Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Chương 58: Vụ án thứ 13 - Oan hồn chuồng thú (4)

Cả đám chúng tôi kéo đến nhà trọ Cao Trào, một nhà trọ cũ nát nằm trong một con ngõ tồi tàn, cũng là một nơi đầy rẫy tệ nạn.

“Tôi nhớ ra cô ta rồi!” Ông ta đã nhớ ra thật. “Cô ta ở trọ chỗ chúng tôi một thời gian, cùng với một người đàn ông.”

“Giờ còn ở đây không?” Tuyến thượng thận của tôi lập tức tiết ra lượng Adrenaline (1) tăng vọt.

(1) Một loại hormone do tuyến thượng thận tiết ra khi cơ thể sợ hãi, tức giận, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay thích thú, khiến nhịp tim đập nhanh hơn.

Ông chủ gật đầu: “Ở đây mấy ngày rồi, hôm qua tôi vừa trông thấy bồ của cô ta ra ngoài.”

“Phòng nào?” Các cảnh sát hình sự đứng quanh tôi rào rào móc súng.

Nào có mấy người được chứng kiến cảnh tượng này? Ông chủ nhà trọ sợ tái mặt, run cầm cập dẫn theo cả toán cảnh sát hình sự âm thầm áp sát phòng 203, sau đó ngoan ngoãn ngồi thu lu ở góc tường, không dám thở mạnh.

Trưởng nhóm trinh sát đạp một nhát bật tung cửa phòng, ập vào đầu tiên, bốn năm người bám sát theo sau.

Nhưng trong phòng lặng phắc, tử khí nặng nề, không một bóng người, ánh mắt của các điều tra viên tràn đầy thất vọng.

“Người đâu?  Điều tra viên chính lôi cổ ông chủ vào phòng. “Ông bảo vẫn ở đây cơ mà?”

Ông chủ nhìn khẩu súng trong tay viên cảnh sát, nuốt nước bọt đánh ực, rối rít nói: “Đúng là ở đây mà, mười ngày trước tới đây ở, không ra khỏi cửa, chỉ có gã bồ ngày nào cũng ra ngoài. Hôm qua gã bồ ra ngoài còn chưa quay về, chắc chắn cô ta chưa đi khỏi đây đâu. Phải đấy, chắc chắn là chưa ra khỏi phòng. Ngày nào tôi chẳng ngồi trông ở quầy bar, cô ta lúc nào cũng thơm nức mũi, nếu đi ra thì tôi phải biết chứ. À, nhưng nếu cô ta lén đi vào buổi tối thì cũng có lẽ là tôi không biết thật.”

“Rốt cuộc là ông có biết hay không?” Điều tra viên nghiêm giọng quát hỏi.

Tôi xua xua tay, hít ngửi mấy cái. Theo kinh nghiệm nhiều năm làm nghề pháp y, trong phòng hình như có mùi là lạ, pha trộn giữa hương nước hoa và mùi thối.

Tôi đi vòng quanh rồi đột ngột lật tung một tấm ván giường lên, gầm giường trống không. Tôi lại lật ván chiếc giường còn lại, thình lình hiện ra thi thể một cô gái mặc áo ngủ nằm dưới gầm giường.

Điều tra viên bàng hoàng kinh ngạc, ông chủ nhà trọ kinh hãi ngã phệt mông xuống đất.

“Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ cô gái sẽ bị diệt khẩu, đáng tiếc là chúng ta tới chậm hai ngày.” Tôi nói.

“Gã bồ đã gϊếŧ cô ta, đúng không?” Điều tra viên hỏi.

Tôi lấy ra đôi găng tay từ trong hòm đồ nghề, lật mí mắt của nạn nhân lên xem, rồi ấn ngón tay vào vết hoen tử thi, nói: “Giác mạc đυ.c vừa phải, ấn xuống vết hoen không thấy nhạt màu, hiện tượng co cứng bắt đầu giảm bớt, chắc đã chết một ngày trở lên.”

“Gã bồ cô ta rời khỏi đây vào hôm qua,” điều tra viên nói, “chứng tỏ hắn chính là nghi phạm số một.”

Tôi gật đầu, nói: “Ông chủ, ông còn nhớ người đàn ông đó hình dáng thế nào không?”

Ông chủ đờ đẫn gật đầu.

“Lập tức dẫn ông ta về tỉnh lỵ, mời chuyên gia đến vẽ mô phỏng chân dung đối tượng.” Tôi nói. “Chuyển thi thể về, chúng tôi sẽ khám nghiệm xem có phát hiện ra manh mối nào không. Còn nữa, sao trong phòng lại trống trơn vậy? Ít nhất cũng phải có quần áo của cô ấy chứ?”

