không thể áp dụng lên vụ án trong thực tế được. Dù thế nào đi nữa, hãy đợi chúng tôi khám nghiệm thi thể xong rồi nói.”

“Thời gian không còn sớm nữa, ăn cơm trước đã.” Đại đội trưởng Tiêu nói.

Tôi gật đầu, nói, “Cứ ăn tạm gì đó gần đây là được, ăn xong Lâm Đào sẽ tiếp tục ở lại hiện trường, tôi, Đại Bảo và Trần Thi Vũ sẽ đi khám nghiệm thi thể.”

“Hiện trường hình như còn rất nhiều thứ cần phải kiểm tra lại.” Lâm Đào nói.

Tôi gật đầu, nói, “Kho dụng cụ phải từ từ sắp xếp lại, dọn dẹp hết mọi đồ đạc trong đó, xem có tìm được manh mối nào không. Tất nhiên, tôi cảm thấy quan trọng nhất vẫn là cánh cửa chống trộm bị cạy mở đó, xem có thể tìm được dấu vết gì không.”

“Để Viên Phong ở lại giúp tôi đi, một mình tôi làm không xuể.” Lâm Đào chỉ vào nhân viên kỹ thuật của Phòng Cảnh sát Sâm Nguyên.

“Tôi cũng ở lại, gần đây tôi có học một khóa kiểm tra dấu vết, tuy vẫn chưa đủ tư cách khám nghiệm hiện trường, nhưng giúp một tay thì không có vấn đề gì.” Hàn Lượng nói.

“Các anh ăn đi, tôi nuốt không nổi.” Trần Thi Vũ nhíu mày nói.

*

Thi thể nằm trên bàn giải phẫu, có thể thấy khi còn sống, Âu Dương Thúy Bình quả là một người phụ nữ xinh đẹp.

Vết bẩn trên thi thể đã được tẩy rửa gần hết, vết mổ ở giữa ngực và bụng từ lần khám nghiệm trước đã được pháp y khâu lại. Do điều kiện trog phòng giải phẫu của Phòng Cảnh sát thành phố Sâm Nguyên có hạn, dòng nước hơi yếu nên tẩy rửa thi thể cũng không được sạch sẽ lắm, chẳng hạn như ở dưới nách vẫn nhìn thấy ít chất bẩn.

Mùi bám trên bề mặt thi thể vẫn còn rất nặng, mùi hôi của chất bài tiết và mùi tanh của máu trộn lẫn vào nhau khiến người ta buồn nôn. Trần Thi Vũ lùi về sau, một tay cầm máy ảnh, một tay bịt chặt mũi.

“‘Người khổng lồ’ (1) còn chịu được, chút mùi hôi này lại không chịu nổi à?” Tôi cười hỏi.

(1) Tử thi trong một vụ án mạng của cuốn trinh thám đồng tác giả Kẻ dọn rác.

“Cảm thấy còn hôi hơn cả ‘người khổng lồ’ nữa.” Trần Thi Vũ càu nhàu.

Lúc này miệng vết thương hình tròn trên ngực thi thể đã biến dạng, có thể do da bị mất nước. Giờ vết thương không còn tròn trịa như ban đầu nữa, mà có hình bầu dục, quanh miệng vết thương cũng không sưng lên rõ rệt. Tôi lấy hai ngón tay kẹp hai bên miệng vết thương lại với nhau, xem chừng da không hề bị mất đi một mảng quá lớn.

Ngoài điểm này ra, trên thi thể không còn vết thương hở nào khác. Vết thương kín, cũng chỉ thấy một ít da ở cổ có vết bầm. Nạn nhân bị bóp cổ, hành vi này quả đúng là có. Trên thi thể không có vết thương do bị uy hϊếp, phản kháng.

“Cơ thịt dưới da có xuất huyết, nhưng không nghiêm trọng lắm.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Xương móng và sụn giáp, sụn nhẫn (2) đều không bị gãy, cho thấy lực bóp ở cổ không lớn lắm.”

(2) Cấu tạo thanh quản.

“Nạn nhân yếu đuối như thế, không cần bao nhiêu lực đã có thể khiến cô ta ngạt thở rồi.” Tôi cầm tay nạn nhân lên, thấy mười đầu móng tay đều tím lại.

“Chúng tôi cũng không phủ nhận nạn nhân có hiện tượng ngạt thở.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Nhưng vết rách trên thi thể chảy máu khá nhiều, cho thấy vết thương xuất hiện khi nạn nhân còn sống, như vậy dễ dẫn đến tử vong do mất máu hơn.”

