Nương Tử Ngốc Nghếch (Nhị Hóa Nương Tử)

Chương 44

Chương 44

Trong thời gian Ôn Lương bị Hồ thái y chất vấn thì tiểu biểu muội Tôn Tiếu Tiếu cũng bị tra hỏi.

Trong hoa viên, Tôn Tiếu Tiếu là tiểu thư trong phủ tất nhiên có phận sự dẫn dắt khách nhân đi dạo hoa viên, ngoại trừ đầu của tiểu mập mạp có vấn đề một lòng muốn nhào vào lòng người khác thì trên mặt các thiếu gia, tiểu thư còn lại đều rụt rè vô cùng, âm thầm sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Đi tới một chỗ trong đình nghỉ ngơi, lúc nha hoàn bày dâng trà điểm và tâm xong, mọi người lần lượt ngồi xuống.

"Tôn cô nương, có thể hay không hỏi ngươi một chút chuyện?" Vừa ngồi xuống, Khúc Phương Phỉ liền không thể chờ đợi được mà lên tiếng.

Đại công chúa cùng Diêu Đồng Đồng biết nàng có thể nhịn đến bây giờ đã rất giỏi rồi, trên mặt mang theo chút rụt rè mỉm cười nhưng không có ngăn cản, khóe miệng Vệ Triều Ấp cùng Chu Chửng Húc chợt nhảy nhảy, trong lòng biết nàng muốn hỏi điều gì.

Kỳ thực bọn họ đã hiểu lầm người trên thuyền ngày đó ở Tết Hạ Nguyên thổi tiêu là Tôn Tiếu Tiếu, cũng là do bọn hắn và Ôn Lương cùng nhau an bài. Có ý định lừa Đại hoàng tử kết quả còn chưa nói cho Tôn Tiếu Tiếu, hi vọng Khúc Phương Phỉ không khám phá ra được sự thật. Chỉ có tiểu mập mạp Mạc Tiềm hậu tri hậu giác, hoàn toàn không có một chút cảm giác khẩn trương.

Tôn Tiếu Tiếu giữ tay áo rót trà cho những người ở chỗ này, trên mặt treo một nụ cười tươi ngọt ngào đáng yêu, nhẹ giọng nói nhỏ nói: "Mặc dù ta đến kinh thành không lâu, nhưng đã nghe danh tiếng của Khúc cô nương đây, đối với tài hoa của Khúc cô nương kính phục không ngớt. Khúc cô nương có lời gì liền nói thẳng, không cần khách khí như vậy."

Khúc Phương Phỉ hài lòng với sự thức thời của Tôn Tiếu Tiếu, cảm thấy cô nương này không phải một người cậy tài khinh người, làm cho nàng rất cao hứng, cảm thấy kế tiếp các nàng hẳn là trò chuyện sẽ rất vui vẻ.

"Là như vầy ta muốn cùng Tôn cô nương tỷ thí một trận." Khúc Phương Phỉ trịnh trọng thỉnh cầu.

Tôn Tiếu Tiếu nháy nháy mắt, tầm mắt chậm rì rì theo khuôn mặt của Khúc Phương Phỉ cuồng nhiệt chuyển qua trên người Vệ Triêu Ấp cùng Chu Chửng Hú, sau đó rất trấn định thả ống tay áo ra, nụ cười trên mặt bất biến nói: "Khúc cô nương có phải đã hiểu lầm cái gì đó rồi hay không? Ta có tài đức gì có thể cùng Khúc cô nương tỉ thí? Nói thật, Tiếu Tiếu tài hoa thường thường, tự biết cũng không thể cùng Khúc cô nương đánh đồng."

Khúc Phương Phỉ lại cho rằng nàng tự coi nhẹ mình , trong lòng có chút không vui, nói: "Tôn cô nương không muốn?"

Đại công chúa cùng Diêu Đồng Đồng cũng kinh ngạc nhìn Tôn Tiếu Tiếu, trong Tết Hạ Nguyên ngày đó các nàng cũng ở trên thuyền, mặc dù các nàng đối với loại nhạc cụ "tiêu" này cũng không quen thuộc, nhưng cũng nghe ra được người thổi tiêu này có tài nghệ tinh vi, nếu không phải ngày đó trên thuyền chỉ có Tôn Tiếu Tiếu vừa độ tuổi cô nương thì các nàng cũng không tin ngày đó người diễn tấu là Tôn Tiếu Tiếu, tuổi tác bày ra đó, thật sự là không lừa được người.

