Mọi người tới phòng ngủ chính, Hồ lão phu nhân được cháu gái đỡ chính mình ra trước cửa nghênh đón Đại công chúa.
Đại công chúa nhìn thấy hồ lão phu nhân chống thân thể bị bệnh tới đón tiếp, vội vàng ngăn bà hành lễ lại, để bà nghỉ ngơi cho tốt. Tuy rằng nàng là đại biểu cho Thái Hậu tới đây, công chúa tôn sư cũng để Hồ lão phu nhân làm lễ, nhưng lúc này thấy thế nào đều hình như là nàng cố ý tới lăn lộn người bệnh, lễ nghĩa quá nhiều khiến cho người bệnh không thể nghỉ ngơi, trong lòng cảm giác thật hụt hẫng, có cảm giác chụp sai mông ngựa rồi.
Đại công chúa trộm liếc mắt nhìn Ôn Lương một cái, quả nhiên thấy giữa mày hắn có nếp gấp, trong lòng có chút âm thầm hối hận chính mình an bài những việc này.
Tâm tình Đại công chúa rối rắm không ai biết, mấy người thiếu niên trẻ nhất nhất đi tới cùng Hồ lão phu nhân chào hỏi, ngoan ngoãn ân cần thăm hỏi thân thể của Hồ lão phu nhân, tự giác thu liễm lại ngạo khí của quý nữ thiếu gia, đặc biệt là tiểu mập mạp Mạc Tiềm, nhiệt tình kính trọng quả thực xem Hồ lão phu nhân trở thành tổ mẫu ruột của chính mình mà đối đãi, đến mức làm khóe mắt Hồ thái y nhảy nhảy không ngừng, trong lòng Tôn Tiếu Tiếu cũng có chút buồn bực, cảm thấy tiểu mập mạp có chút không quá thích hợp. Khúc Phương Phỉ tiến vào sau liền nhìn chằm chằm vào Tôn Tiếu Tiếu nguyên bản muốn nói cái gì, nhưng thật mau bị Diêu Đồng Đồng tinh mắt ngăn lại.
Mấy người bồi Hồ lão phu nhân nói chuyện một lát, Hồ thái y liền bắt đầu ho khan ám chỉ bọn họ nên rời đi, ai ngờ mục đích của hài tử hăng hái nào đó không thành, làm như không nghe thấy, nói gần nói xa, làm Hồ thái y tức giận gần chết. Hồ lão phu nhân nhìn đến rõ ràng, mặc dù kỳ quái những hành động của những hài tử này, nhưng lại biết bọn họ hôm nay đột ngột tới cửa hẳn là có chuyện gì, liền quyết định nhìn một cái bọn họ muốn làm gì. Sau khi Hồ lão phu nhân cảm tạ đám hài tử đã quan tâm, liền phân phó cháu gái ngoại dẫn bọn hắn đến hoa viên trong phủ đi dạo chiêu đãi khách quý cho tốt, đồng thời để lại phu thê Ôn Lương.
Đại công chúa cùng Diêu Đồng Đồng tuy rằng cực lực che dấu, nhưng trên mặt khó nén thất vọng, nhưng cũng không thể kêu Ôn Lương cùng tiếp khách, hắn lại không phải chủ nhân nơi đây. Trái lại ba tên thiếu niên kia, trong đó có một tên mừng rỡ như điên, hai người còn lại biểu hiện không sao cả, Hồ lão phu nhân nhìn ở trong mắt, liền trong lòng hiểu rõ.
Chiêu đãi mấy đứa đồng lứa đều rời đi, Hồ thái y cho hạ nhân lui xuống, chính mình cùng thê tử ngồi trên giường đất.
“Hồ gia gia, người làm sao vậy?” Ôn Lương chú ý tới Hồ thái y có chút tâm thần không yên, ánh mắt liên tiếp nhìn thê tử bên người hắn, trong lòng hơi hơi chột dạ.
