Thi thể đã được đưa đi, nhưng chất dịch phân hủy nhầy nhụa khắp hiện trường vẫn tiếp tục bốc mùi hôi thối. Cái mùi gớm ghiếc cứ luẩn quẩn khắp đường cầu thang bưng bít của khu nhà, chỉ số buồn nôn vẫn không hề giảm.
Lâm Đào đang đứng tựa vào trước cửa cầu thang hút thuốc, mặt vàng khè, vẻ điển trai sụt giảm không ít. Chắc là mấy tiếng đồng hồ khám nghiệm hiện trường liên tục đã khiến cậu ta lử đử.
“Chỗ cậu xong rồi à?” Lâm Đào dụi mẩu thuốc, hỏi. “Nhanh ghê nhỉ?”
“Ừ, tớ vội đến đây để hỏi cậu một chuyện.” Tôi kéo Lâm Đào quay lại căn phòng hiện trường, đeo găng tay vào, nói. “Cái l*иg sắt có vấn đề.”
Lâm Đào hiểu ý, cười: “Có vẻ như lần này chúng ta lại tư tưởng lớn gặp nhau rồi đấy.”
Cái l*иg sắt có hình lập phương, mỗi cạnh dài hơn một mét, xung quanh không có điểm lắp ghép, có nghĩa nó là một khối liền.
Tôi cầm thước cuộn bằng thép đo độ rộng của căn hộ, nói: “Chỉ 80 centimet.”
Lâm Đào gật gù.
Đại Bảo ngơ ngác hỏi: “Thế… ý mọi người là sao?”
Tôi nói: “Anh có thể chuyển một vật hình lập phương mỗi cạnh dài hơn một mét qua cái cửa chỉ rộng tám chục phân hay không?”
Đại Bảo lay thử cái l*иg, thấy rất chắc chắn, lại ngoái nhìn ra khung cửa sổ lắp chấn song bằng sắt, lắc đầu.
“L*иg sắt được hàn ngay trong phòng.” Lâm Đào nói. “Sau khi hàn xong, căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng vẫn còn trông thấy những đốm cháy của súng hàn trên nền nhà.”
“Anh hiểu rồi!” Đại Bảo nói. “Để thực hiện hành vi phạm tội, hung thủ đã hàn cái l*иg sắt này ngay ở đây.”
Tôi gật đầu, ít nhất bây giờ cũng có thể xác định được rằng hung thủ là một kẻ cướp của gϊếŧ người có kế hoạch.
“Đây đều là cây sắt đặc ruột, cái l*иg phải nặng đến mấy chục cân đấy.” Lâm Đào nói với Đại Bảo. “Hơn nữa, anh có thể hàn từng cây sắt rời với nhau được khít nhau như thế này không?”
Đại Bảo ngơ ngác lắc đầu.
“Đúng thế!” Tôi phụ họa với Lâm Đào. “Chứ đừng nói là một cô gái.”
“Anh nhớ đến đôi bàn tay của thi thể trong tủ lạnh.” Đại Bảo nói. “Bàn tay toàn vết chai, chắc là một thợ hàn?”
Tôi và Lâm Đào nhìn nhau gật đầu.
“Nếu là vậy,” Đại Bảo tiếp lời, “rất có khả năng đối tượng mang tên Lý Đại Trụ kia là đồng bọn với cô gái thuê phòng. Họ đã sát hại anh chàng nhà giàu, cướp bóc tài sản, sau đó do mâu thuẫn trong chia chác nên cô gái kia mới gϊếŧ hại kẻ đồng phạm.”
“Em thấy Đại Bảo phân tích rất hợp lý.” Tôi nói.
Lâm Đào nói: “Một cô gái mà gϊếŧ được một gã đàn ông cao to khỏe mạnh à?”
“Đúng thế.” Tôi bổ sung. “Qua khám nghiệm tử thi, tôi nhận thấy trên người nạn nhân không có bất kỳ một vết khống chế nào, nhưng dấu vết bị cướp của lại rất rõ ràng. Vì lý do nào đã khiến cho nạn nhân răm rắp giao nộp tài sản, không có cả cơ hội kêu cứu hay chạy trốn? Tớ cho rằng có lẽ hung thủ có súng.”
