Khiến cho nàng phản cảm, không phải vẻ xấu xí của thế giới, mà là chiếc mặt nạ đẹp đẽ thế giới vẫn luôn đeo.
– Milan Kundera –
———-
“Màu xám? Áo khoác?” Lâm Đào không hiểu gì cả.
“Đúng! Áo khoác màu xám!” Đại Bảo nghiến răng nói.
“Áo khoác màu xám thì sao?” Lâm Đào hỏi.
“Mới có vài ngày cậu đã quên rồi à?” Tôi hỏi, “Hung thủ tấn công chị Bảo, trong camera giám sát cũng mặc áo khoác màu xám.”
“Nhưng vụ án của chị Bảo, với độ phân giải của camera giám sát ngoài nhìn rõ chiếc áo khoác màu xám ra, cái gì cũng không rõ, cả Bộ Công an cũng không làm cho hình ảnh rõ hơn được.” Lâm Đào nói, “Vụ án này lại càng khó, chỉ có hình ảnh nửa thân dưới, nửa thân trên camera không quay đến. Chỉ dựa vào một chiếc áo khoác màu xám, sao xác nhận được là cùng một người?”
“Nhưng chúng ta vẫn phải xem trọng phát hiện này của Đại Bảo.” Tôi nói, “Dù sao hung thủ làm hại chị Bảo không vì tài cũng không vì sắc. Tên này cũng vậy.”
“Nói không chừng, cả hai vụ án đều nhằm mục đích trả thù.” Lâm Đào nói, “Hai hung thủ khác nhau, mặc quần áo tương tự nhau mà thôi. Giờ đang là mùa thu, gió lớn, mặc áo khoác cũng là bình thường.”
“Nhưng tổ chuyên án điều tra lâu như vậy rồi.” Tôi nói, “Gần như điều tra cặn kẽ từng người bên cạnh hai vợ chồng Đại Bảo, cũng không phát hiện ra người có khả năng gây án.”
“Chúng ta phá biết bao nhiêu vụ án, biết đâu là do người bị xử lý trong một vụ án nào đó thì sao?” Lâm Đào nói.
“Những vụ chúng ta phá đều là án mạng.” Tôi nói, “Thủ phạm sau khi bị bắt còn có hy vọng được ra ngoài sao?”
“Nói cũng phải.” Lâm Đào lắc đầu, nói, “Nhưng có rất nhiều người mặc áo khoác, không thể dùng chi tiết nhỏ này để xâu chuỗi hai vụ lại với nhau được.”
“Còn nữa, bước chân!” Đại Bảo nghiến răng ken két, khó khăn lắm mới nhả ra vài chữ.
“Bước chân? Tôi không nhớ ra nó có đặc điểm gì.” Lâm Đào nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại đoạn băng ghi hình trong khách sạn Quốc Tế thành phố Long Phiên.
“Bước chân, cái này trước mắt không có cơ sở lý luận khoa học nào cả.” Tôi nói, “Nhưng một đoạn phim xem đi xem lại nhiều lần, đặc điểm bước đi của người trong đoạn phim tự nhiên sẽ được khả năng quan sát của chúng ta tổng kết lại. Tôi tin, đoạn băng kia Đại Bảo đã xem qua vô số lần, nên dẫu Đại Bảo không thể chỉ ra cơ sở nhận định hai vụ này cùng một hung thủ, nhưng tôi tin phán đoán mà khả năng quan sát của cậu ấy đưa ra trong vô thức này.”
“Ý anh là có thể gộp hai vụ lại cùng điều tra?” Lâm Đào có vẻ lo lắng nói.
“Nếu có thể gộp được thì phải xem gia đình Đại Bảo và gia đình nạn nhân Trương Manh Manh kia có liên hệ gì với nhau.” Tôi nói, “Không vì tài, không vì sắc, xem thử có mối quan hệ mâu thuẫn nào giao nhau không.”
Đại Bảo nói, “Gia đình tôi, gia đình Mộng Hàm chắc chắn không có bất kỳ quan hệ nào với gia đình Trương Manh Manh.”
“Nếu đúng là vậy, phải xem đây là vụ bệnh nhân tâm thần gây án rồi.” Tôi nói, “Không có bất cứ mưu đồ trục lợi nào, chỉ có thể lý giải là bệnh nhân tâm thần thôi.”