Mà Vệ Trệu Ấp cùng Chu Chửng Hú cũng rất khẩn trương, cầu mong rằng Tôn Tiếu Tiếu sẽ không vô tri vô giác như vậy mà bộc lộ ra.

Mạc Tiềm cũng nghe ra được đại khái chuyện gì, vội vàng phụ họa nói: "Không không không, Tiếu Tiếu cô nương đương nhiên là lợi hại nhất, tốt đẹp nhất ..." Sau đó lại là một trận lời ca tụng, nói đến mặt mày Tôn Tiếu Tiếu nhiễm ý cười, trong lòng vui vẻ, cảm thấy thật ra tiểu béo này cũng có chút thú vị, cũng nói đến mức trên mặt Chu Chửng Húc cùng Đại công chúa đều xám ngắt.

Này tiểu mập mạp... Muốn ca tụng người cũng không cần vuốt mông ngựa rõ ràng như thế được không?

Mọi người quyết định không để ý tới tiểu mập mạp vì luyến ái mà biến thành ngốc manh, chăm chú nhìn về phía Tôn Tiếu Tiếu.

Tôn Tiếu Tiếu vẫn trấn định tự nhiên như cũ, thậm chí có một chút vô tội nói: "Khúc cô nương, cũng không phải là chuyện Tiếu Tiếu có nguyện ý hay không, mà là Tiếu Tiếu có thể tự mình hiểu lấy, thật sự là khó vào được nơi thanh nhã. Ta nghĩ Khúc cô nương có phải đã hiểu lầm cái gì đó rồi hay không?"

Khúc Phương Phỉ vẫn chưa từ bỏ ý định ánh mắt kiên định:" Ngày đó trong Tết Hạ Nguyên, trên thuyền Vệ công tử chỉ có một mình ngươi là cô nương, tiếng tiêu ngay lúc đó không phải là ngươi thổi ra sao?"

Trên mặt Vệ Triêu Ấp cùng Chu Chửng Hú bình tĩnh, nhưng bàn tay dưới cổ tay áo đã hơi chảy mồ hôi.

Chỉ thấy Tôn Tiếu Tiếu kinh ngạc không ngớt, hỏi: "Các ngươi tại sao có thể cho rằng là như vậy a? Ngày đó trên thuyền còn có biểu tẩu của ta mà. Nếu như không có biểu tẩu của ta ở đó, ta cũng sẽ không có cơ hội thấy được một màn quyết đấu đặc sắc của các ngươi, ta rất là cảm động." Nói xong còn lộ ra một biểu tình hết sức cảm động.

Khúc Phương Phỉ có chút nghi hoặc: "Biểu tẩu của ngươi là ai?"

Đại công chúa đã dự đoán được nghĩ đến biểu tẩu trong miệng Tôn Tiếu Tiếu là ai, sắc mặt có chút biến hóa vi diệu, trực giác không tin được.

"Ôn Lương đại nhân là biểu ca ta." Tôn Tiếu Tiếu cười đến thập phần đáng yêu.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đại công chúa, Khúc Phương Phỉ cùng Diêu Đồng Đồng đều khẽ biến, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, Tôn Tiếu Tiếu bị trừng có chút bất an, thần sắc cũng co quắp.

Thế là tiểu mập mạp bạo phát.

"Các người đang làm gì? Tiếu Tiếu cô nương lại nói không sai, ngày đó trừ Tiếu Tiếu cô nương còn có Ôn phu nhân."

Đại công chúa cay chát hỏi: "Vì sao các ngươi lại mời Ôn phu nhân lên thuyền?" Vệ Triêu Ấp cùng quý nữ của Thư Khách Trai xung đột, không thể mời được nữ học sinh cùng trường, còn bị người trong thư viện cười nhạo một trận.

"Vì sao không được? Ôn phu nhân là sư mẫu của chúng ta." Sư mẫu tương lai. Tiểu béo ở trong lòng bổ sung.

Lời này liền giải thích được.

Bất quá tiểu mập mạp tiết lộ tin tức này khiến cho tất cả bọn họ mở to hai mắt nhìn, Ôn Lương bây giờ là sư phó của hoàng tử, nhưng chưa từng tiết lộ qua hắn có ý tứ muốn thu những người khác làm đệ tử a, sao có thể đột nhiên thu mấy người bọn họ làm đệ tử.

Vệ Triêu Ấp cùng Chu Chửng Hú dưới sự tập trung quan sát của ba thiếu nữ, tận lực đạm nhiên mà cười, tận lực không lộ ra kẽ hở.

Khúc Phương Phỉ không tin, lại nói: "Tôn cô nương, có thể cho ta nhìn tay của ngươi một chút hay không?"