“Có thể kết luận do mất máu và ngạt khí cùng lúc mà dẫn đến tử vong.” Tôi nói, “Như vậy khoa học hơn.”

Đại đội trưởng Tiêu gật đầu.

Tất nhiên, đưa ra nguyên nhân tử vong cụ thể ra sao, không ảnh hưởng đến việc điều tra và phán xét trong vụ án này.

Tôi và Đại Bảo hợp lực tách hai chân nạn nhân ra, kiểm tra âʍ ɦộ của thi thể. Âʍ ɦộ quả thật không hề bị tổn thương, rất khô ráo, không giống như từng bị xâm hại. Nhưng, ở hậu môn lại dính rất nhiều vết bẩn màu vàng sẫm.

“Có thể nạn nhân bị mất kiểm soát mà đại tiện.” Tôi nói, “Cậu nhìn xem, giờ vẫn còn thấy dấu vết này.”

“Ý anh là phân ở hiện trường là của nạn nhân?” Đại đội trưởng Tiêu nói.

“Rất có thể!” Tôi nói, “Đi đại tiện trong kho dụng cụ, dùng tư duy của một người bình thường quả thật rất khó hiểu được. Hiện tại xem ra, chất bài tiết ở hiện trường hẳn là do nạn nhân để lại. Dù sao người khi bị ngạt khí, rất có khả năng mất kiểm soát mà đại tiểu tiện. À, đúng rồi, ở hiện trường có rất nhiều vết ố đã khô, có thể chính là mất kiểm soát tiểu tiện.”

“Nếu vậy, không thể chứng minh Triệu Đại Tráng đã dùng phân để đánh lạc hướng cảnh sát à?” Trần Thi Vũ hỏi.

“Suy luận này vốn không thể thành lập, không hợp lý chút nào.” Tôi nói.

Tôi lấy kéo cắt chỉ khâu ra, vết mổ lập tức lộ ra cơ thịt màu đỏ sẫm và lớp mỡ màu vàng dưới da.

Ngực của thi thể đã từng được giải phẫu, xương ức đã bị lấy ra, hiện được đặt trong l*иg ngực.

Tôi lấy xương ức ra, để lộ hẳn khoang ngực của nạn nhân ra. Trong khoang ngực, lá phổi màu hồng với những đốm màu đen hiện rõ trước mắt, phổi phải nhỏ hơn phổi trái rất nhiều.

Cuống phổi nằm giữa lá phổi phải đã bị cắt ra, có thể thấy khi giải phẫu lần đầu, phổi phải đã bị bác sĩ pháp y lấy ra, tiến hành quan sát, xác định chứng cứ.

“Các anh trực tiếp lấy lá phổi ra để quan sát à?” Tôi hỏi, “Vì sao không lấy cả bộ nội tạng từ lưỡi trở xuống ra cho hoàn chỉnh? Như thế có thể lấy toàn bộ phổi, khí quản và cuống họng một lượt?”

“Không cần thiết.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Chúng tôi đã quan sát tại chỗ, lực ngoài tác động lên cổ chỉ gây xuất huyết nhẹ trên bề mặt cơ, phần cơ bên trong không sao, cũng không làm gãy xương cuống họng nên không cần lấy ra.”

“Cách tôi nói không chỉ để quan sát tổn thương ở cuống họng và các đặc điểm khác, mà còn có thể lấy được vài dấu vết và vật chứng nữa.” Tôi nói, “Tôi nhớ các anh tiến hành khám nghiệm là chiều ngày 15, lúc đó nạn nhân vừa chết mười mấy tiếng, là lúc thi thể co cứng nhất, đặc biệt là khớp xương hàm, sức người gần như không thể cạy mở được. Tôi đã xem qua răng, môi của tử thi đều còn nguyên vẹn, không có tổn thương sau khi tử vong, cho thấy các anh không hề cạy mở miệng của nạn nhân. Vậy, các anh lấy mẫu vật trong miệng của nạn nhân bằng cách nào?”

Tôi nhớ đến tình trạng căn phòng ngủ phụ ở hiện trường, góc đệm bị nhăn, còn có thứ giống như chất nôn trong thùng rác.

“À…” Đại đội trưởng Tiêu nhớ lại, “Hình như họ dùng tăm bông, chà dọc theo hàm răng cắn chặt của nạn nhân, lấy được mẫu vật ở niêm mạc miệng.”