“Ý cậu là cô ta có súng trong tay, dùng súng uy hϊếp Lý Đại Trụ, sau đó cầm dao gϊếŧ hắn?” Lâm Đào cười nói. “Vậy thì không hợp logic.”
“Sao lại không hợp logic?” Đại Bảo phản bác. “Vì tầng dưới có người ở, nếu bắn sẽ phát ra tiếng động, dễ bị phát hiện chứ sao?”
Tôi lắc đầu, nói: “Nạn nhân trong tủ lạnh bị trói giật cánh khuỷu, quỳ dưới đất, bị hung thủ nắm tóc, cầm dao cứa cổ chết ngay. Nếu là cô gái gây ra thì cô ta vừa cầm súng uy hϊếp, vừa nắm tóc, vừa phải cầm dao. Thế thì cô ta có mấy cái tay?”
“Đúng vậy!” Đại Bảo nói. “Nhưng chúng ta vẫn không thể giải thích tại sao cướp của mà lại lựa chọn hai đối tượng có tình hình tài chính khác xa nhau như thế?”
Tôi trầm ngâm một lát, nhún vai nói: “Em cũng chưa nghĩ ra đáp án nào hợp lý.”
Ba người chúng tôi lại im lặng.
Lâm Đào nói: “Đúng rồi, chúng tớ phát hiện ra mấy vết vân tay, xuất hiện ở các chỗ khác nhau tại hiện trường, rất khả nghi. Sau khi xử lý kỹ lưỡng, có thể dùng để đối chiếu. Vừa nãy, tớ bảo họ vào kho dữ liệu tiến hành đối chiếu rồi, nhưng chưa có kết quả.”
“Cũng xem như tin tốt lành, dù sao cũng là chứng cứ có sức thuyết phục.” Tôi gật đầu, quay sang nói với điều tra viên. “Thế này vậy, một mặt cứ bắt đầu điều tra nhân thân của nạn nhân giàu có, mặc khác phải điều tra về Lý Đại Trụ và cô gái đã tiếp xúc với đối tượng. Ngoài ra, chẳng còn cách nào khác nữa. Nửa ngày còn lại, chúng tôi sẽ quay về suy nghĩ tiếp, sáng sớm mai gặp nhau.
*
Tuy phải liên tục chạy hiện trường án mạng nhưng vụ án Vân Thái vẫn thường xuyên ám ảnh tâm trí tôi. Đã phát hiện ra kiểu gen ADN lâu như vậy rồi mà mãi vẫn chưa thể tìm ra hung thủ. Nếu không từng bước thu hẹp phạm vi điều tra, muốn tìm được một kẻ thủ ác trong cả biển người mênh mông thật không phải chuyện dễ dàng.
Lâm Đào rất hiểu tâm trạng của tôi, cậu ta bước ra khỏi phòng tắm, vừa cầm khăn bông lau tóc vừa hỏi tôi: “Vẫn nghĩ đến vụ án Vân Thái à?”
Tôi uể oải gật đầu.
“Đến giờ có tiến triển gì không?” Lâm Đào hỏi. “Nói xem nào, về vụ án này, tớ vẫn chưa hiểu lắm.”
Tôi thở dài thườn thượt, nói: “Là thế này. Bảy năm trước, năm năm trước, bốn năm trước và ba năm trước, mỗi năm đều xảy ra một vụ án xung quanh thành phố Vân Thái, căn cứ để xâu chuỗi chúng lại là trong cơ thể nạn nhân đều có phản ứng dương tính yếu với vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhưng không hề có tϊиɧ ŧяùиɠ. Khoảng một năm trước, tại Long Đô lại phát sinh một vụ án, sở dĩ có thể xâu chuỗi được với các vụ án trước là vì tớ phát hiện ra cách thắt nút dây trói của bốn vụ án ở Vân Thái, đó là kiểu nút thắt rất đặc trưng. Nhưng lần này lại phát hiện ra tϊиɧ ŧяùиɠ trong thi thể, và xét nghiệm ra được ADN. Còn nữa, trong vụ án ở Long Đô, tớ lại phát hiện ra ở hiện trường có một dấu vết đặc biệt, cho thấy hung thủ có lẽ mặc đồng phục. Đã mấy tháng rồi, việc tìm ra người có ADN trùng khớp trong nhóm người mặc đồng phục tại các huyện thị của thành phố Vân Thái chắc là không đến nỗi khó khăn như thế chứ?”