Tôn Tiếu Tiếu rất nhanh hiểu rõ nàng muốn làm gì, thập phần thản nhiên đem tay đưa tới. Tay của Khúc Phương Phỉ có chút lạnh lẽo, cũng không biết là do khí trời đông lạnh hay là bởi vì tâm tình của nàng hiện tại không tốt, bị cái tay mềm mại băng lãnh kia cầm lấy, Tôn Tiếu Tiếu sợ run cả người, ngón tay vô ý thức co lại, bất quá rất nhanh liền trầm tĩnh lại.

Khúc Phương Phỉ vuốt tay nàng, bàn tay rất mềm mại sạch sẽ, ngón tay có vết chai, nhưng rất mỏng, có thể thấy nàng cũng không phải là thường xuyên tiếp xúc với nhạc khí. Có lẽ lời nói có thể gạt người, nhưng dấu vết trên tay tuyệt đối không lừa được người, có khả năng nàng cũng hiểu tiêu, nhưng tuyệt đối sẽ không có tài nghệ kia.

"Chẳng lẽ ngày đó người thổi tiêu là Ôn phu nhân?" Ánh mắt Khúc Phương Phỉ không thể tưởng tượng ra.

Ôn phu nhân là người có xuất thân như thế nào tất cả đều biết đến, lại lấy thanh danh của Ôn Lương, lúc trước tràng tứ hôn kia làm dư luận xôn xao, muốn không biết cũng không được. Thế nhưng, một nữ tử có xuất thân là nha hoàn, sao có thể có tài nghệ bậc này?

Người biết chuyện đều ngẩng đầu nhìn trời, liền tùy nàng hiểu lầm cũng được.

Tôn Tiếu Tiếu rủ mắt, tiếp tục châm trà cho bọn họ, sau đó nghiêng đầu chớp mắt nhìn ánh mắt kinh dị nhìn nàng của hai vị thiếu niên.

Vệ Triêu Ấp cùng Chu Chửng Hú đột nhiên ý thức ra, quả nhiên biểu muội của Ôn tiên sinh cũng không bình thường, công phu lừa dối người này quá đỉnh, mặt không đổi sắc, dăm ba câu đã đem mạch suy nghĩ của các nàng chuyển sang một phương hướng khác.

Nhưng mà như vậy được chứ?

Cái ý tưởng này chỉ ở trong đầu chuyển một chút, liền bỏ mặc, dù sao bọn họ cảm thấy nam nhân thông minh kia chắc sẽ xử lý.

Sau khi dạo hoa viên xong, Khúc Phương Phỉ có chút thất hồn lạc phách, Đại công chúa cũng tâm sự nặng nề, nhưng vài vị thiếu niên lại hoàn toàn không có gánh nặng.

Đã lấy được đáp án, Đại công chúa cũng ngượng ngùng lưu lại lâu hơn ở trong phủ người ta quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, liền cáo từ rời đi, Hồ thái y cùng đám người Ôn Lương đều ra đưa tiễn nàng hồi cung, ánh mắt của Đại công chúa lướt qua người của Như Thúy cô nương, mắt lộ ra sự ảm đạm, sau đó vịn tay cung nữ lên xe ngựa.

Khúc Phương Phỉ cũng đi theo đuổi kịp, vài lần muốn mở miệng đều bị Diêu Đồng Đồng ngăn lại.

Chờ đám người Đại công chúa rời đi, Hồ thái y lại nhìn về phía ba người thiếu niên, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Không biết ba vị thiếu gia có phải muốn ở lại ăn cơm trưa hay không?”

Mạc Tiềm vừa nghe, mặt mày phát sáng, chẳng qua chữ “Được" còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Vệ Triều Ấp nhanh tay lẹ mắt mà bịt miệng lại.

“Hồ thái y, hôm nay đã quấy rầy, hy vọng Hồ lão phu nhân mau chóng khôi phục khỏe mạnh.” Chu Chửng Húc ôn nhã thành khẩn mà nói: “Như thế chúng ta cũng nên cáo từ, lúc rảnh rỗi lại tới cửa quấy rầy.”

Nói, Vệ Triều Ấp lôi kéo tiểu mập mạp đang không ngừng giãy giụa, lại hướng Ôn Lương lấy lòng mà cười một cái, vội vàng rời đi.

Tuy rằng không biết đứa trẻ bướng bỉnh này đã làm chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ cũng không phải chuyện tốt gì đâu, Ôn Lương cảm thấy trở về phải dạy dỗ thật tốt một phen, miễn cho về sau tạo cho chính mình thêm phiền toái.

