Mùa đông càng đến gần, thời tiết ở kinh thành càng thêm lạnh.
Hồ thái y bưng thuốc vừa mới sắc tốt trở lại phòng, nhìn thấy thê tử đã tỉnh, đang dựa người ngồi trên giường. Cháu gái ngoại đáng yêu ngồi trên ghế ở trước giường thêu thùa, nhẹ giọng nói nhỏ bồi bà nói chuyện, mặt mày tung bay, linh hoạt linh hiện, đương lúc tiểu nha đầu nói đến xuất sắc, khuôn mặt tái nhợt của thê tử lộ ra tươi cười nhợt nhạt, thoạt nhìn có tinh thần hơn không ít.
Hồ thái y bưng chén thuốc đi tới, đối với cháu gái nhỏ nói: "Tiếu Tiếu tới đây lúc nào? Dùng đồ ăn sáng chưa?"
Tiểu cô nương thấp đầu, điểm ngón tay, một bộ dáng ngượng ngùng.
Hai phu thê đã hiểu tính tình của nàng đến không sai biệt lắm sao có thể không rõ bộ dáng này của cháu gái nhỏ là biểu hiện của sự chột dạ. Hồ phu nhân vội vàng thúc giục tiểu nha đầu đi dùng bữa, Hồ thái y cũng trừng mắt trách mắng: "Tuổi còn nhỏ lại không chịu ăn đúng giờ, cẩn thận nếu không sẽ giống nương con về sau bị đau dạ dày mới hối hận"
Tiểu cô nương chu miệng nhỏ, trề môi reo lên: "Con chỉ là nhớ ngoại tổ mẫu thôi mà...... Ngoại tổ phụ đừng tức giận, con đây liền đi ăn đồ ăn sáng là được." Chờ đến khi Hồ thái y sắc mặt khá hơn xoay người đi lấy thuốc, tiểu cô nương hướng bóng lưng ông làm mặt quỷ, chọc đến Hồ lão phu nhân lại một trận buồn cười.
Đợi tiểu cô nương đi theo ma ma đi xuống, Hồ thái y đem thuốc có nhiệt độ ấm bưng tới, dùng thìa đút thê tử uống thuốc.
Chậm rãi uống thuốc, hồ phu nhân nhận lấy khăn tay từ trượng phu lau khóe miệng, thấy hắn không còn hiền hòa như ngày xưa nữa mặt trầm như nước, liền biết trong lòng hắn vẫn là uất hận vô cùng. Trên thực tế, từ hôm qua sau khi biết được chuyện kia từ trượng phu, bà cũng rất kinh ngạc, sau đó trong lòng ngăn không được mà lo lắng đau lòng.
"Nghe Tiếu Tiếu nói, Lương ca nhi hôm nay được nghỉ hưu mộc, phỏng chừng sẽ tới phủ thăm chúng ta." Hồ lão phu nhân đem khăn tay cất đi, nhàn nhạt mà nói: "Lương ca nhi đứa nhỏ này có tâm, đến lúc đó phu quân ngài cũng đừng bày sắc mặt với hắn. Có một số việc, từ từ sẽ tới."
Hồ thái y nghe được lời này của thê tử, không khỏi nhếch râu lên cả giận nói: "Tiểu tử hỗn xược kia, từ nhỏ đến lớn làm bao nhiêu chuyện hỗn láo, chuyện trước kia không so đo, khi hắn còn trẻ hết sức lông bông. Thế nhưng lần này...... Đây chính là sự tình cả đời của hắn a! Chẳng lẽ hắn không muốn có hài tử nối dõi tông đường? Khi ta nghe được Vương thái y lỡ miệng nói ra còn chưa tin việc này, ai biết khi hỏi mấy thái y lúc trước thỉnh mạch ở Túc vương phủ, đều xác định thê tử của Lương ca nhi lúc trước bị thương là bị thương ở trong bụng, cuộc đời này khó có thể thụ thai......" Nói xong không khỏi thở dài thật sâu.