Như Thúy cô nương ngược lại thật thản nhiên mà tùy ý để trưởng bối nhìn, trên mặt treo mỉm cười hỏi tình huống thân thể của hai vị lão nhân. Làm tốt phận sự của chính mình.
Hồ lão phu nhân thấy bộ dáng này của trượng phu, sợ ông nhịn không được làm hai đứa nhỏ cảm thấy khó xử, liền cười nói: “Không có việc gì, gần đây thời tiết lạnh, hai người các con cũng nên chú ý thân thể, đừng ỷ vào tuổi trẻ liền không chú ý. Thê tử của Lương ca nhi, Lương ca nhi trời sinh tính tùy ý lười nhác, con phải nhìn chằm chằm nó, đừng để cho nó ở ngày mùa đông ăn mặc kiện y phục đơn bạc chạy đi thưởng tuyết làm mấy việc phong nhã gì đó, chú ý đừng để cho nó bụng đói mà uống rượu, đối với thân thể không tốt, nếu có bằng hữu tìm nó suốt đêm chơi cờ gì đó, cũng đúng lúc mà nhắc nhở nó đi nghỉ ngơi……”
Hồ lão phu nhân chậm rãi đem thói quen sinh hoạt xấu của người nào đó nói qua, Như Thúy cô nương nghiêm túc nhớ kỹ, Ôn Lương cười khổ sờ sờ cái mũi, Hồ lão phu nhân không nói hắn còn không biết chính mình có nhiều khuyết điểm như vậy, đối mặt với ánh mắt phun lửa của Hồ thái y, nhìn ông xin khoan dung mà cười cười.
Hồ lão phu nhân nói một lát, xoay chuyển ánh mắt, ôn tồn cười nói: “Người già rồi, liền thích lải nhải, chẳng qua cũng là trong lòng có chút không an tâm. Hôm nay khó có được các con tới thăm lão bà tử ta, lòng ta thật cao hứng. Ai, phu quân, khó có được hôm nay chàng cũng được nghỉ, không bằng đi bắt mạch cho bọn chúng để kiểm tra tình huống thân thể.”
Nghe được lời này, thần sắc Ôn Lương hơi hơi có chút khác thường, sau đó làm như không có việc gì mà cười đáp ứng, Như Thúy cô nương tưởng Hồ lão phu nhân quan tâm bọn họ, không biết suy nghĩ của hắn.
Hồ thái y đầu tiên là bắt mạch cho Ôn Lương, sau đó xụ mặt nói: “Gần đây lại uống rượu? Tửu sắc thương thân, cẩn thận nếu không chưa gì đã bị đào rỗng thân thể!”
Ôn Lương 囧 mặt nói: “Ngày hôm trước có bằng hữu tới phủ nên uống một ít, thật sự không nhiều lắm.” Đến nỗi “Sắc” gì đó, Ôn đại nhân mới không thừa nhận chính mình thích sắc đẹp đâu, không thấy hắn chỉ có thê tử thôi sao?
Nghe được hắn giảo biện, Hồ thái y tự nhiên lại tức hừ hừ mà mắng hắn một trận, sau đó bới lông tìm vết, không có việc gì cũng nói ra, thậm chí nói muốn khai phương thuốc để hắn trở về uống mấy ngày điều trị thân thể. Ôn Lương mất mặt, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ mà đáp ứng, uống loại thuốc có mùi lạ này lại chua xót, thật là muốn mạng người a.