Thấy khách nhân đều rời đi, Ôn Lương cũng xoay người nhìn Hồ thái y nói: “Hồ gia gia, chúng con cũng cáo từ, người cùng Hồ nãi nãi phải bảo trọng thân thể thật tốt.”

Hồ thái y hừ một tiếng, ánh mắt nghiêm khắc lại nhìn Như Thúy cô nương một cái, nói: “Bất hiếu có ba tội, vô hậu* là tội lớn nhất…… Con đường về sau không dễ đi.”

*Vô hậu: không có con nối dõi

Ôn Lương ôn hòa mà cười, “Con biết.”

Thấy hắn vẫn chấp nhất như cũ, Hồ thái y thở dài, không nói cái gì nữa.

Sau khi cùng Hồ thái y từ biệt, bọn họ bước lên xe ngựa, Như Thúy cô nương trầm mặc xuống, hỏi: “Hồ gia gia có phải đã biết chuyện ta bị thương hay không?”

Ôn Lương nghiêng đầu nhìn nàng, hai mắt nàng trong suốt, thời điểm cười rộ lên đôi mắt sẽ cong thành độ cong đẹp mắt, trên mặt mỗi một một bộ phận đều phảng phất lộ ra một loại ý cười vui sướиɠ dào dạt, làm người ta cũng nhịn không được cùng nhau cười rộ lên. Mà lúc này, thời điểm không cười cảm giác thật nghiêm túc, cũng có chút bi thương.

Ôn Lương duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực, cằm để ở cổ của nàng, thật lâu sau mới nhẹ nhàng mà lên tiếng.

Nàng duỗi tay ôm lấy eo hắn, trong lúc nhất thời không nói gì.

Cảm giác được tâm tình mất mát của nàng, Ôn Lương thở dài, cũng không muốn làm nàng không vui, bởi vì lúc trước là do tính cách cưỡng bách của hắn mà đem nàng kéo đến thế giới của mình, nàng cũng không phải tự nguyện. Nếu muốn thừa nhận ánh mắt của thế nhân, trưởng bối chỉ trích, cũng nên là hắn nhận. Nếu không phải vì cứu hắn, nàng cũng sẽ không bị thương.

“Không có việc gì, lúc trước khi muốn cưới nàng, ta đã biết hậu quả. Nếu nàng thích hài tử, chúng ta liền ôm một đứa từ trong tộc tới đây nuôi, hơn nữa thế giới này rất lớn, cô nhi cũng rất nhiều, chúng ta đi thu nuôi mấy đứa về sau cũng có thể có con cháu đầy cả sảnh đường.” Hắn cười nói, trong thanh âm tùy ý mà nhẹ nhàng.

Như Thúy cũng cười một cái theo hắn, hỏi: “Không có cốt nhục của chính mình cũng không quan trọng sao? Ôn đại nhân có cảm thấy khổ sở hay không?”

Hắn trầm ngâm xuống, nói: “Nếu đã quyết định chọn con đường này, như vậy cho dù nói như thế nào cũng không quan trọng.”

Nàng tăng mạnh lực đạo ôm chặt hắn, truyền tới vô thanh vô thức tin tức.

Như Thúy cũng không ngốc, biết nếu việc này rốt cuộc giấu không được, hậu quả không dám tưởng tượng. Thế nhân cười nhạo bọn họ có thể nhẫn nại, nhưng Trấn Quốc Công phủ đoán chừng sẽ không buông tha mà gây khó dễ làm bọn họ rất khổ a, rốt cuộc Ôn đại nhân cũng là con của vợ cả, cũng là người thừa kế mà Trấn Quốc Công đã nhận, sao có thể không có con cháu? Đến lúc đó nói không chừng sẽ buộc Ôn đại nhân hưu thê. Chính là, Như Thúy lại có chút mơ hồ biết rõ dưới hình tượng hài hước thông minh của nam tử này, có một loại tính cách cực đoan, biết rõ hậu quả không tốt cũng muốn bướng bỉnh mà nhảy vào. Giống như chuyện phát sinh vào năm đó, không nói nói Trấn Quốc Công không phải, đó cũng là phụ thân của chính mình, nhưng hắn lại có thể nhẫn tâm đến nỗi cả đời cũng không thể tha thứ.

“Thượng Khê, đi Túc Vương phủ.” Ôn Lương đột nhiên kêu lên.

Thượng Khê đang đánh xe sau khi nghe xong, liền thay đổi đầu xe, chạy về hướng Vương phủ.

Nghe được lời nói của Ôn Lương, Như Thúy cô nương ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn, cao hứng mà nói: “Ôn đại nhân hôm nay nghĩ như thế nào lại muốn đi Túc Vương phủ?”