Nói xong, tôi bỗng thấy lo lắng và đau lòng. Nếu thật sự do bệnh nhân tâm thần gây án, vì không dính dáng gì đến đương sự nên việc điều tra sẽ khó khăn hơn, dù phá được án cũng không thể truy cứu trách nhiệm hình sự. Nếu vậy, sẽ là đả kích rất lớn với Đại Bảo.
Tôi ngước mắt nhìn Đại Bảo.
Dường như cậu ấy không hề nghĩ đến điểm này, vẫn chằm chằm nhìn vào màn hình máy vi tính.
Lâm Đào nói, “Cũng không nhất định là bệnh nhân tâm thần gây ra. Chẳng hạn như Trì Tử (1), bị người đàn ông của mình làm tổn thương, nhưng khi cảnh sát bắt mất người đàn ông mà cô ta yêu thương nhất thì lại muốn trả thù, đơn thuần là trả thù cảnh sát, trả thù xã hội, trả thù đàn ông. Hoặc như Bộ Binh, chỉ vì cái gọi là lý tưởng, trả thù những người đã khiến anh ta mất đi lý tưởng của mình. Tóm lại, hai hung thủ này vì phải chịu đòn đả kích nào đó mà trả thù tất cả những người cùng một điểm chung. Xem ra có vẻ những nạn nhân này không hề liên hệ gì với hung thủ, nhưng thật ra lại có mối liên hệ rất chặt chẽ.”
(1) Vụ án của Trì Tử trong truyện Ngón tay thứ mười một.
“Tổng kết hay lắm.” Tôi nói, “Xem ra cậu đã nghiên cứu rất kỹ hai vụ án gϊếŧ người hàng loạt trong hai năm qua. Nhưng nếu gộp hai vụ án mạng này lại, vậy hai nạn nhân có điểm nào chung không?”
Lâm Đào lắc đầu nói, “Chỉ có một điểm giống nhau, đó là giới tính, nhưng tuổi tác chênh lệnh quá lớn. Hơn nữa, hôm nay là ngày 15 tháng 9, nếu thật sự là án mạng thì quá đáng sợ, chỉ trong một tuần đã gây ra hai vụ án.”
“Hai vụ?” Tôi ngẫm nghĩ một lúc.
“Ôi!” Tôi đột nhiên kêu lên khiến mọi người giật nảy mình, “Có khi nào huyên Lạc Nguyên tỉnh Nam Hòa cũng đồng thời xảy ra một vụ trẻ em bị sát hại không?”
“Nhưng Đại Bảo đã xác nhận, thời gian chị Bảo bị hại không khớp với thời gian Thạch An Na ở huyện Lạc Nguyên bị hại, chẳng phải chúng ta đã loại trừ khả năng hai vụ án này là do cùng một người gây ra rồi sao?” Lâm Đào nói.
Tôi không trả lời Lâm Đào, vội lấy điện thoại ra, gọi cho bác sĩ pháp y Lý Lỗi của Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa, “Chào anh Lý.”
“Anh Tần.” Bác sĩ pháp y Lý cười nói.
“Vụ án cô dâu bị hại lần trước tiến triển đến đâu rồi?”
“Điều tra cả tuần vẫn không phát hiện mối quan hệ mâu thuẫn nào, xem chừng có thể loại trừ khả năng trả thù rồi.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm lại thi thể lần nữa, sợ là vụ án xâm hại tìиɧ ɖu͙© mà chúng tôi không phát hiện ra.”
“Kết quả thế nào?”
“Không tìm được bất kỳ điểm nào có thể chứng thực nạn nhân từng bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©.”
“Vậy các anh phán đoán tính chất vụ án này thế nào?”
“Không phán đoán được.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Cấp trên khăng khăng cho rằng đây là vụ án vướng mắc trong chuyện tình cảm dẫn đến gϊếŧ người, chẳng qua điều tra viên chưa tìm ra thôi. Thế nên, trước mắt vẫn tiếp tục điều tra mâu thuẫn trong các mối quan hệ của nạn nhân.”
“Haiz, chúng tôi cũng vậy.” Tôi nói, “Hướng điều tra không khác các anh là bao, à, thật ra bản chất hai vụ án không khác nhau mấy.”