Sau đó là đến Như Thúy cô nương ngốc nghếch, tuy rằng Hồ thái y cực lực thu liễm biểu tình trên mặt, nhưng theo thời gian trôi đi, trên mặt vẫn là lộ ra một chút biểu tình khác thường, trong lòng Hồ lão phu nhân hơi trầm xuống, đương nhiên biết cái này đại biểu cho cái gì. Như Thúy cô nương làm việc và nghỉ ngơi bình thường nhiệt tình yêu thương sinh mệnh không có ham mê bất lương gì, thân thể tự nhiên rất khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót căn bản tìm không ra tật xấu. Ngược lại là mỹ nam tử Ôn Lương thoạt nhìn là người khỏe mạnh không tì vết nhẹ nhàng nhưng thân thể lại có vấn đề nhỏ rất nhiều, khi còn nhỏ nghiêm túc học tập thường xuyên quên ăn cơm lưu lại tật dạ dày, cũng thành công ở trên chiến trường lưu lại đủ loại tật xấu a, còn có thích rượu lưu lại di chứng linh tinh.
Hồ thái y hùng hùng hổ hổ mà lôi kéo Ôn Lương đi dược phòng bốc thuốc, để Như Thúy cô nương ở lại bồi lão phu nhân nói chuyện.
Dược phòng trong phủ có dược liệu tương đương với dược đường nhỏ bên ngoài, từng quầy hàng dược chứa đầy các chủng loại dược, bên trong có hai người hầu đang sửa sang lại. Nhìn thấy Hồ thái y tới, vội vàng tiến lên hành lễ.
Sau khi Hồ thái y để cho bọn họ đi xuống, mang theo Ôn Lương vào dược phòng, sau đó làm công tác chuẩn bị xong, bắt đầu bốc thuốc. Thấy hắn thật sự bốc thuốc, sắc mặt Ôn Lương càng khổ, âm thanh ai oán nói: “Hồ gia gia, ngài thật sự làm vậy sao?”
Sắc mặt Hồ thái y nghiêm túc, rốt cuộc nhịn không được nói: “Ngươi đứa nhỏ này từ nhỏ đã có đầu óc linh hoạt thông minh, hẳn cũng đoán được vì sao ta hôm nay hành động như vậy. Lúc trước ngươi lấy thê tử, chẳng lẽ không có suy xét những chuyện về sau? Nam nhân không có đời sau chẳng phải là để cho người trong thiên hạ chê cười? Cho dù là thê tử của ngươi sinh cho ngươi một nữ hài nhi cũng tốt hơn không thể sinh a!”
Nghe được lời này, Ôn Lương trong lòng đã hiểu, xem ra Hồ gia gia đã biết. Bất quá ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái, lúc trước khi Túc Vương Phi từ Đông Thành hồi kinh, có bí mật thỉnh vài vị thái y qua phủ tới cùng xem qua thân thể cho Như Thúy, cho dù tìm cách che bí mật nhưng rồi cũng có một ngày bị phát hiện, huống chi Hồ thái y là viện sử* của Thái Y Viện, còn là Thái y đức cao trọng vọng nhất nhất trong Thái Y viện, dò hỏi một chút, mấy vị thái y kia cũng sẽ không giấu giếm hắn cái gì.
*Viện sử: viện trưởng. Nhưng đây là cổ đại, mình không tìm được từ thích hợp nên để nguyên
Ôn Lương thu hồi lại bộ dáng thờ ơ ban đầu, bình tĩnh nói: “Hồ gia gia, con đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định lấy nàng.”
Hồ thái y lại trừng mắt mà liếc hắn một cái, tức giận nói: “Ngươi dẩu mông một cái ta cũng biết ngươi suy nghĩ cái gì, hà tất phải nói loại lời nói này lừa gạt lão nhân gia ta?”
Biểu tình bình tĩnh bị phá, Ôn Lương mất tự nhiên mà quay mặt đi, nhìn phía quầy dược trên tường bên phải, trên mặt bạch ngọc lộ ra một chút thần sắc xấu hổ, sau một lúc lâu mới nói: “Được rồi, thật sự là con không có suy nghĩ quá cặn kẽ, lúc ấy là nhất thời xúc động liền đồng ý hứa hẹn. Nhưng mà, Hồ gia gia, nói thực ra, nếu lúc ấy không có nàng đỡ cho con một đao kia, con thật sự sẽ chết!”