Ôn Lương bình tĩnh nói: “Đột nhiên nhớ nghĩa tử của ta, lại càng nhớ đồ ăn của Vương phủ, chúng ta đi ăn chực đi.”

Như Thúy cười, lại khôi phục thành cô nương đáng yêu lạc quan như lúc trước.

*****************

Đi vào Túc Vương phủ, vừa vặn là thời gian ăn trưa.

Lão quản gia của vương phủ nhìn thấy bọn họ đến thì kinh ngạc, nhưng mà bởi vì Ôn Lương đã thành thân gần đây cũng làm việc ổn trọng hơn không ít, sẽ không lại đến đây làm bại hoại thanh danh của Vương gia nhà mình, cho nên lão quản gia vẫn là hoan nghênh hắn.

Túc Vương còn chưa trở về, Túc Vương Phi ôm tiểu nhi tử ở phòng khách chơi đùa, nam hài đang đứng tấn ở ven tường, tiểu quận chúa của Túc Vương phủ ngồi xổm bên cạnh nhìn nam hài một bên đếm số, đã đếm tới ba nghìn không trăm mười lăm.

Ôn Lương là khách quen của Túc Vương phủ, hạ nhân cũng không cần thông báo liền để bọn họ trực tiếp tiến vào. Nhìn thấy bọn họ đã đến, Túc Vương Phi có chút kinh ngạc, còn chưa nói cái gì đã bị hai vợ chồng nhiệt tình kia đánh gãy.

“Đã lâu không gặp, Tê Bạch, có nhớ nghĩa phụ hay không?” Ôn Lương đem bánh bao nhỏ đã bò được giơ lên cao, tiểu gia hỏa cười khanh khách rộ lên, tứ chi vui mừng mà múa may, lộ ra cái lợi màu hồng phấn.

Như Thúy cũng nhào qua ôm tay của Túc Vương Phi, mắt trông mong mà nhìn nàng nói: “Tiểu thư, ta rất nhớ người~~”

Túc Vương Phi cũng ôm lại nàng, đối với nha đầu này rất nhớ mong.

Chủ tớ hai người ôm nhau một lát, Như Thúy lại chạy đến vách tường, sau khi dùng ngón tay đem nam hài đang đứng tấn chọc một phen, ôm bánh bao nhỏ Sở Sở hôn xuống, không ngoài ý muốn thu hoạch được một quả sát khí đằng đằng của nam hài.

Náo loạn một lát, Túc Vương rốt cuộc đã trở lại.

Nhìn đến Ôn Lương đang đùa với tiểu nhi tử của mình kêu hắn “Nghĩa phụ”, Túc Vương mày cũng không có nhăn lại, nhàn nhạt hỏi: “Như thế nào lại tới đây?”

Ôn Lương khí định thần nhàn, đem bánh bao nhỏ đang bò tới bò lui ôm vào lòng ngực, nói với Túc Vương: “Vương gia, chuyện người nói để tiểu thế tử nhận ta làm nghĩa phụ còn tính không?”

“Tất nhiên tính!”

Ôn Lương phất tay đồng ý, còn nói thêm: “Như vậy nha đầu nhà ta cũng là nghĩa mẫu của tiểu thế tử?”

Túc Vương mắt lạnh nhìn hắn, sâu thẳm trong hai mắt là băng hàn âm lãnh, nếu là người bình thường đã sớm bị dọa đến phá lá gan, Ôn Lương lại không tránh, trên mặt là ý cười lưu chuyển. Như Thúy cô nương ở bên cạnh khẩn trương mà nhìn bọn họ, sợ Vương gia sẽ tức giận.

Túc Vương Phi cũng tìm tòi nghiên cứu mà nhìn bọn họ, như suy tư điều gì.

“Nếu ngươi hy vọng, được thôi.” Túc Vương nói như thế.

Ôn Lương lại cao hứng lên, hưng phấn nói: “Ngày mai ta để cho người đem chuyện này lộ ra đi.” Sau đó đem bánh bao nhỏ đặt vào lòng Như Thúy cô nương, nhu hòa mà cười nói: “Nha đầu, đây nghĩa tử của nàng, muốn ôm thì ôm đi.”

Như Thúy cô nương ngơ ngác mà nhìn hắn, trên tay nặng lên, nhìn đến ánh mắt ôn nhu của hắn, đột nhiên rõ ràng nỗi khổ tâm của hắn, trên mặt rất nhanh lộ ra tươi cười vui sướиɠ, cao hứng mà lên tiếng.