Lão chủ len lén nhìn tôi một cái, nói: “Gã bồ lúc đi xách theo một cái túi to.”

“Thế mà ông cũng không hỏi?” Điều tra viên nói.

“Hắn nộp nhiều tiền đặt cọc rồi mà.” Ông chủ nói. “Không nợ tiền thì tôi không sợ hắn chạy làng.”

“Vấn đề là hắn đã chạy mất rồi!” Điều tra viên bực bội than thở.

*

Thi thể bình thản nằm trên bàn giải phẫu.

Tôi cầm tấm hình của người đi rút tiền ở cây ATM lên xem, giống hệt như nạn nhân.

“Đúng là mình làm mình chịu.” Tôi nói. “Cứ tưởng vơ được một khoản, lại bị chính đồng bọn bóc lột.”

“Bóc lột?” Đại Bảo hỏi.

Tôi gật đầu: “Anh không thấy ngón tay của nạn nhân giống hệt như Cố Vĩ Dân à? Là ngón đeo nhẫn ấy, nhẫn bị lột mất rồi. Lỗ tai cô ta còn căng ra, có vết xây xước, cho thấy sau khi chết, cô ta đã bị giật mất hoa tai. Hung thủ cướp bóc cả đồ trang sức của một cô gái, cho thấy hắn khát tiền đến mức nào.”

“Hung thủ còn giấu giếm tử thi, cố tình kéo dài thời gian để bỏ trốn.” Đại Bảo nói.

Tôi kiểm tra bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nạn nhân, không hề có tổn thương, cũng không có phản ứng với tϊиɧ ɖϊ©h͙, bèn nói: “Không quan hệ tìиɧ ɖu͙© trước khi chết.”

“Ai bảo là không có?” Đại Bảo cầm lên một tờ giấy thử tϊиɧ ɖϊ©h͙, nói. “Mẫu vật lấy từ trong miệng có phản ứng dương tính với tϊиɧ ɖϊ©h͙.”

“Ái chà!” Tôi nhướng mày. “Anh đúng là cái gì cũng biết, thế mà cũng nghĩ ra được.”

Đại Bảo đắc ý: “Ờ… pháp y thì cái gì mà chẳng biết.”

“Có lẽ chúng ta đã thu được ADN của hung thủ.” Tôi nói. “Tiếp theo, cần phải tìm cách thu hẹp phạm vi điều tra.”

“Thực ra thì chỉ cần điều tra rõ lai lịch của cô gái,” Đại Bảo nói, “như vậy thì lai lịch của gã đàn ông sẽ rõ ngay thôi, hai người họ có quan hệ mật thiết với nhau mà.”

Tôi nói: “Dấu hiệu ngạt thở rất rõ ràng.”

Đại Bảo băn khoăn: “Hay là lúc làm chuyện đó bị cái đó chẹn cổ?”

Tôi lườm Đại Bảo: “Cái đó là cái gì? Anh nghĩ cái gì thế? Anh nhìn mà xem, niêm mạc môi miệng và răng nạn nhân đều bị xuất huyết, đây chính là đặc trưng của ngạt thở cơ học khi bị vật mềm bịt chặt mũi miệng.”

“Nguyên lý cũng na ná nhau cả thôi.” Đại Bảo cãi cố.

“Khác nhau nhiều chứ.” Tôi nói. “Nếu tử vong khi làm chuyện đó, cùng lắm chỉ là ngộ sát thôi. Còn thình lình bịt chặt mũi miệng khi nạn nhân không đề phòng, hoàn toàn không có dấu vết khống chế hay kháng cự, đây chắc chắn là cố ý gϊếŧ người.”

“Cũng chẳng quan trọng nữa.” Đại Bảo nhún vai, “hung thủ đã gϊếŧ người, bắt được kiểu gì cũng phải ăn đạn.”

Tôi không nói gì nữa, tìm kiếm một vài thứ có thể chứng minh lai lịch trên thi thể nạn nhân.

“Anh nói xem, trong cái huyện lỵ nhỏ bé này thì có được bao nhiêu tụ điểm giải trí trá hình nhỉ?” Tôi hỏi.

Mặt Đại Bảo nghệt ra: “Chắc cũng chẳng nhiều đâu. Có bao nhiêu nơi, đồn cảnh sát địa phương sẽ nắm rõ cả.”

Tôi bỏ găng tay và bộ quần áo giải phẫu, gọi cho giám đốc Hoa: “Giám đốc Hoa, nhờ anh phái điều tra viên mang ảnh của nạn nhân nữ tới một vài tụ điểm giải trí có gái mại da^ʍ để hỏi xem có ai nhận ra nạn nhân không?”

“Em dựa vào đâu mà nói nạn nhân là gái mại da^ʍ?” Đại Bảo hỏi.

