Pháp Y Tần Minh - Quyển 5: Người Sóng Sót

Chương 14: Vụ án thứ 3 - Tây Thi bị làm nhục (2)

Hiện trường nằm ở một thị trấn nhỏ vùng ven phía Đông thành phố Sâm Nguyên.

Dân số trong thị trấn không nhiều lắm, nhưng cũng có thể thấy cuộc sống của họ rất sung túc, nhà nào cũng hai tầng, xây ngay ngắn thẳng hàng hai bên đường đi.

Một trong số đó là nhà của Triệu Đại Tráng, cũng là hiện trường trung tâm của vụ án lần này.

“Nếu các anh nghi ngờ Triệu Đại Tráng, thì điều tra xem đêm đó anh ta có lái xe đi chở cát thật hay không, chẳng phải là được rồi sao?” Khi xe chúng tôi chạy qua một mảnh đất trống, Trần Thi Vũ nói.

“Mảnh đất trống mà cô đang nhìn thấy chính là một bãi đỗ xe tự nhiên.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Bình thường xe của Triệu Đại Tráng đỗ ở đây. Do nơi này cách hiện trường một khoảng nhất định, nên không ai có thể chứng minh được tối hôm trước Triệu Đại Tráng có lái xe đi làm hay không.”

“Công trường bên kia cũng không biết à?” Trần Thi Vũ liếc mắt ra cửa sổ, bên ngoài, một chiếc xe cảnh sát thành phố Sâm Nguyên vừa vượt qua xe chúng tôi, dẫn đường đến hiện trường. Hàn Lượng đang ngồi bên ghế phụ lái nói cười vui vẻ.

“Công trường không quản chuyện này đâu.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Mấy xe chở cát này thường xuyên hợp tác với công trường, lúc chở cát thì được nhận một tấm thẻ, đến bãi cát thì dùng tấm thẻ đó để nhận tiền. Chở chuyến nào nhận tiền chuyến đó, không khất lại, nên không ai ghi chép, không ai chú ý đến việc Triệu Đại Tráng có đi chở cát thật hay không.”

“Lịch sử cuộc gọi thì sao?” Tôi hỏi, “Chẳng phải có nói Triệu Lâm Lâm gọi điện cho Triệu Đại Tráng vào khoảng 3 giờ sáng sao?”

“Vấn đề này.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Theo dữ liệu chuyển vùng di động thì lúc đó quả thật Triệu Đại Tráng không có ở nhà. Nhưng, nếu do anh ta gây án, ngụy tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường cũng là chuyện bình thường.”

Trong lúc nói chuyện, xe cảnh sát đã đi qua mấy tiệm sửa xe ven đường, đến hiện trường nằm ở một góc của thị trấn.

Hiện trường là một căn nhà hai tầng nhỏ, tường bên ngoài được ốp gạch men, phong cách rất sang trọng.

Dây cảnh báo của cảnh sát vây xung quanh hiện trường, hai chủ nhà một chết, một bị bắt, đứa con cũng được đưa đến nhà mẹ của Âu Dương Thúy Bình.

Đại đội trưởng Tiêu đưa trang bị điều tra cho chúng tôi mặc, dẫn đầu đi vào khu vực bị cách ly.

Cảnh sát ở đồn sau khi nhận được thông báo đã mở cửa chính của hiện trường. Cửa chính là loại cửa chống trộm màu đỏ bằng thép, chất lượng không tệ. Khóa cửa và xung quanh không có dấu hiệu cạy phá, hung thủ là người quen, hoặc là không vào nhà theo lối này.

Sau khi vào cổng là tới một phòng khách nhỏ, có sofa, bàn trà, tủ tivi, bàn ăn và các vật gia dụng khác.

“Chú ý dưới chân.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Những nơi có khoanh đều là dấu giày.”

Viên Phong, nhân viên kỹ thuật phòng cảnh sát thành phố Sâm Nguyên đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng đèn soi dấu chân chiếu lên sàn đá cẩm thạch.

“Dấu giày đều hướng ra cửa chính.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Cũng tức là, hung thủ không để lại dấu vết đi vào, chỉ để lại dấu vết đi ra. Những dấu vết này là các vết bẩn đè chồng lên. Đế giày của hung thủ dính bẩn nên để lại vết trên mặt đất. Chất bẩn này có thể chính là phân ở hiện trường gây án.”

“Hiện trường gây án sao lại có phân?” Tôi nhíu mày.

Đại đội trưởng Tiêu lắc đầu, tiếp tục dẫn đường cho chúng tôi vào trong.