Nghe được lời nói của trượng phu thể hiện rõ sự bất mãn đối với cháu dâu, Hồ lão phu nhân trầm mặt xuống, cẩn thận hỏi: "Phu quân, nếu thê tử của Lương ca nhi không cách nào gánh vác được trọng trách này, không phải còn có cô nương khác sao? Lấy tướng mạo của Lương ca nhi, có rất nhiều cô nương nguyện ý gả hắn. Sau này nạp mấy thϊếp thị sinh đứa nhỏ sau đó đem đứa nhỏ đưa đến chỗ thê tử của Lương ca làm cháu gái đích tôn nuôi dưỡng chẳng phải cũng giống nhau hay sao?"
Ai biết nghe được lời này Hồ thái y nhảy cẫng lên, làm nam nhân so với nữ nhân càng không thể tiếp thu loại chuyện này, nhếch râu lên lớn tiếng nói: "Làm sao có thể? Hơn nữa Lương ca nhi sẽ không làm loại chuyện này!" Lại nói tiếp: "Lúc trước nếu hắn quyết định cưới người ta, đương nhiên phải phụ trách đối với thê tử của mình! Lương ca nhi tuy rằng làm việc không đàng hoàng, nhưng cũng không phải người có phẩm hạnh thấp kém kia......"
Trên mặt Hồ lão phu nhân không khỏi lộ ra ý cười, liền biết trượng phu đối với chuyện nam nhân tam thê tứ thϊếp này xưa nay không thích, cho rằng chỉ có nam nhân rảnh rỗi cùng vô năng mới có thể nạp một đống nữ nhân đặt ở trong nhà, cả đời trượng phu chuyên chú với nghiên cứu y thuật, đem sinh mệnh cùng thời gian của mình đều đặt trên y đạo, căn bản không có thời gian để phản ứng với loại chuyện này, cho nên đời này chỉ cưới một người vợ, chưa bao giờ muốn nạp thϊếp, cũng cho rằng một gia đình là chuyện của hai người, nơi nào có thể để một nữ nhân không liên quan chen chân tiến vào? Cho nên lời nói vừa rồi của Hồ lão phu nhân cũng chẳng qua là lời nói thăm dò mà thôi, phản ứng của trượng phu nằm trong dự liệu của bà.
Hồ lão phu nhân là một nữ nhân, đương nhiên rõ ràng nữ nhân trong đại trạch có bao nhiêu bi ai, đại đa số là có được sự sủng ái và kính trọng của trượng phu mới có địa vị như hôm nay. Cho nên nàng cũng không muốn quá khắt khe với thê tử của Lương ca nhi, chỉ là tiếc nuối nàng thế nhưng bởi vì bị thương nên không thể sinh con, không thể mang thai con của Lương ca nhi, nam tử nếu không có con cháu mang huyết mạch của mình, không nói đến chuyện khiến thế nhân coi thường, chính là
về sau hắn có thể bởi vậy mà tiếc nuối hối hận hay không?
"Lương ca nhi là ta nhìn hắn lớn lên, ta thật sự không muốn hắn không có con cháu, cũng không muốn hắn về sau chịu sự xem thường xem thấp của thế nhân......" Hồ thái y thở dài một tiếng, sau đó lại nóng giận: "Này muốn trách cũng trách bản thân hắn, nếu biết đối phương là tình huống như thế, vì sao lúc trước còn muốn lấy người ta?"
"Nghe nói khi ở Đồng Thành, lúc ấy thê tử của Lương ca nhi cứu hắn, Lương ca nhi mới hứa lấy nàng." Hồ lão phu nhân nói, chuyện này lúc trước ở kinh thành truyền đến ồn ào huyên náo, nàng cũng nghe một ít.
"Chung thân đại sự có thể dễ dàng hứa như vậy sao? Cái gì "ân cứu mạng không lấy hồi báo, chỉ có lấy thân báo đáp" loại chuyện này chẳng phải là mấy nữ nhân trong kịch bản thường dùng sao? Hắn là một đại nam nhân học theo cách báo ân của cô nương gia làm cái gì?" Hồ thái y run râu đến lợi hại hơn.
Nghe được lời này, hồ lão phu nhân thiếu chút nữa không nhịn được cười, may mắn hạ nhân đều bị đuổi ra ngoài, nếu nghe được lời nói của kẻ dở hơi này, uy nghi của hắn đều bay đi hết.
Hồ lão phu nhân lại trấn an, sau đó nghĩ nghĩ nói: "Phu quân, chàng nói có thể là mấy vị thái y kia khám sai hay không? Thương tích này ở bên trong bụng, cũng không biết là tình huống như thế nào, có lẽ là đoán sai rồi? Phu quân, không bằng chàng
tự xem mạch cho thê tử của Lương ca nhi xem như thế nào?"