“Phi, con nít con nôi nói chuyện không tính toán gì hết!” Hồ thái y lập tức mắng: “Đừng cứ mở miệng ra là chết này chết nọ mãi, lão nhân gia ta không thích nghe.”
Thấy hắn tức giận đến mặt đều đỏ lên, trong lòng Ôn Lương cảm thấy ấm áp, mềm giọng đồng ý.
Hồ thái y lại mắng một trận, chung quy là nhịn không được khổ sở nói: “Ngươi tuy rằng không phải cháu ruột của ta, nhưng cũng là ta nhìn ngươi lớn lên, ngươi…… Ngươi vì sao lại lựa chọn con đường này? Cô nương trong kinh đều chờ được gả cho ngươi, vì sao ngươi lại khinh suất mà chọn một người không thể sinh? Ta còn muốn nhìn con trai ngươi sinh ra, cho hắn mang trường mệnh khóa đâu…… Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, đến khi nào thì ngươi mới làm lão già này bớt lo lắng? Ngươi, ngươi từ nhỏ đến lớn hành động đều kinh suất như vậy, có biết lúc chúng ta nghe được bên ngoài đồn đãi nói ngươi làm mấy việc hoang đường, trong lòng có bao nhiêu nôn nóng khẩn trương……”
Nhìn bộ dáng của lão nhân gia, hốc mắt đỏ lên, trong lòng Ôn Lương cũng không chịu nổi, đợi lão nhân gia lải nhải mà mắng cho đã ghiền, Ôn Lương nói: “Thực xin lỗi, làm người lo lắng rồi! Nhưng con không hối hận với lựa chọn của bản thân ! Bởi vì trên thế giới này, không còn người nào khiến con cảm thấy vui vẻ như vậy.”
Hồ thái y mặc kệ hắn chuyên tâm bốc thuốc, không quay đầu lại nhìn hắn, nhưng động tác lại chậm hơn bình thường rất nhiều, muốn nghe hắn giải thích. Có một số việc đã đã thành sự thật, không phải mắng là có thể giải quyết, rốt cuộc không phải cháu ruột của mình, cho dù là tức muốn hộc máu, thật sự ông cũng không nỡ nhẫn tâm buộc hắn làm cái gì.
“…… Nàng tuy là người hầu, nhưng lại có vận khí tốt đến mức khiến cô nương khác phải hâm mộ, nàng nói với Túc Vương Phi lúc ấy là chính mình không cẩn thận vướng chân mới thay con đỡ một đao, nhưng con biết khi đó thật ra là chính nàng chạy tới. Hồ gia gia, trên thế giới này ngoại trừ mẫu thân cùng nhị ca, không còn ai có thể vì con mà làm được tới mức này, trong lòng con cảm kích, cũng nghĩ rằng…… Lấy nàng, để nàng làm thê của con. Cùng nàng ở bên nhau, con rất vui sướиɠ, vướng bận của nàng làm con thực vui vẻ. Hồ gia gia, nàng thật sự là một cô nương tốt, con không hối hận với lựa chọn của bản thân.”
Nghe được hắn biện hộ nói, Hồ thái y liền biết hắn là cố chấp sức lực mà phạm vào. Đứa nhỏ này đừng thấy hắn phóng khoáng tùy ý, cái gì đều có thể chơi đùa được, kỳ thật trong một mặt nào đó cũng có thể kiên trì cố chấp. Phỏng chừng nếu không phải cô nương kia thật sự liều mình vì hắn mà đỡ một đao, cảm động được hắn, khiến hắn nhất thời mà làm ra chuyện xúc động như thế này. Mà bọn họ cũng phải mất thời gian mười mấy năm quan tâm, mới có thể vào trong lòng hắn, trở thành người thân quan trọng trong lòng hắn. Mà Trấn Quốc Công rõ ràng là phụ thân của hắn, lại bởi vì quyết định nhất thời, mà trở thành một vướng mắt trong cả cuộc đời hắn, đứa nhỏ này phỏng chừng cả đời đều sẽ không tha thứ. Nghiêm túc mà nói, đứa nhỏ này bướng bỉnh đến mức làm người khác phải bất đắc dĩ.