Cuối phòng khách nhỏ có một phòng vệ sinh, một phòng bếp và một kho dụng cụ. Cửa sổ chống trộm ở phòng vệ sinh bị tháo ra một phần, ngoài ra không có gì khác thường. Trong phòng bếp có vài dụng cụ để làm điểm tâm sáng, đều đã được rửa sạch sẽ.

Kho dụng cụ là một mớ hỗn độn.

Trong góc đủ loại dụng cụ chất thành đống, còn có một chiếc bàn làm việc và vài món đồ gia dụng cũ. Trên mặt đất có rất nhiều vết bẩn, có một số hình như là tro tàn sau khi đốt hết, một số giống như dấu vết nước bẩn sau khi bay hơi để lại, còn có không ít vết máu đã khô.

Bác sĩ pháp y vẽ một hình người trên mặt đất, hẳn là vị trí nạn nhân nằm. Xem ra, có lẽ là tư thế ngã ngửa trên mặt đất.

“Nguyên nhân tử vong là gì?” Tôi hỏi.

“Đợi lát nữa hãy nói.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Khi chúng tôi đến đây, thi thể nằm ngay vị trí này, không mảnh vải che thân. Trên người có nhiều vết bẩn màu xám và vàng, không phải bị dính lên, mà bị chà đạp lên, vài chỗ có thể thấy rõ dấu vết hoàn chỉnh.”

“Vậy tức là sao?” Trần Thi Vũ bịt mũi hỏi.

Dù đã qua hai ngày, kho dụng cụ kín bưng vẫn đầy mùi hôi thối.

“Theo chúng tôi phân tích, những chất bẩn này là phân.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Hình như hung thủ dùng giày đạp lên, sau đó thì chà lên mình nạn nhân. Giống như một hành vi biếи ŧɦái không thể lý giải nổi vậy.”

“Ý anh muốn nói, hung thủ đi đại tiện ở hiện trường, sau đó chà lên mình nạn nhân?” Lâm Đào kinh ngạc nói.

Đại đội trưởng Tiêu gật đầu, “Trước mắt có thể xem là vậy. Phân dính trên thi thể đều bị một vật giống như đế giày chà lên. Tiếc là những mẫu vật mà chúng tôi lấy được trên thi thể không thể tìm được ADN của nam giới.”

“Kho dụng cụ đã được dọn dẹp chưa?” Tôi hỏi, “Có tìm được manh mối gì không?”

“Chúng tôi đã tìm Triệu Đại Tráng đến xem qua, anh ta nói nơi này vốn đã lộn xộn như thế.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Mùi trong này quá hôi thối, hơn nữa, cũng chẳng có vật gì quan trọng nên không dọn dẹp.”

“Đám tro màu đen trên mặt đất là vật gì bị đốt để lại vậy?” Tôi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay đã đeo găng chấm một chút, vân vê trên tay.

“Không rõ.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Nhưng ở đây chúng tôi có một phong tục, đốt vàng tiền ở nơi có nạn nhân. Có thể Triệu Đại Tráng thấy vợ mình chết nên đã đốt vàng tiền ở đây chăng?”

“Đã hỏi anh ta chưa?”

“Anh ta không thừa nhận.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Tâm trạng anh ta rất bất ổn, không chịu khai gì cả.”

Tôi đứng dậy, gật đầu, tỏ ý để đại đội trưởng Tiêu tiếp tục thuật lại tình hình hiện trường.

Chúng tôi đi theo cầu thang bên cạnh kho dụng cụ lên tầng hai, phía trước là một phòng khách nhỏ, sàn gỗ màu đỏ sẫm kết hợp với rèm cửa màu hồng phấn, có thể thấy gia đình này rất đầm ấm.

“Trên tầng có dấu chân không?” Tôi hỏi.

Đại đội trưởng Tiêu nói, “Trên sàn cầu thang và tầng hai đều không có dấu chân rõ ràng nào có thể nhận biết được. Xem ra Âu Dương Thúy Bình là người rất siêng năng, nhà cửa được quét dọn rất sạch sẽ nên cả dấu chân trên lớp bụi cũng không thể nào nhìn rõ được. Hành động của hung thủ trên cầu thang và tầng hai không cách nào phán đoán được.”

“Tức là dấu chân duy nhất có thể thấy được, chính là dấu chân bắt đầu từ kho dụng cụ và kết thúc ở cửa chính, đúng không?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy. Ngoài cửa là nền xi măng, dấu chân không thấy rõ được.” Đại đội trưởng Tiêu nói.