Tôi chỉ vào tử ©υиɠ của nạn nhân, nói: “Anh nhìn cổ tử ©υиɠ mà xem, có thể khẳng định cô gái này chưa từng sinh nở, đúng không?”

Đại Bảo gật đầu.

Tôi lại đeo găng tay vào, vạch tử ©υиɠ ra, nói: “Vậy tại sao trong tử ©υиɠ lại có vòng tránh thai? Em thấy cô gái mang vòng tránh thai là rất khả nghi, rất có thể là đã từng hoặc đang hành nghề đó. Chúng ta đừng quên, nếu vụ án này đúng như chúng ta phân tích, dùng mỹ nhân kế để cướp của, thì nơi thuận tiện để săn lùng mục tiêu nhất chính là những chỗ tệ nạn kiểu đó.”

“Reng reng reng…”

Chúng tôi còn chưa về đến khách sạn, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ, là giám đốc Hoa gọi tới: “Tin tốt lành đây! Đã điều tra ra lai lịch của cô gái, Tiêu Mẫu Đơn, người huyện Dương Cung, làm tiếp viên ở một quán bar, thỉnh thoảng có đi khách.”

*

Sáng sớm, tôi đang ngủ thì bị Lâm Đào đá cho một cái, tôi ngồi bật dậy, uể oải vươn vai.

“Bắt được hung thủ rồi.” Lâm Đào miệng đầy bọt ngậm lúng búng cái bàn chải nói.

“Nhanh thế à?” Tôi ngạc nhiên. “Mới tối qua biết được lai lịch của Tiêu Mẫu Đơn, hôm nay đã bắt được hung thủ rồi á?”

“Đúng vậy!” Lâm Đào súc miệng nói. “Tớ vừa nhận được điện thoại, nói là đã điều tra ra Tiêu Mẫu Đơn trước giờ chỉ chung thủy với một gã đồng hương, tên là gì nhỉ, hình như Dương Dũng thì phải. Chúng ta đoán không sai, hồi còn ở quê, Dương Dũng là thợ hàn điện.”

Tôi “ồ” lên một tiếng, hỏi: “Thế vừa nghe là thợ hàn đã bắt người luôn à?”

“Phải!” Lâm Đào nói. “Tớ cũng không ngờ họ lại hành động chớp nhoáng như thế, ngay chiều qua đi luôn đến huyện Dương Cung, sáng sớm nay chặn Dương Dũng tại nơi tạm trú của hắn ở quê. Nghe nói còn xảy ra đấu súng nữa đấy. Nhưng Dương Dũng chỉ có khẩu súng săn tự chế nên chẳng nhằm nhò gì, mới một chốc đã từ bỏ ý định kháng cự, bị bắt sống. Vừa nãy lúc tớ nhận điện thoại, họ đã thẩm vấn xong Dương Dũng ở ngay huyện Dương Cung rồi.”

“Khai cả rồi à?” Tôi phục sát đất năng suất làm việc của cảnh sát hình sự Phổ Trấn. “Đúng là có súng thật.”

Lâm Đào vuốt tóc, đắc ý nói: “Việc này chúng ta cũng có công mà. Vì cậu phân tích rằng hung thủ có khả năng có súng nên cảnh sát mới nâng cao cảnh giác, không ai bị thương. Mấy vết vân tay tớ lấy được tại hiện trường, qua đối chiếu, đều là của Dương Dũng. Tuy chưa có kết quả ADN nhưng chứng cứ rành rành như thế, hắn có cãi đằng trời.”

“Tuyệt vời!” Tôi nhảy phóc dậy. “Mau lên, nhờ họ fax biên bản hỏi cung về đây trước, tớ sốt ruột quá rồi, phải xem xem họ đã cấu kết với nhau gây án ra sao? Tại sao lại phải gϊếŧ Lý Đại Trụ? Rồi tại sao lại gϊếŧ hại lẫn nhau?”

*

Dương Dũng là trẻ mồ côi, hắn và Tiêu Mẫu Đơn cùng lớn lên trong cô nhi viện, là bạn thân từ tấm bé.

Dương Dũng có cái tật cứ cờ bạc vào là không còn màng đến chuyện gì. Vì muốn giúp Dương Dũng trả nợ bạc, Tiêu Mẫu Đơn đã rời khỏi Dương Cung tới huyện Phổ Trấn tìm việc. Thân gái dặm trường, chỉ một phút sa chân, cô đã trở thành gái bán hoa.

Số tiền mà Tiêu Mẫu Đơn gửi về tuy có thể tạm thời giúp Dương Dũng thoát khỏi cảnh nợ nần, nhưng mối nghi ngờ của hắn đối với Tiêu Mẫu Đơn cũng ngày một lớn dần. Rồi một hôm, Dương Dũng âm thầm tìm đến Phổ Trấn, bất ngờ ập vào nơi ở của Tiêu Mẫu Đơn.