“Nếu không vì bác sĩ pháp y Lý Đại Bảo của các anh kiên quyết như vậy thì tôi thấy, hai vụ án này thực sự có thể là một vụ hàng loạt đấy.”
“Sáng nay tỉnh chúng tôi vừa xảy ra một vụ sát hại trẻ em không có manh mối gì cả, e là có liên quan đến vụ án trước. Trước mắt ngoài vụ án hôm nay ra, các vụ án mạng trong tỉnh đều phá xong cả rồi, nhưng vụ gây thương tích ‘7/9’ có liên quan đến cảnh sát chúng ta, nên áp lực của mọi người đều rất lớn.” Tôi nói.
“Chúng tôi vẫn còn ba, bốn vụ chưa phá xong, nên hai ngày nay tôi phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi.” Bác sĩ pháp y Lý nói.
“Trong số những vụ các anh chưa phá, có vụ sát hại trẻ em nào không?” Tôi hỏi.
Bác sĩ pháp y Lý im lặng một lúc rồi nói, “Không có, cả những vụ án mạng đã phá gần đây cũng không có. Sát hại trẻ em? Tàn nhẫn quá!”
“Không có thì tốt.” Tôi thở dài.
Ngắt điện thoại, tôi lại gọi cho trung tâm chỉ huy Sở Cảnh sát.
Phòng pháp y chúng tôi có thể không nắm rõ toàn bộ các vụ án mạng trong tỉnh, chẳng hạn như thông tin về các vụ án mạng hiện tại đang diễn ra, các vụ án mạng được phá một cách chóng vánh, vụ án có kẻ tình nghi cụ thể rõ ràng… Nhưng một khi có án mạng xảy ra, theo quy định thì mọi nơi đều phải báo về trung tâm chỉ huy đầu tiên. Thế nên, trung tâm chỉ huy mới là nơi nắm bắt chính xác và chi tiết tất cả những vụ án mạng xảy ra trong tỉnh.
“Chào anh Trâu!” Tôi nhận ra người nghe điện thoại là người quen.
“Sao vậy, anh Tần?”
“Tôi muốn phiền anh tra giúp xem trong tỉnh chúng ta gần đây có xảy ra vụ sát hại trẻ em nào không.”
“Gần đây là gần cỡ nào?”
“Cứ tra trong một tháng đổ lại đi, trọng điểm là những vụ xảy ra trong một tuần đổ lại.”
“Ngày 15 tháng 9. Ơ? Chẳng phải chiều nay bên chúng tôi đã thông báo cho Tổng giám đốc Trần của các anh rồi sao? Long Phiên có một vụ đây, đã thông báo cho các anh đến hỗ trợ rồi.”
“Ngoài vụ này ra.”
“Vậy thì không có, ừm, đúng là không có.”
“Không có thì tốt.” Tôi lại thở dài một hơi, chậm rãi ngắt điện thoại.
“Xem ra chúng ta lo lắng thái quá rồi.” Lâm Đào cười nói, “Không phải án mạng hàng loạt thì tốt rồi.”
“Vậy rốt cuộc hai vụ của chị Bảo và Trương Manh Manh có nên gộp lại với nhau không?” Tôi hỏi.
“Không nên!” Đại Bảo nói.
“Có quá ít căn cứ, tổ chuyên án sẽ không ủng hộ chúng ta đâu.” Lâm Đào nói.
“Tuy xâu chuỗi vụ án là việc rất quan trọng cho công tác điều tra,” tôi nói, “nhưng manh mối để lại trong hai vụ án này quá ít, xâu chuỗi rồi cũng không có nhiều tác dụng. Chúng ta cứ phản ánh ý kiến này với tổ chuyên án, phương án điều tra cụ thể, vẫn phải để cho họ định đoạt.”
“Hiện tại tổ chuyên án vẫn kiên trì điều tra các xung đột trong quan hệ xã hội của chị Bảo và của cha mẹ Trương Manh Manh.” Lâm Đào nói, “Nếu cả hai có mối liên hệ chung, vụ án này sẽ tự khắc lộ ra chân tướng, nhưng nếu không tra ra được, vụ án sẽ rơi vào bế tắc.”
“Tôi cũng cảm thấy xung đột trong quan hệ xã hội dẫn đến gϊếŧ người có khả năng rất thấp.” Tôi nói, “Nhưng lại không tìm được lời giải thích hợp lý, không thể tìm ra hướng tư duy mới. Chỉ có thể tiếp tục điều tra về hai người bị hại thôi.”