Trên tầng hai chỉ có hai căn phòng, chia thành phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ.

Đại đội trưởng Tiêu đến trước cửa một phòng ngủ, nói, “Đây là phòng ngủ chính, bình thường Âu Dương Thúy Bình và Triệu Nhã ngủ ở đây.”

Trong phòng ngủ chính có một chiếc giường lớn đặt sát tường. Chăn trên giường chất thành một đống, đối diện là tủ và tivi.

“Nói vậy, Triệu Đại Tráng không ngủ ở đây à?” Tôi hỏi.

Đại đội trưởng Tiêu nói, “Theo lời Triệu Đại Tráng nói, vì anh ta ngáy to nên bình thường đều ngủ ở phòng phụ. Tất nhiên, chúng tôi đã khám xét giường, chỉ có hai chiếc gối, một lớn một nhỏ. Chiếc cùng bộ với chiếc gối lớn này quả đúng là nằm trong phòng ngủ phụ.”

“Căn phòng này chỉ vậy thôi à?” Tôi hỏi.

Đại đội trưởng Tiêu gật đầu, nói, “Trọng điểm là áo ngủ, qυầи ɭóŧ của nạn nhân đều được cởi ra để trong chăn ở phòng ngủ chính, là cởi chứ không phải bị xé ra, không có dấu vết bị tổn thương. Sau đó chúng tôi đã tìm Triệu Nhã để xác nhận, tối hôm đó, mẹ cô bé đúng là đã mặc bộ áo này dỗ cô bé ngủ.”

“Âu Dương Thúy Bình khỏa thân từ phòng ngủ chính xuống kho dụng cụ?” Lâm Đào hỏi, “Bị uy hϊếp sao?”

“Thi thể không có vết thương do bị uy hϊếp hay phản kháng.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Điểm nghi vấn chính là đây, chẳng ai chạy đến nơi tồi tàn chẳng nằm được để thực hiện hành vi cưỡиɠ ɧϊếp cả.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói, “Hiện trường chỉ như vậy thôi à?”

“Ừ, phòng ngủ phụ không có gì bất thường, không có đồ đạc bị lục lọi.” Đội trưởng Tiêu dẫn chúng tôi đến trước cửa phòng ngủ phụ, chỉ chiếc giường và nói, “Khi chúng tôi đến hiện trường, chăn trên chiếc giường đó được xếp rất gọn gàng.”

“Chăn được xếp gọn gàng?” Lâm Đào tinh mắt phát hiện điểm khác thường trên đệm, bước vào phòng xem thử rồi nói, “Nói vậy, hình dáng khăn trải giường cũng còn nguyên vẹn?”

Đại đội trưởng Tiêu nói, “Phải, chúng tôi chỉ lấy đi chiếc thùng rác trong phòng này, những thứ khác đều không động đến.”

“Nhưng các anh không thấy ở đây có một vết mông rất rõ sao?” Lâm Đào chỉ vết nhăn lõm trên lớp đệm bằng chăn bông trần, nói.

“Hả?” Đại đội trưởng Tiêu hơi hoảng hốt, “Phải không? Vết mông? Điều này chẳng có ý nghĩa gì! Có người ngồi xuống mép giường thì trên đệm sẽ có vết mông thôi. Cưỡng bức không thể xảy ra ở đây được, nếu không, nếp nhăn trên đệm đã không mở như thế, chăn để đầu giường cũng không ngay ngắn đến vậy.”

“Chỉ ngồi lên giường sẽ không khiến cho lớp đệm bị đẩy vào trong nhiều như thế.” Lâm Đào nói, “Đây hẳn là một người ngồi lên giường, có một sức mạnh đẩy người ấy hướng vào trong giường, mới tạo thành dấu vết này.”

“Nghĩa là, có khả năng đã xảy ra hành vi tìиɧ ɖu͙© ở đây?” Tôi hỏi.

“Không thể nào.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Anh nhìn thử xem, giường thấp như vậy, nếu người nữ ngồi trên giường, cơ thể thấp quá rồi! Việc này… việc này… không cách nào thực hiện được. Hơn nữa, chúng tôi đã lấy thùng rác ở hiện trường đi kiểm tra ADN, chỉ có ADN của Âu Dương Thúy Bình.”

“Trong thùng rác có giấy vệ sinh?” Tôi hỏi.

Đại đội trưởng Tiêu nói, “Không phải. Trong thùng rác không có gì cả, nhưng có một ít, hừm, không biết là gì nữa, có thể là chất nôn ra chăng? Tóm lại chúng tôi đã tiến hành kiểm tra ADN, chỉ có của một mình nạn nhân.”