Lâm Đào ngẫm nghĩ rồi nói: “Người mặc đồng phục có quá nhiều, hơn nữa, chúng ta không thể bắt mọi đơn vị phát động xét nghiệm máu đồng loạt được, đúng không? Cho nên, chắc là không thể tìm ra dễ thế được đâu. Tớ thấy cậu nên xuất phát từ vấn đề tại sao ban đầu không có tϊиɧ ŧяùиɠ, về sau lại có tϊиɧ ŧяùиɠ, rồi tìm ra những nhóm đối tượng đặc trưng, mới có hy vọng phá án.”
Tôi gật đầu, nói: “Đúng vậy, vấn đề này tớ cũng nghĩ mãi không thông. Nếu dùng bαo ©αo sυ thì không thể có phản ứng tϊиɧ ɖϊ©h͙ yếu. Nếu mắc chứng không có tϊиɧ ŧяùиɠ thì cũng phải để lại một lượng lớn dịch tiền liệt trong cơ thể nạn nhân. Nếu xuất tinh ra ngoài thì trên thi thể và hiện trường phải có vết phóng tinh. Nếu yếu sinh lý thì làm sao có thể cưỡиɠ ɧϊếp người ta được?”
Lâm Đào vò mái tóc ướt, vỗ vai tôi nói: “Đừng nghĩ nữa, đi ngủ đi, ngày mai chờ tin tốt đẹp.”
*
Trong phòng họp tổ chuyên án, ai nấy mặt mũi nặng trịch. Người ngẩng mặt nhìn trần nhà, người hai tay bóp đầu, người loay hoay nghịch điện thoại. Tôi vừa bước vào phòng đã cảm thấy hết sức nặng nề.
Tôi mấp máy miệng mấy cái, không dám lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào giám đốc Hoa của Công an huyện Phổ Trấn.
Giám đốc Hoa thấy chúng tôi tới bèn kéo chiếc ghế bên cạnh tỏ ý mời chúng tôi ngồi đấy, rồi nói: “Đã điều tra ra nhân thân của một trong trong hai nạn nhân, đúng là Lý Đại Trụ. Nhưng kết quả điều tra cho thấy, Lý Đại Trụ là thợ mộc, ngày ngày đẩy theo chiếc xe đạp treo biển thợ mộc đi dọc các con đường ở trung tâm huyện lỵ kiếm việc. Hôm nào cũng đi và về rất đúng giờ, chẳng bao giờ la cà ở đâu, cũng không có thói hư tật xấu gì. Là một người độc thân thật thà chất phác, một mình kiếm tiền phụng dưỡng mẹ già 70 tuổi. Sáng sớm ngày 25 ra khỏi nhà rồi không thấy quay về nữa.”
“Ồ?” Tôi cười gượng, nói. “Lúc trước tôi cứ tưởng anh ta là đồng bọn với cô gái thuê phòng, đến đó hàn cái l*иg sắt rồi hợp sức gϊếŧ người cơ đấy.”
Giám đốc Hoa lắc đầu, nói: “Qua điều tra, chắc chắn anh ta không biết gì về kỹ thuật hàn xì, lại sống độc thân, còn chưa sờ đến cái mông đàn bà chứ đừng nói đến nhân tình nhân ngãi.”
Tôi nhăn mặt, cộng tác với ông cảnh sát hình sự ăn nói thô lỗ kiểu này, tôi thấy không quen.
“Ờ…” Đại Bảo đẩy gọng kính lên sống mũi, rụt rè hỏi. “Thế chưa điều tra ra nhân thân của nạn nhân giàu có à?”