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?” Trần Thi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia, màn đêm đã buông xuống.
“Trở về ngủ.” Tôi nói, “Cả tuần nay thật sự mệt chết được. Hy vọng mai là cuối tuần có thể nghỉ ngơi đôi chút. Một là Đại Bảo có thể ở bên chị Bảo, hai là mấy người chúng ta cũng cần nghỉ ngơi.”
“Đừng nói vậy!” Lâm Đào kêu lên, “Anh biết mình có tiếng là ‘Tần quạ đen’ còn gì!”
*
Miệng quạ đen lợi hại ở chỗ, nói đâu trúng đó.
Đúng 8 giờ sáng thứ Bảy tôi nhận được điện thoại của thầy.
“Ngủ đủ chưa?” Thầy nói, “Thành phố Sâm Nguyên có một vụ án mạng đang bế tắc, các cậu qua đó hỗ trợ một chút đi.”
“Con dậy rồi.” Tôi ngái ngủ dụi dụi mắt, vẫn cứng miệng nói, “Đang bế tắc là sao ạ?”
“Vụ án xảy ra vào sáng sớm ngày 15.” Thầy nói, “Điều tra suốt cả ngày hôm qua nhưng vào ngõ cụt rồi.”
“Vụ án ngày hôm qua? Sao chúng con không biết nhỉ?”
“Gần đây các cậu có nhiều vụ án, cậu cũng biết đấy, từ tháng 6 đến tháng 10, thời tiết khô nóng, dễ xảy ra án mạng.” Thầy nói, “Vì thế hôm qua mới không thông báo cho các cậu biết.”
“Con còn nói với bác sĩ pháp y Lý tỉnh Nam Hòa là ngoài vụ án hôm qua ra, tất cả các vụ án mạng khác đều phá xong cả rồi.” Tôi đỏ mặt, “Không ngờ còn một vụ. Nếu không phá được thì mất mặt quá.”
“Phá án không phải vì thể diện của bản thân.” Thầy nói, “Vì cái gì tự bản thân cậu biết rõ.”
“Vì người đã khuất, vì chính nghĩa, vì để diệt trừ cái ác.” Tôi thuận miệng nói.
“Nghe nói cậu còn khắc cả một chiếc vòng tay”, thầy cười nói, “gì mà ‘tay quỷ tâm Phật, diệt trừ tà ác’. Hy vọng cậu có thể làm được!”
“Thôi con cúp máy đây ạ, còn phải thu dọn đồ đạc xuất phát nữa.”
*
Sâm Nguyên là thành phố cấp huyện thuộc phía Tây Bắc tỉnh chúng tôi, giáp với tỉnh Nam Hòa, cách thủ phủ tỉnh 300 cây số.
Dân số ở đây không nhiều, ít khi xảy ra án, nhưng đã xảy ra thì đều là những vụ lớn và khó. Hai năm trước, chúng tôi đã phá một vụ gϊếŧ người phân thây (2) xảy ra ngay tại thành phố Sâm Nguyên này.
(2) Một vụ án trong cuốn Lời tố cáo lặng thầm (thuộc bộ tiểu thuyết trinh thám Bác sĩ pháp y Tần Minh).
Đại đội trưởng Tiêu đón chúng tôi ngay đầu đường cao tốc. Anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, là Đại đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự xuất thân từ pháp y.
“Lại thêm phiền phức cho các anh rồi.” Đại đội trưởng Tiêu vừa nói vừa đưa bàn tay to lớn của mình ra.
“Nhiều người chết, hay gặp vụ án khó vậy?” Tôi bắt tay anh ta, cười hỏi.
“Đều không phải, là một vụ nổ súng gϊếŧ người.” Đại đội trưởng Tiêu nói.
“Nổ súng?” Tôi nhíu mày, “Hiện tại tiến triển ra sao?”
“Mọi chuyện vốn rất thuận lợi, nhưng kẻ tình nghi không chịu nhận tội.”
“Đã có kẻ tình nghi?” Lâm Đào nói, “Hơn nữa cũng đã bắt được rồi?”
Đại đội trưởng Tiêu gật đầu.