“Chất nôn?” Lâm Đào nói, “Vậy thì giải thích được rồi! Các anh chẳng nói chiếc giường thấp như vậy không cách nào thực hiện được hành vi đó ư? Chẳng lẽ cả hành vi theo loại bất thường cũng không được? Các anh nhìn xem, thế này, nữ ngồi trên giường, độ cao có phải vừa khớp không?”

“Anh táo bạo như vậy, có nghĩ đến cảm giác của Lông Vũ không?” Hàn Lượng đứng ngoài cửa trêu chọc nói.

Tôi quay đầu lại nhìn, nghĩ đến tổ điều tra của mình đã có thêm một đồng chí nữ, lúc này chúng tôi lại không ngừng “mô phỏng” lại một vài động tác, quả thật không được lịch sự cho lắm.

Lúc này mặt Trần Thi Vũ đã đỏ đến mang tai, lại bị Hàn Lượng nói, càng thêm mất tự nhiên. Cô ấy đánh Hàn Lượng một cái, “Anh thật đáng ghét! Đồ nhiều chuyện! Tôi đâu biết họ đang nói cái gì!!!”

Mặt Lâm Đào cũng đỏ lựng, gãi tai không biết nên giải thích thế nào.

“Tất cả đề là suy đoán của chúng ta.” Để tránh lúng túng, tôi cố ý quay lưng lại không nhìn Lâm Đào và Trần Thi Vũ, đổi đề tài, nói, “Tất cả đều cần có chứng cứ, giờ có một vấn đề rồi, trong miệng nạn nhân có tìm thấy ADN của nam giới không?”

“Giờ thì cô biết họ đang nói gì chưa?”

Tôi nghe tiếng nói xấu xa của Hàn Lượng ở phía sau, sau đó là tiếng bị bóp nghẹt và ú ớ của cậu ta.

Đại đội trưởng Tiêu nhìn Hàn Lượng và Trần Thi Vũ, cười cười, lắc đầu nói, “Ở âʍ đa͙σ, hậu môn và miệng đều không phát hiện mẫu ADN nam giới.”

“Vậy đúng là không có căn cứ cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người rồi.” Tôi nói, “Nhưng, sao các anh lại nghi ngờ Triệu Đại Tráng?”

“Suy đoán ban đầu, đây là một vụ cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người, nhưng không tìm thấy ADN của nam giới.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Tiếp đó, các anh cũng thấy đấy, cửa sổ chống trộm của phòng vệ sinh bị tháo ra một chút, người đàn ông bình thường, e là không thể chui vào bằng một lỗ nhỏ như vậy. Thứ ba, nạn nhân chết trong kho dụng cụ đúng là không cách nào lý giải được, nhưng quả thật cô ta đã chết trong đó, vì trên người cô ta có vết thương. Trong nhà ngoài kho dụng cụ ra, nhũng nơi khác đều không có vết máu, cho thấy hiện trường gây án chính là kho dụng cụ. Hơn nữa, thi thể nạn nhân còn bị chà phân lên. Chúng tôi phân tích, khả năng lớn nhất là Triệu Đại Tráng muốn che giấu chứng cứ, đã dùng phân để đánh lạc hướng, nhưng lại không thể đại tiện trong phòng, nên mới chọn kho dụng cụ để làm hiện trường gây án. Thứ tư, nạn nhân đã ngoan ngoãn cởi hết quần áo trong phòng ngủ chính, ngoài người quen ra, còn có khả năng khác sao? Tất nhiên, trên người nạn nhân không có dấu vết bị uy hϊếp hay phản kháng cũng có thể chứng minh cho điểm này.”

“Có chút khiên cưỡng.” Tôi nhíu mày nói, “Chưa nói đến việc dựa vào những căn cứ này mà bắt người có hợp logic hay không, cứ cho là người quen, vậy có khả năng là người có quan hệ mờ ám với nạn nhân là Triệu Bình gây ra hay không?”

“Đúng vậy, những căn cứ vừa nêu trên đều không phải cơ sở để chúng tôi bắt người.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Chỉ có thể tham khảo thôi. Nhưng chúng tôi đã điều tra Triệu Bình, hôm đó anh ta không ở Sâm Nguyên nên không hề có thời gian gây án. Thật ra, chúng tôi đưa ra quyết định bắt người là vì nguyên nhân tử vong của nạn nhân.”

“Nguyên nhân tử vong là gì vậy?” Tôi hỏi.