“Mẫu vật quan trọng trong miệng là gốc lưỡi, hàm trên và nắp thanh quản.” Tôi nói, “Cọ lấy niêm mạc miệng, có khả năng sẽ không lấy được mẫu vật có trong miệng.”

“Nhưng trước đây đối với thi thể nữ, chúng tôi đều lấy mẫu vật như vậy.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Dù sao cũng là lấy mẫu theo thường lệ, nên cũng không quá khắt khe.”

“Những thi thể khác làm vậy theo thói quen thông thường.” Tôi nói, “Nhưng thi thể này, có thể từng bị bắt ép thực hiện hành vi tính dục bất thường. Vì thế mẫu vật trong miệng đặc biệt quan trọng.”

Tôi đưa dao phẫu thuật dọc theo cạnh hàm dưới, tách cơ thịt ra, kéo lưỡi ra từ bên dưới hàm dưới của thi thể.

“Anh xem, trong nắp thanh quản rõ ràng có chất dịch này!” Tôi nói.

“Nhưng người bình thường cũng có chất dịch ở đây mà.” Sắc mặt đại đội trưởng Tiêu có chút lúng túng.

“Chất dịch bình thường phải trong suốt.” Tôi vừa nói vừa dùng vài cây tăm bông lấy chất dịch trong nắp thanh quản ra, “Còn ở đây nó có màu trắng sữa. Nghi là tϊиɧ ɖϊ©h͙, mau đem đi kiểm tra đi!”

Sau đó tôi lấy lá phổi đã lấy ra từ lần giải phẫu trước quan sát kỹ lưỡng.

Phổi bị xẹp xuống rõ rệt do mất lượng máu lớn nên áp suất âm trong khoang ngực bị phá vỡ, khiến cho phổi bị xẹp xuống. Trên phổi phải có rất nhiều vết rách, đều có hình bầu dục dẹt. Ở mặt gần thành ngực có mười mấy vết rách, khá dày đặc, mặt gần lưng cũng có gần mười vết rách, vị trí rời rạc. Theo góc nhìn lập thể, mười mấy vết thương này có hình rẻ quạt, gần miệng vết thương thì dày đặc, xa miệng vết thương thì phân tán ra, rất giống vết thương do súng đạn gây nên.

Tôi lấy một cây kẹp cầm máu kiểm tra từng vết thương trên phổi, đa số chúng đều đâm xuyên qua phổi, cũng có vài vết không xuyên hết. Trong mỗi vết thương, kẹp cầm máu đều lấy ra được ít mảnh vụn màu đen. Tôi quệt chúng lên một tờ giấy thấm, xếp lại cẩn thận, để vào túi vật chứng.

Tôi giải phóng khoang ngực, để l*иg ngực lộ ra ngoài. Trên l*иg ngực có thể thấy được vài vết rách nhỏ nằm rải rác, nhưng chỉ dừng ở l*иg ngực, không hề xuyên qua ngực.

Tôi lại lấy kẹp cầm máu kiểm tra từng vết rách một. Những vết rách nhỏ này về cơ bản chỉ đến tầng cơ, có vết rách trên xương cột sống, thậm chí còn thấy được lớp màng màu trắng trên cột sống.

Một tay tôi cầm dao, một tay cầm kẹp cầm máu, cắt mở vết rách nhỏ ra, tách lớp màng trên xương sống ở xung quanh vết rách, để đốt xương sống lộ ra ngoài.

Dưới một vết rách nhỏ trong số đó, tôi thấy một đốt xương sống có dấu hiệu lõm xuống rõ rệt, là vết gãy trên bề mặt xương cột sống. Trong lớp màng và cơ thịt xung quanh vết gãy không thấy mảnh vụn màu đen.

“Giải phẫu đến đây thôi.” Tôi nói, “Trên người nạn nhân có rất ít vết thương, thông tin cũng rất ít.”

“Anh xem, có ý kiến gì không?” Đại đội trưởng Tiêu hỏi.

“Ý kiến thì có, nhưng phải đợi bước tiếp theo mới xác định được.” Tôi nói, “Lát nữa, tôi sẽ đến phòng kỹ thuật của Phòng Cảnh sát thành phố, mượn kính hiển vi của các anh kiểm tra mẫu vật một chút.”

“Xem mảnh vụn màu đen à?” Trần Thi Vũ rất thông minh.