“Xem ra, chuyến này chúng tôi đến đây chỉ cần tìm ra chứng cứ xác thực, không để kẻ tình nghi cãi trắng tội?” Tôi thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Thế này đi, tôi ngồi chung xe với các anh, vừa đi vừa thuật lại vụ án.” Đại đội trưởng Tiêu nói.
Hàn Lượng bị đổi sang xe của Đại đội trưởng Tiêu, xe bên này do tôi lái, Đại đội trưởng Tiêu ngồi bên ghế phụ, Đại Bảo, Lâm Đào và Trần Thi Vũ ngồi hàng ghế sau.
“Nạn nhân tên là Âu Dương Thúy Bình, 28 tuổi, là ‘Tây Thi điểm tâm’ khá nổi tiếng ở thị trấn Sâm Khẩu chúng tôi.”
“‘Tây Thi điểm tâm’ là sao?”
“Nghĩa là chồng cô ta không cho cô ta đi làm, muốn ở nhà chuyên tâm chăm sóc con cái. Nhưng Âu Dương Thúy Bình là người không chịu được nhàn rỗi, hàng xóm nói cô ta rất chăm chỉ. Vì vậy, Âu Dương Thúy Bình mở hàng điểm tâm sáng như bánh quẩy, bánh chiên này nọ, cũng không kiếm được là bao, chồng cô ta chẳng bao giờ hỏi đến số tiền đó.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Quan trọng là, nạn nhân khá xinh đẹp, cũng có chút tiếng tăm.”
“Cô ta có con chưa?”
“Có một cô con gái 5 tuổi.” Đại đội trưởng Tiêu nói tiếp, “Chồng tên là Triệu Đại Tráng, tài xế xe chở cát, thu nhập cũng khá, điều kiện gia đình không tệ. Xây được căn nhà hai tầng nhỏ, nội thất khá sang trọng.”
“Quan hệ vợ chồng thế nào?”
“Theo kết quả điều tra, nguồn thu nhập của Triệu Đại Tráng là chính, nên trong nhà anh ta là người quyết định mọi việc, tiền cũng do anh ta giữ, nền tảng kinh tế quyết định địa vị cao thấp mà. Triệu Đại Tráng chịu trách nhiệm nuôi cả nhà, còn số tiền Âu Dương Thúy Bình kiếm được toàn để đánh mạt chược hay gì đó.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Nghe nói tính tình Triệu Đại Tráng khá thô bạo, bình thường Âu Dương Thúy Bình rất nghe lời anh ta, nếu không vừa lòng, Triệu Đại Tráng sẽ đánh chửi vợ. Nhưng hàng xóm đều cảm thấy quan hệ vợ chồng họ nhìn chung không tệ, còn chuyện bạo hành gia đình thì một người chịu đánh và một người chịu đau thôi chứ cũng không ầm ĩ quá.”
“Còn chuyện tình cảm thì sao? Có nɠɵạı ŧìиɧ hay gì không?” Tôi hỏi. Theo thống kê nguyên nhân gây án trong tỉnh của khoa Pháp y chúng tôi, những vụ án mưu sát bây giờ, đa số là vì vướng mắc trong tình cảm, ghen bóng ghen gió mà thành.
“Theo kết quả điều tra trước mắt, chỉ có vài bạn học của Âu Dương Thúy Bình phản ánh, rằng cô ta có chút mập mờ với một người cùng thị trấn tên là Triệu Bình.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Nhưng không có chứng cứ nào để chứng minh hai người họ có quan hệ bất chính, chẳng qua là bạn thời trung học, lúc còn đi học quan hệ rất tốt với nhau. Sau khi Âu Dương Thúy Bình kết hôn, ngoài những buổi họp lớp ra thì không tiếp xúc gì với người kia nữa.”
“Được, anh cứ nói tiếp đi.” Tôi nói.