“Khi chúng tôi tiến hành khám nghiệm hiện trường, tổ điều tra hỏi thăm được ít tin tức. Theo hàng xóm xung quanh, không chỉ một hộ, nói chính xác là ba người, ba người đều là hàng xóm ở cách nhà nạn nhân những đoạn gần xa khác nhau nhưng đều ở khu vực lân cận, họ đều nói, khoảng 1 giờ đêm ngày 15, họ có nghe thấy tiếng súng.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Khi khám nghiệm thi thể, tuy ở cổ nạn nhân có dấu vết bị đè nén, cơ thể cũng có một vài hiện tượng ngạt thở, nhưng chúng tôi cho rằng vết thương ở vùng ngực có khả năng do súng đạn gây nên, nhưng nguyên nhân tử vong của cô ấy không phải do nghẹt thở mà có thể do đạn làm thủng phổi, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Ở hiện trường có không ít máu, trong khoang ngực nạn nhân cũng có rất nhiều máu. Tổ điều tra tiến hành điều tra theo manh mối này. Ở tỉnh chúng tôi trị an khá tốt, trước giờ ít khi xảy ra vụ án nổ súng, cho nên tra đi tra lại, chỉ có vài người đã từng hoặc có khả năng nổ súng, nhưng những người đó đều bị loại trừ rồi, chỉ còn Triệu Đại Tráng.”

“Triệu Đại Tráng có súng?” Tôi hỏi.

“Trước đây khi tịch thu súng tự chế, Triệu Đại Tráng từng bị giam giữ hành chính vì cất giấu súng tự chế.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Tuy không có chứng cứ cho thấy bây giờ anh ta vẫn cất giấu súng tự chế, nhưng anh ta có khả năng tự chế tạo súng.”

“Nói vậy, anh ta đúng là rất đáng ngờ.” Lâm Đào nói, “Dù sao ở nước ta súng ống được quản lý rất nghiêm ngặt, chúng tôi làm việc bao nhiêu năm nay, rất ít thấy vụ án nổ súng xảy ra. Đồng thời, những vụ nổ súng cũng rất dễ phá, người có thể và có khả năng nổ súng, suy cho cùng đâu có bao nhiêu người.”

“Đợi đã, lúc nãy tôi nghe anh nói, vết thương rất có khả năng là do súng đạn gây nên.” Tôi nói, “Chẳng lẽ các anh không chắc chắn được có phải do súng hay không à?”

“Việc này,” Đại đội trưởng Tiêu nói, “tôi cũng không biết nói thế nào. Tôi làm pháp y cũng nhiều năm nhưng vết thương do súng đạn chẳng thấy được mấy lần. Nhưng vết thương trên người Âu Dương Thúy Bình có hình tròn, miệng vết thương lại sưng lên rõ rệt, hẳn là vết do súng đạn gây nên.”

Dứt lời, đại đội trưởng Tiêu lấy máy ảnh ra, mở hình chụp lại vết thương cho tôi xem.

Vết thương nằm bên ngực phải, nhìn qua đúng là rất tròn, miệng vết thương còn bị sưng lên.

“Quan trọng là, tuy ngoài da chỉ có một vết thương này, nhưng trên phổi lại có đến mười mấy vết thương lan ra theo hình cánh quạt.” Đại đội trưởng Tiêu nói.

“Ừ, rất phù hợp với trạng thái vết thương do đạn bắn ra ở cự ly gần.” Lâm Đào nói.

“Vì thế, chúng tôi cho rằng, rất có khả năng là vết thương do súng đạn.” Đại đội trưởng Tiêu nói.

“Ý của tôi là, vì sao các anh không chắc chắn đó là vết thương do súng đạn, mà dùng từ ‘rất có khả năng’?” Tôi chất vấn.

“Vấn đề chính là ở chỗ này. Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi mời các anh đến giúp đỡ.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Sau khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi thấy vết thương chỉ có bắn vào mà không có bắn ra, hoặc nói cách khác, vết thương không bị bắn xuyên qua ngực. Mười mấy vết thương ở phổi đều là vết thương hình ống bít, không hề xuyên qua cơ thể người.”

“Rất bình thường mà, thường thì đạn tự chế đều không đủ sức xuyên qua cơ thể người.” Lâm Đào nói.

“Nhưng, trong thi thể của nạn nhân, chúng tôi chỉ tìm thấy vài hạt màu đen, không tìm thấy đầu đạn!” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Việc này thật sự rất đáng sợ. Viên đạn vốn phải nằm trong thi thể nạn nhân đã biến mất!”