“Từ xưa tới nay, nếu không có con cháu nối nghiệp sẽ bị thế nhân cười nhạo?”
“Không liên quan, người của Ôn gia rất nhiều, nếu con muốn có một đứa con trai, có thể ở trong tộc ôm về một đứa tự mình đường đường chính chính giáo dưỡng nó, tin tưởng so với chính mình cốt nhục cũng không kém.”
“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ muốn Trấn Quốc Công phủ?”
“Hồ gia gia, nhiều năm như vậy người có thấy con coi trọng cái vị trí kia? Nó hấp dẫn người như thế nào cũng không quan trọng bằng nương cùng nhị ca ta. Nếu là nhị ca nói, thật ra con sẽ suy xét lại, giúp nhị ca con bảo vệ nó.”
Nghe xong hắn nói, Hồ thái y thở dài, chính là như thế nào cũng nhịn không được tức giận trong lòng, lại mắng: “Ta nói không lại ngươi! Bất quá thê tử ngươi cũng thật là, nếu biết chính mình đã rơi vào tình huống đó, vì không muốn trì hoãn ngươi, hẳn là nên cự tuyệt lời cầu hôn mới là một cái cô nương tốt”
Đây là giận chó đánh mèo sao?
Ôn Lương cười cười, tâm bình khí hòa mà nói: “Nàng lúc trước xác thật là cự tuyệt, căn bản không nghĩ sẽ gả cho con!”
“Kia……” Hồ thái y kinh ngạc nhìn hắn.
“Là con tính kế nàng, bức cho nàng không thể không gả.” Ôn Lương cười đến thập phần thuần lương vô hại.
“……”
Hồ thái y đến cả mắng chửi người nói cũng cũng không nói ra được.
*****************
Như Thúy cô nương đang cùng Hồ phu nhân nói chuyện, liền nhìn thấy trượng phu cùng Hồ thái y trở về, sắc mặt Hồ thái y hiện rõ không tốt, mà vẻ mặt phu quân nhà mình đau khổ, trên tay xách theo mấy gói thuốc.
Hồ thái y đi tới, hướng Như Thúy cô nương hừ một tiếng.
Như Thúy cô nương mặt vô tội, không biết mình đã làm sai chỗ nào, nàng cũng không phải một cô con dâu nhỏ bé, bị người giận chó đánh mèo phải chịu, ngược lại có chút khó hiểu hỏi: “Hồ gia gia, người sinh bệnh sao? Có phải mũi không thoải mái?”
Sắc mặt Hồ thái y càng kém, lời này quả thực làm bùng lên tức giận trong lòng ông, xụ mặt trừng mắt nhìn nàng nói: “Không thể nào, đừng tùy tiện nghiền ngẫm! Muốn lão nhân gia ta sinh bệnh, nha đầu ngươi thật không hiếu thuận!”
Như Thúy cô nương cảm giác chính mình oan uổng, lập tức trả lời: “Hồ gia gia bớt giận! Con không có ý kia đâu, chính là bởi vì hiếu thuận mới có thể quan tâm hỏi người bị sao? Nếu con không hiếu thuận, con mới lười đến hỏi một câu đâu. Hồ gia gia đừng tức giận, ta không có ý khác, chỉ là cảm thấy kỳ quái, người giống như rất tức giận đâu? Chẳng lẽ là phu quân chọc ngài tức giận?”
“……”
Nghe đối thoại của hai người, ánh mắt Hồ lão phu nhân nhìn về phía Ôn Lương, Ôn Lương chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Cho nên nói, lão nhân gia có đôi khi thật sự giống một hài tử, vừa ngang ngược lại vô lý, lý trí có thể tiếp thu nhưng tình cảm lại không thể tiếp thu, vì thế đây là tự tìm không thoải mái tới.