Giám đốc Hoa nói: “Tối qua đã cho điều tra thông tin nhân khẩu của những người mất tích khoảng nửa tháng lại đây trong toàn huyện và các vùng lân cận, phát hiện ra mấy người có điều kiện phù hợp. Nhưng sau khi điều tra lần lượt, đều đã loại trừ hết. Nửa đêm hôm qua, chắc là do đọc được thông báo tìm nhận thi thể của chúng tôi đăng trên trang Weibo, có một phụ nữ ở tỉnh lỵ đã liên hệ với chúng tôi, nói rằng chồng chị ta tên là Cố Vĩ Dân đến huyện chúng tôi công tác vào ngày 23, tối hôm đó thì mất liên lạc. Do Cố Vĩ Dân bình thường quen thói trăng hoa chơi bời nên chị ta cũng chẳng để tâm, cho đến hôm qua đọc được thông tin trên Weibo.”
Tôi gật đầu tán thành, Weibo đúng là hữu ích.
“Đang đợi xét nghiệm ADN!” Giám đốc Hoa nói. “Chắc cũng sắp có rồi.”
“Thích chơi bời à?” Tôi đang thầm nghĩ, Lâm Đào buột miệng nói liền. “Chẳng lẽ là mỹ nhân kế?”
Mỹ nhân kế? Dùng sắc đẹp để cài bẫy lừa tiền? Hai người nam nữ thông đồng với nhau, người nữ dùng sắc đẹp để cám dỗ nạn nhân, dụ tới chỗ ở của người nữ, sắp sửa mây mưa thì người đàn ông xông ra bắt quả tang rồi đe dọa, cướp bóc.
Lúc này, giám đốc Hoa nhận được điện thoại từ phòng Giám định ADN của Công an huyện gọi đến, xác nhận nạn nhân giàu có kia chính là gã đàn ông chơi bời Cố Vĩ Dân.
Cả tổ chuyên án xôn xao phấn khởi. Đã tìm ra lai lịch thi thể, đồng nghĩa với việc vụ án đã có thêm một bước tiến lớn.
Tôi không góp mặt vào những tiếng xôn xao. Cố Vĩ Dân và Lý Đại Trụ thuộc hai tầng lớp xã hội khác hẳn nhau, tại sao lại cùng bị hung thủ sát hại? Là trùng hợp, hay là Lý Đại Trụ đúng là một trong hai hung thủ? Nhưng anh ta đâu biết nghề hàn? Lẽ nào anh ta đang giấu giếm điều gì? Nhưng một người ngày nào cũng về nhà đúng giờ, sao lại phạm pháp được? Vô số câu hỏi cứ va đập uỳnh uỳnh trong tâm trí tôi nhưng lại không bật ra được kết quả nào.
“Mọi người đừng vội mừng.” Giám đốc Hoa lên tiếng phá vỡ sự ồn ào, nói. “Giờ chúng ta lại phải bắt tay vào từ nhiều điểm hơn nữa. Đầu tiên, phải kiểm tra tài khoản của Cố Vĩ Dân. Nạn nhân ra ngoài công tác, không thể mang theo nhiều tiền mặt. Hung thủ đến cả đồng hồ, nhẫn cũng lấy hết, xem ra tất cả mọi thứ trên người nạn nhân đã bị chúng lột sạch sành sanh. Không thấy túi, ví của Cố Vĩ Dân đâu, bên trong chắc là có thẻ tín dụng. Tôi tin rằng hung thủ sẽ không bỏ qua số tiền trong thẻ tín dụng đâu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Đại Bảo nói. “Nạn nhân bị bỏ đói đến chết, đủ biết phải chịu giày vò đến thế nào, khả năng duy nhất khiến hung thủ hành hạ Cố Vĩ Dân chính là muốn có mật khẩu thẻ tín dụng.”
“Vậy thì chỉ việc kiểm tra lịch sử giao dịch ở ngân hàng, đặc biệt là từ ngày 24 đến ngày 26, tìm kiếm kẻ đã giao dịch bằng thẻ tín dụng của Cố Vĩ Dân.” Giám đốc Hoa nói. “Không khó phải không? Lập tức điều tra!”