Hồ thái y sau khi nghe xong rất muốn chém đinh chặt sắt mà nói cho thê tử biết mấy vị thái y kia đều là nhân tài kiệt xuất của Thái Y Viện, y thuật cao minh không nói chơi, quả quyết sẽ không làm ra loại chuyện khám sai này. Nhưng người ở trong cuộc lại là hài tử mình yêu thương, nên có nhiều hơn vài phần chần chờ. Hoặc là nói chần chờ không bằng nói là trong lòng còn giữ sự hy vọng, có lẽ thật là do các thái y khám sai cũng không chừng, tự mình có thể đi nhìn một cái......
Lúc Hồ thái y đang suy tư, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, thanh âm khẩn trương của quản gia ở ngoài cửa vang lên: "Lão gia, Đại công chúa phụng lệnh Thái Hậu nương nương tới đây thăm bệnh! Ôn thiếu gia còn có vài vị công tử tiểu thư cũng tới!"
Hai người đều sửng sốt, Hồ thái y rất nhanh phản ứng lại, vội vàng kêu nha hoàn tiến vào giúp thê tử rửa mặt chải đầu qua loa một chút, lại phái người đi nói cho cháu gái nhỏ một tiếng, liền tự mình đi ra ngoài nghênh đón công chúa đại giá.
Trong sảnh chính, Đại công chúa ưu nhã mà ngồi ở trên vị trí cao nhất, đi cùng nàng là hai cung nữ tiếp nhận trà ngon pha bởi nha hoàn, thử qua độc rồi mới đưa tới tay của Đại công chúa.
Đám người Ôn Lương cũng theo thứ tự mà ngồi xuống.
Ngoại trừ phu thê của Ôn Lương, những người thiếu niên khác đều trộm đánh giá bốn phía, đôi mắt liên tiếp nhìn ra bên ngoài, mục đích chỉ có một, đó là nghĩ muốn nhìn tiểu cô nương từ trong Giang Nam đến phủ Hồ thái y tạm trú một cái.
Chẳng qua đáng tiếc chính là, chỉ có lão tử đầu tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn ra nghênh đón.
"Lão thần gặp qua công chúa, công chúa đường xa mà đến xin thứ cho lão thần không có tự mình ra cửa nghênh đón." Hồ thái y đi tới hành lễ.
Sau khi Đại công chúa được ông hành lễ, vội vàng nâng ông lên, một bên mắt trộm ngắm Ôn Lương. Quan hệ giữa Hồ thái y và Ôn Lương nàng đương nhiên biết rõ, tự nhiên không muốn Hồ thái y quá câu nệ với lễ nghĩa, chỉ tiếc Ôn Lương trước sau đều nhàn nhạt, trên mặt treo nụ cười khách sáo nhợt nhạt, làm người nhìn không thấu tâm tư giấu dưới khuôn mặt tuấn mỹ kia.
Mấy người thiếu niên cũng tới cùng Hồ thái y chào hỏi.
Tiếp theo mọi người biểu lộ mục đích đến của chính mình, để hạ nhân đi cùng đem lễ vật dâng lên. Hồ thái y có chút thụ sủng nhược kinh, cũng nói chút trường hợp, cảm tạ sự quan tâm của Thái Hậu nương nương, tỏ vẻ thê tử ông đã khá hơn nhiều linh tinh.
Hồ thái y nhìn các thiếu gia tiểu thư da dẻ trắng trẻo, trong lòng có chút run rẩy, chỉ là lão thê tử của ông cảm nhiễm phong hàn nho nhỏ thôi, bây giờ một người hai người chạy tới phủ ông là chuyện như thế nào? Đừng nói thật sự là quan tâm lão thê tử của ông, ông một xu cũng không tin. Đến nỗi mấy nhóm tiểu tử này, biết thật ra vì cháu gái nhỏ của ông mà đến, hừ! Muốn gặp Tiếu Tiếu dễ dàng như vậy sao?
Sau một hồi nói chuyện, Đại công chúa tỏ vẻ muốn đi nhìn Hồ lão phu nhân một cái, thái độ này cũng nhiệt tình vô cùng. Hồ thái y cảm thấy răng đau, đặc biệt là khi nhìn đến ánh mắt trông mong của tiểu mập mạp ngây ngốc nào đó nhìn chính mình, càng đau vô cùng.