Tôi gật đầu, nói, “Hai hôm nay mọi người đều vất vả rồi, các anh nghỉ ngơi đi. Cho tôi thời gian một đêm, tôi cũng cần suy nghĩ một chút. Còn nữa, bên phía Lâm Đào cần thời gian làm việc. Về Triệu Đại Tráng, thời gian tạm giam đã hết, tôi đề nghị thả anh ta ra, nếu không yên tâm, có thể cử người theo dõi.”

“Xem ra, anh cho rằng không phải do Triệu Đại Tráng làm?” Đại đội trưởng Tiêu hỏi.

Tôi nhún vai nói, “Cho tới giờ, tôi quả thật cảm thấy như vậy.”

“Vậy, chúng ta đợi buổi họp tổ chuyên án vào sáng mai thôi?” Đại đội trưởng Tiêu có chút lo lắng. Tôi gật đầu, tháo trang bị giải phẫu xuống, dẫn theo Trần Thi Vũ và Đại Bảo đi về phía phòng kỹ thuật của Phòng Cảnh sát thành phố.

*

8 giờ sáng ngày 17 tháng 9, tổ chuyên án mở cuộc họp.

“Trước mắt, kẻ tình nghi là Triệu Đại Tráng đã được thả.” Trưởng phòng Tiền Lập Nghiệp nói, “Chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh anh ta đã gϊếŧ vợ mình. Nhưng, điều đó không có nghĩa vụ án này đã lâm vào bế tắc, tôi cảm thấy ngược lại, vụ án đã có hy vọng mới. Nửa tiếng trước khi cuộc họp bắt đầu, tôi nhận được điện thoại từ các đồng chí phòng ADN đã làm thêm giờ suốt đêm qua, trong mẫu vật bổ sung hôm qua, kiểm tra ra được một mẫu ADN của nam giới.”

“Thật sao?” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Là dịch nhầy màu vàng trắng sữa lấy từ nắp thanh quản à?”

Trưởng phòng Tiền gật đầu, “Nhưng vụ án này vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn cần phải điều tra rõ, cũng cần nhiều phương hướng điều tra hơn, để chúng ta tìm ra được chủ nhân của mẫu ADN đó. Trưởng khoa Tần, anh nói trước đi. Bây giờ chúng tôi đi tìm kẻ tình nghi có khả năng nổ súng, là đúng hay sai?”

“Sai.” Tôi nói, “Vết thương trên người nạn nhân, không phải vết súng nổ.”

“Hả?” Phòng họp xôn xao.

“Sao có thể không phải vết thương do súng được?” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Không phải thì sao vết thương lại có dạng khuếch tán? Vì sao nhiều vết thương nhưng chỉ có một miệng?”

“Một miệng vết thương trên da, nhiều vết thương khuếch tán bên trong, không chỉ có súng đạn mới gây ra được.” Tôi nói, “Vật nhọn không lưỡi cũng có thể.”

“Thế nào gọi là vật nhọn không lưỡi?” Trần Thi Vũ khẽ hỏi.

“Là vật chỉ có đầu nhọn, không có lưỡi, chẳng hạn như tua vít, que hàn.” Tôi nói, “Khi những vật nhọn này đâm vào cơ thể nạn nhân, sẽ tạo ra một miệng vết thương trên da, bên trong sẽ tạo thành vết thương. Khi hung thủ đâm tiếp, nhưng lại không rút hết ra ngoài, sẽ tiếp tục tạo thành những vết thương khác. Cứ liên tục đâm như thế, nhưng lại không rút hung khí ra, vậy sẽ gây ra tình trạng chỉ có một miệng ngoài da nhưng bên trong lại có rất nhiều vết thương.”

“Nhưng, quanh miệng vết thương bị sưng lên.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Đây không phải đặc điểm của vết thương do súng đạn sao?”

“Tôi nói về đặc điểm của vết thương bị súng đạn bắn vậy.” Tôi nói, “Miệng vết thương do súng đạn phải có đặc điểm là bị mất da, một lực cực lớn và nóng sẽ khiến cho một phần da ở miệng vết thương bị mất. Nếu gí súng bắn ở sát kề, do tác dụng nhiệt, dấu họng súng sẽ lưu lại trên da. Nếu bắn ở cự ly gần sẽ để lại thuốc súng trong phạm vi nhất định xung quanh. Sở dĩ miệng vết thương do súng gây ra bị sưng lên là do tác dụng nhiệt khi cháy.”

“Vết thương trên thi thể Âu Dương Thúy Bình không có vết cháy và thuốc súng gần đó.” Trần Thi Vũ nói.