Nhìn mấy tốp điều tra viên tự tin bước ra khỏi phòng họp, tôi không nhịn nổi bèn hỏi: “Giám đốc Hoa, anh vẫn chưa nói về thân thế của cô gái thuê phòng.”
Giám đốc Hoa ngẩn người: “Ồ, ý anh nói là chỗ chủ nhà phải không? Đã điều tra ngay từ đầu rồi. Chủ nhà đúng là người kỳ quặc, không ở vùng này, cũng không giao nhà cho người thân hay môi giới. Ông ta nói có một cô gái đọc được tờ quảng cáo cho thuê nhà của ông ta, chẳng buồn trả giá, cứ thế gửi thẳng nửa năm tiền thuê nhà vào tài khoản cho ông ta. Ông ta nghĩ rằng cô gái này không thích phiền hà, liền gửi luôn chìa khóa nhà qua đường bưu điện cho cô ta. Coi như hợp đồng miệng. Đúng là chưa từng gặp chủ nhà nào lại đơn giản đến thế.”
“Gửi bưu điện?” Tôi nhướng mày. “Gửi đến đâu?”
“Một nhà trọ ở gần đây.” Giám đốc Hoa nói. “Hình như tên nhà trọ là Cao Trào thì phải. Đợi đến khi vụ án này kết thúc, tôi thấy chắc họ cũng đóng cửa luôn là vừa.”
“Vậy tên đăng ký là gì?”
“Chính vì họ không yêu cầu khai rõ thông tin khách trọ,” giám đốc Hoa bực bội nói, “nên tôi mới bắt họ đóng cửa. Hỏi họ có nhớ một đôi nam nữ hoặc một cô gái sành điệu từng ở trọ tại đấy một thời gian không, họ nói ở đây cô nào cũng sành điệu cả. Mẹ kiếp! Chả hiểu nhà trọ hay nhà thổ nữa! Đã xem danh sách khách trọ, cũng điều tra rồi, chắc chắn cô ta không đăng ký số chứng minh thư hoặc đăng ký bằng chứng minh thư giả.”
Tôi lại gục đầu ủ rũ. Một manh mối tốt là thế lại đứt phụt mất rồi. Doanh nghiệp làm ăn ấm ớ, phạt là đúng.
Khổ sở chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ, tiền tuyến lại gửi về một tin tốt lành. Hai chiếc thẻ tín dụng của Cố Vĩ Dân đã bị người ta mang đến cây ATM nhiều lần để rút tiền từ ngày 24 đến ngày 26, nhưng vì mật mã nhập sai nên tiền trong thẻ không mất một xu nào.
Rõ ràng Cố Vĩ Dân yêu tiền hơn tính mạng, do không chịu cung cấp mật khẩu đúng nên mới bị bỏ đói đến chết. Nhưng cho dù nạn nhân có cho mật mã đúng cũng chưa chắc đã có thể thoát chết. Chắc là nạn nhân muốn kéo dài thời gian nhưng lại không thể chạy trốn hay cầu cứu thành công, xem ra hung thủ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Tôi phấn chấn trở lại: “Hiện giờ có hai vấn đề tôi cần nói rõ. Thứ nhất, hung thủ chắc chắn có hai người trở lên. Vì khi một hung thủ đi rút tiền, Cố Vĩ Dân hoàn toàn có thể tri hô kêu cứu, tại sao anh ta không hô lên? Vì còn có một người nữa đang canh chừng. Thứ hai, người đi rút tiền là nam hay nữ?”
“Lúc nào cũng là một cô gái sành điệu.” Giám đốc Hoa xác nhận.
Tôi nói tiếp: “Người còn lại rất có khả năng là một gã đàn ông biết hàn điện, đồng thời cũng là kẻ giữ súng. Chúng ta đã có ảnh chụp của cô gái tại cây ATM chưa?”
Giám đốc Hoa nói: “Tuy cô ta đều rút tiền vào ban đêm, nhưng không cần xử lý hình ảnh vẫn nhận diện rõ.”
“Vậy thì,” tôi nói, “giờ chúng ta hãy cầm ảnh của cô ta đi tìm ông chủ nhà trọ Cao Trào, lần này thì kiểu gì ông ta cũng sẽ phải nhận ra!”