Đại đội trưởng Tiêu nói, “4 giờ sáng ngày 15 tháng 9, Triệu Đại Tráng gọi điện báo cảnh sát, nói vợ mình Âu Dương Thúy Bình đã chết ở trong nhà. Theo lời anh ta, khoảng 11 giờ đêm ngày 14, sau khi con gái ngủ rồi, anh ta quyết định lái xe đi chở vài chuyến cát. Do gần đây thị trấn bên cạnh có một công trình lớn của chính phủ thi công thâu đêm, thường thì Triệu Đại Tráng chở cát cho họ vào ban ngày, nhưng anh ta nghĩ, ban đêm chở, một ít là xe cạnh tranh, hai là tiền công cao, ba là đường vắng, đi về sẽ nhanh hơn. Thế nên anh ta định sẽ đi đêm để kiếm thêm ít tiền. Bận rộn làm việc đến khoảng 3 giờ sáng ngày 15, hàng xóm cũng là anh họ xa của anh ta là Triệu Lâm Lâm gọi điện bảo con gái Triệu Nhã của anh ta đến gõ cửa vào ban đêm, nói không tìm thấy mẹ đâu cả. Một mình cô bé ngủ trên giường, mẹ không có trong phòng, cũng không có trong phòng nhỏ, cô bé rất sợ.
Triệu Lâm lâm bèn dậy đưa Triệu Nhã về nhà, nhìn qua một lượt, quả thật không thấy Âu Dương Thúy Bình đâu. Triệu Nhã nói, khi cô bé thức dậy, không thấy mẹ thì khóc òa lên, theo cửa sau chạy sang tìm bác họ ở nhà bên. Lúc ra ngoài, cửa chính vẫn đóng như bình thường.
Sau khi Triệu Đại Tráng nghe điện thoại, phản ứng đầu tiên là nghĩ Âu Dương Thúy Bình nhân lúc anh ta đi vắng, con gái ngủ say thì lẻn đi đánh mạt chược. Trước đây cô ta từng vì chơi mạt chược thua mà bị Triệu Đại Tráng đánh cho một trận.
Triệu Đại Tráng nói lúc đó vừa khéo anh ta chở xong một xe cát, chuẩn bị chở xe tiếp theo, xe đang trống, nên không chào hỏi ai đã lái thẳng về nhà. Định bụng tìm cây gậy dưới tầng một rồi mới đi tìm vợ, tìm được sẽ đánh cho cô ta một trận.
Gậy thường để trong kho dụng cụ dưới tầng một, vì trong nhà có xe lớn, mọi việc sửa chữa đều do Triệu Đại Tráng tự làm, nên bên cạnh phòng vệ sinh ở tầng một có một kho dụng cụ. Sau khi mở cửa ra, anh ta thấy Âu Dương Thúy Bình không mảnh vải che thân nằm trong phòng, cả kho dụng cụ đều nồng nặc mùi hôi.”
“Thi thể phân hủy rồi?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Không, sau này xác nhận đó là phân người.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Có thể hung thủ đã đại tiện trong kho dụng cụ. Tóm lại, khi Triệu Đại Tráng vào phòng thì Âu Dương Thúy Bình đã chết rồi. Khi xe cấp cứu đến hiện trường, thấy thi thể cô ta đã bắt đầu co cứng các khớp nhỏ. Sau đó thì Triệu Đại Tráng báo cảnh sát.”
“Kho dụng cụ? Không mảnh vải che thân?” Lâm Đào nói, “Dù có nhân lúc chồng đi vắng vụиɠ ŧяộʍ, thì cũng chẳng chạy đến kho dụng cụ nhỉ?”
“Xem ra đây là một vụ cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người.”
Đại đội trưởng Tiêu mỉm cười, nói, “Khi chúng tôi đến hiện trường, phát hiện cánh cửa sổ ở sau nhà, chính là cửa sổ nhà vệ sinh, khung chống trộm đã bị tháo rời hai ốc vít, rồi bị bẻ cong.”
“Là phá cửa sổ vào cưỡиɠ ɧϊếp à?” Trần Thi Vũ hỏi.
Đại đội trưởng Tiêu lắc đầu, nói, “Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ đây là một vụ cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người, nhưng sau khi điều tra, ngày càng xuất hiện nhiều vấn đề.”
“Chẳng hạn như?” Tôi hỏi.
“Việc này, tôi không thể nói rõ trong một lúc được.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Chúng ta sắp đến hiện trường rồi, đến đó tôi sẽ tóm tắt tình hình, rồi thuật lại từng cái một cho các anh.”
“Thầy có nói, các anh đã bắt được kẻ tình nghi, chỉ là hắn chưa chịu khai thôi?” Lâm Đào hỏi.
Đại đội trưởng Tiêu gật đầu nói, “Kẻ tình nghi không phải ai khác, chính là chồng của nạn nhân, Triệu Đại Tráng!”