"Hồ thái y, nghe nói cháu gái ngoại của người tới kinh thành, tại sao hiện tại không thấy nàng?" Khúc Phương Phỉ đột nhiên hỏi.
Cô nương này sinh ra mỹ lệ, dáng người yểu điệu cao gầy, mặt trắng hồng hình trái xoan, mắt hạnh ngập nước, mày lá liễu thanh thúy, nhưng qua mặt mày có thể thấy được khí chất thanh ngạo, cho người ta một loại cảm giác thập phần khó thân cận, đã từng nghe nói qua cô nương này tài hoa hơn người, người mới gặp gỡ liền âm thầm nói cô nương này cậy tài khinh người các loại. Mà khi nàng đột ngột mà mở miệng như thế, thanh âm kia có chút không chút để ý, lại đương nhiên như thế, làm người cảm thấy thập phần không thoải mái.
Lúc này Hồ thái y không chỉ răng đau, dạ dày cũng đau.
Này Khúc Phương Phỉ không phụ thanh danh làm người ngại của nàng, làm việc đến mức khiến người ta hiểu lầm, không hề có ý sửa chữa. Đại công chúa cùng đám người Vệ Triều Ấp đều đã quen, rõ ràng cô nương này tiếp xúc đến "Cầm" một cái, liền sẽ làm chút chuyện ngốc nghếch, thẳng thắn đến mức làm người ta hiểu lầm. Nhưng Hồ thái y chỉ nghe nói qua thanh danh về tài hoa của cô nương này, đối vói bản thân nàng không có hiểu biết, nghe được lời nói của nàng, trong lòng có chút không vui.
Sau khi cháu gái nhỏ tới kinh thành, phu thê Hồ thái y đem nàng bảo hộ cực tốt, Hồ lão phu nhân lại bởi vì thân thể không khoẻ, đương nhiên cũng không mang nàng đi tham gia tụ hội cùng những phu nhân quý nữ đó, khiến cho tiểu cô nương ở kinh thành còn chưa công khai lộ mặt qua. Khúc Phương Phỉ trực tiếp mà chỉ tên muốn gặp cháu gái ngoại như thế, Hồ thái y tự nhiên cho rằng phát sinh chuyện gì, lại nghe ngữ khí của cô nương này, như thế nào đều có loại cảm giác người tới không có ý tốt.
"Nàng...... Nàng đang bồi chỗ thê tử." Hồ thái y miễn cưỡng nói.
Nghe thế Khúc Phương Phỉ nhìn về phía Đại công chúa, Đại công chúa vừa rồi nói muốn đi xem Hồ lão phu nhân.
Đại công chúa cười nói: "Hồ thái y, kỳ thật Phương Phỉ hôm nay tới chỗ này cũng là vì Tôn cô nương, nàng chỉ là ngưỡng mộ tài hoa của Tôn cô nương, muốn lại đây cùng nàng nhận biết thôi, không có ý tứ gì khác."
Nghe giải thích như vậy, Hồ thái y yên tâm hơn một chút, chẳng qua lại có chút nghi hoặc, cháu gái ngoại có bao nhiêu cân lượng hắn đã sớm từ phu nhân nhà mình, mà Khúc Phương Phỉ này lại là người rất có tài hoa, chỉ khi mới mười tuổi đã ở tiệc tối trong cung lấy một khúc 《 phi yến khúc 》 kinh diễm lên sân khấu, được Đế hậu tán thưởng, danh chấn toàn kinh thành. Mà cô nương lợi hại như vậy, sao có thể sẽ nhìn tới trên người cháu gái nhỏ hoạt bát nhưng tài nghệ lại thường thường kia?
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Hồ thái y vẫn cung kính mà dẫn dắt Đại công chúa đi tới chỗ của thê tử, đồng thời hướng Ôn Lương đang chậm rì rì đi trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt nén giận.
Ôn Lương sửng sốt, có chút không hiểu, rõ ràng tự mình gần đây không có chọc Hồ gia gia a, ông như thế nào lại tức giận với hắn? Hơn nữa tức giận kia tựa hồ không chỉ là hướng về phía hắn, còn hướng về phía nha đầu ngốc nghếch nhà hắn.