Hắn nhìn thấy một gã to béo đang thô lỗ đè Tiêu Mẫu Đơn xuống giường.

Dương Dũng đánh cho lão một trận nhừ tử, tuyên bố sẽ giải kẻ cưỡиɠ ɧϊếp bạn gái mình tới đồn công an. Nhưng thật không ngờ, lão chẳng hề giải thích dài dòng, chỉ ném lại ba nghìn tệ rồi nghênh ngang bước đi, bỏ lại Tiêu Mẫu Đơn và Dương Dũng cứng họng nhìn nhau.

Vì vậy, Dương Dũng và Tiêu Mẫu Đơn đã phát hiện ra một cơ hội làm ăn.

Họ cùng thuê phòng, làm một cái l*иg, Tiêu Mẫu Đơn phụ trách tìm kiếm con mồi thích hợp ở quán bar. Họ dự định đánh  một quả lớn. Trước khi phát hiện ra Cố Vĩ Dân, họ chưa tìm được mục tiêu nào ra hồn.

Hôm ấy, Cố Vĩ Dân bị Tiêu Mẫu Đơn lừa đến phòng trọ, rồi bị Dương Dũng gí súng vào đầu, nhốt vào l*иg sắt. Trong suốt hai, ba ngày bị giam nhốt, Dương Dũng và Tiêu Mẫu Đơn đã tra hỏi được cả thảy sáu, bảy mật khẩu từ miệng Cố Vĩ Dân. Mẫu Đơn phải ra ngoài sáu bảy lần, nhưng đều tay trắng trở về. Trong cơn giận dữ, Dương Dũng định đánh chết Cố Vĩ Dân, nhưng rồi lại không đành lòng từ bỏ hai tấm thẻ tín dụng màu vàng trông đầy hứa hẹn.

Chiều ngày 25, sau khi bàn bạc, Tiêu Mẫu Đơn lại đi ra ngoài lần nữa, lấy cớ là muốn đóng đồ gia dụng để lừa Lý Đại Trụ đang đi dọc đường tìm khách đến phòng trọ của mình, sau đó Dương Dũng đã gϊếŧ chết Lý Đại Trụ ngay trước mặt Cố Vĩ Dân.

Khi dòng máu nóng hổi từ trong động mạch của Lý Đại Trụ phụt thẳng vào mặt Cố Vĩ Dân, đúng là Cố Vĩ Dân đã sợ đến hồn bay phách lạc, thế nhưng chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ của Dương Dũng lại chẳng thể dọa nổi anh chàng Cố Vĩ Dân vắt cổ chày ra nước. Cho đến lúc Cố Vĩ Dân bị sốc vì mất nước, sợ hãi và đói khát, Dương Dũng và Mẫu Đơn vẫn chưa có được mật khẩu thẻ tín dụng.

Lấy được một vạn tệ trong ví cùng với đồng hồ và nhẫn của Cố Vĩ Dân, Dương Dũng và Tiêu Mẫu Đơn không muốn ở chung phòng với hai cái xác nữa, liền vội vàng rời khỏi hiện trường.

Ở trong nhà trọ, Tiêu Mẫu Đơn cứ nghĩ đến cảnh tượng rùng rợn khi Cố Vĩ Dân gϊếŧ chết Lý Đại Trụ là lại không sao chợp mắt được. Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cô ta bắt đầu khuyên Dương Dũng đến đồn công an tự thú.

Liên quan đến sự an nguy của chính mình, tình yêu chẳng là gì nữa. Vì thế, Dương Dũng đã nhân lúc Mẫu Đơn đang ngủ để gϊếŧ người diệt khẩu, nuốt gọn số tiền.

Hẳn là hắn không biết, thi thể cũng biết tố cáo; hẳn là hắn không biết, tất cả mọi hung thủ đều sẽ để lại vật chứng dấu vết. Hắn lại càng không thể ngờ được rằng, vừa trốn về quê nhà chưa được hai ngày, đội cảnh sát hình sự đã từ trên trời rơi xuống.

*

“Câu chuyện đúng là rất đơn giản.” Tôi nhìn con dấu đỏ tươi cuối biên bản thẩm vấn, nói, “Chính nạn nhân oan uổng Lý Đại Trụ đã đánh lạc đường chúng ta. Anh ta thật đáng thương.”

Lâm Đào gật đầu: “Làm việc xấu sẽ nhận phải quả báo. Dương Dũng và Tiêu Mẫu Đơn cũng vậy, Cố Vĩ Dân cũng vậy. Chỉ một quyết định sai lầm mà mất những ba mạng người.”