Tôi gật đầu, nói, “Không chỉ vậy, tôi đã xem kỹ da ở miệng vết thương, có thể ghép lại được. Nói cách khác, miệng vết thương không hề bị mất da. Vì thế, không phù hợp với đặc điểm vết thương do bị súng đạn bắn vào.”

“Tiếp theo là vấn đề đầu đạn. Đầu đạn có thể biến mất như trên phim ảnh nhắc đến, thật ra không phù hợp với thực tế. Với nhiệt độ của thuốc súng, loại đầu đạn có thể tự mình tách ra chưa kịp ra khỏi nòng thì đã bị nhiệt độ đó làm vỡ rồi, càng không thể đi xuyên qua cơ thể người hoặc gây ra thương tích. Đến nay, vẫn chưa thấy nơi nào chế tạo được loại đạn sau khi bắn vào cơ thể người sẽ tách ra, rồi biến mất hoàn toàn như thế.”

“Nhưng chúng tôi thật sự tìm thấy rất nhiều bột màu đen trong vết thương.” Đại đội trưởng Tiêu nói.

“Nếu bột đen trước khi phân mảnh là một viên đạn, giả sử nó không bị đốt cháy mà bắn vào cơ thể một cách thuận lợi.” Tôi nói, “Vậy khi nó tấn công vào phần cứng trong cơ thể, chẳng hạn như khung xương, thì sẽ bị vỡ. Nhưng nếu chỉ bắn vào mô mềm, chẳng hạn như phổi với các mô lỏng lẻo, làm sao vỡ ra được? Trong phổi có vài vết thương không hề xuyên qua phổi, theo lý thì sẽ tìm được đầu đạn hoàn chỉnh trong những vết thương này. Nhưng không có, vẫn chỉ có vài mảnh vụn thôi.”

“Mảnh vụn đó là gì?” Lâm Đào chen vào nói.

“Đây chính là mấu chốt.” Tôi nhìn Lâm Đào cười nói, “Hôm qua tôi đã lấy ít mảnh vụn đem soi dưới kính hiển vi, những mảnh vụn này giống hệt đám tro màu đen trên mặt đất ở hiện trường.”

“Là tro sao?” Đại đội trưởng Tiêu nói.

Tôi gật đầu, “Tôi nghĩ, hung thủ đã đốt gì đó ở hiện trường, để lại tro. Nạn nhân bị ngạt khí, dẫn đến mất kiểm soát mà đại tiểu tiện, nướ© ŧıểυ lẫn với tro, tạo thành những mảnh vụn nhỏ màu đen mà chúng ta thấy. Hung khí đặt trên mặt đất bị dính tro, khi đâm vào khoang ngực đã để lại tro trong vết thương. Thật ra chỉ đơn giản thế thôi.”

“Nhưng rõ ràng mấy người hàng xóm đều nghe thấy tiếng súng nổ mà!” Một điều tra viên lên tiếng, “Thời gian cũng tương đương, tôi đích thân đi dò hỏi, họ nói rất chắc chắn.”

“Vấn đề chính là nằm ở đây.” Tôi nói, “Chúng ta điều tra phá án phải dựa vào quần chúng, nhưng nhất định phải cẩn thận với lời khai của quần chúng. Có nhiều người khi đến xem sự việc, chỉ nghe được vài suy đoán rồi tự liên tưởng ra. Thử liên tưởng mà ra thường không thể tin được. Chẳng hạn như, sau khi xảy ra vụ án, có rất nhiều quần chúng tập trung tới xem. Họ có thể đã suy đoán hung thủ là Triệu Đại Tráng, anh ta lại từng bị tạm giam vì súng ống, ai cũng biết. Vậy sẽ có người liên tưởng, phải chăng Triệu Đại Tráng đã dùng súng bắn chết vợ mình? Rồi lại tiếp tục liên tưởng, tối qua có nghe thấy tiếng súng không nhỉ? Khi có một người cho rằng mình nghe thấy tiếng súng và nói ra điều đó, sẽ khiến cho người khác cũng ngộ nhận theo rằng mình cũng nghe thấy.”

“Thật ra, 1 giờ đêm là lúc người ta ngủ say. Những hàng xóm ở gần đều không nói là nghe thấy tiếng súng, những người ở xa lại nói có, lời khai như vậy vốn đã rất đáng nghi ngờ. Kết quả điều tra này đến tai pháp y, vừa khéo vết thương lại rất giống vết do súng đạn gây ra, vì thế nảy sinh quan điểm chủ quan.”