"Nhưng mà em..."
Diệp Phù lo mình không đỡ nổi cơ thể to lớn của ảnh đế nhưng thấy anh lộ ra ánh mắt đáng thương, bất lực, cô lại nuốt lời nói đó xuống, "Để em đưa anh về."
Tuy giữa hai chân cô cũng rất đau.
Nhưng có thể tạo mối quan hệ tốt với ảnh đế, cô bừng bừng khí thế, cảm giác đau đớn giữa hai chân cũng xem nhẹ.
Ảnh đế không say đến mức không đi đường được, Diệp Phù đỡ một cánh tay anh, để anh dựa vào người cô, trọng lượng cũng không quá nặng.
Sau khi vào thang máy bấm lên tầng 9, Diệp Phù mới phát hiện, ảnh đế ở phòng đối diện với cô.
Sáng nào cô cũng dậy sớm nên không biết người ở phòng đối diện là ai.
Còn ảnh đế cũng dậy sớm để chạy bộ, trong khoảng thời gian đóng phim này hai người cũng không chạm mặt nhau ở cửa phòng.
Sau khi quẹt thẻ, Diệp Phù đỡ ảnh đế vào phòng, cô đặt anh lên giường rồi vào phòng tắm mở nước, tuy ở trường quay tắm rồi nhưng khi nãy uống rượu nên không tránh khỏi có mùi.
Cô mở nước đầy bồn tắm xong, khi ra ngoài thì thấy ảnh đế đã cởi hết quần áo từ bao giờ.
Diệp Phù sợ hãi che mắt lại, một lát sau cô mới run rẩy nói, "Ảnh đế, trợ lý của anh vẫn chưa trở về..."
Ảnh đế đỡ tường muốn đứng dậy.
Lo anh sẽ bị ngã, Diệp Phù vội vàng chạy ra đỡ lấy anh, cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh.
Nghe nói, vì vai diễn này ảnh đế đã cố ý phơi nắng rất nhiều, còn luyện tập vài tháng để có được cơ bắp rắn rỏi.
Cô mở mắt ra xem, không ngờ lại thấy đồ vật giữa hai chân anh dựng thẳng lên.
Diệp Phù trợn tròn mắt, cô không biết tại sao tự dưng ảnh đế lại cương cứng như vậy, nhưng giờ phút này, có vẻ cô không thích hợp ở lại đây cho lắm.
Ảnh đế bắt đầu đi về hướng toilet, Diệp Phù không còn cách nào khác đành phải đỡ anh vào, đến khi vào trong bồn tắm, côn ŧᏂịŧ đυ.ng phải nước, nó hưng phấn nảy nảy lên.
Diệp Phù kiềm chế ánh mắt của mình nhưng cô vẫn không thể không nhìn về phía đồ vật đỏ hồng kia.
Mấy tối nay khi cô trở về khách sạn ngủ, đều nằm mơ đấy đồ vật đỏ hồng này đâm vào khiến cô khóc rống.
Thời điểm cô định xoay người rời đi, cô nhìn thấy ảnh đế di chuyển.
Anh nắm lấy đồ vật nóng bỏng của chính mình, ở trong bồn tắm bắt đầu tuốt lên tuốt xuống.
Diệp Phù đỏ mặt đứng đó, cô tự hỏi có nên nói với ảnh đế rằng, cô còn chưa đi hay không.
Trong quá trình thủ da^ʍ, ảnh đế nhìn thấy cô.
"Đường Cổ." Anh gọi.
Diệp Phù giật mình sửng sốt, anh cho rằng mình vẫn đang đóng phim sao?
"Em không phải... Em là... Diệp..."
Không chờ Diệp Phù nói xong, Sầm Loan đạp một chân ra khỏi bồn tắm.
Anh cúi đầu nhìn Diệp Phù, duỗi tay ra nắm tay cô, đặt ở côn ŧᏂịŧ mình vuốt ve hai lần, sau đó anh giữ cằm cô, hôn xuống.
Diệp Phù dường như bị điện giật, cô không thể cử động mà buộc phải thừa nhận nụ hôn nồng cháy của anh.
Anh mυ'ŧ môi cô, bàn tay cởϊ áσ cô ra, thành thạo xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô.
"Không phải... Ảnh đế, em là Diệp Phù, em không phải..." Giọng nói vừa mới phát ra bất thình lình bị kɧoáı ©ảʍ đánh úp, Diệp Phù thở hổn hển, "A... nhẹ chút."
Núʍ ѵú của cô bị ảnh đế cắn.
Cảnh này giống trong lúc đóng phim, nhưng lại không giống lắm.
Giống là bởi vì có kɧoáı ©ảʍ, còn không giống chính là, bọn họ đang không đóng phim.
Bàn tay to lớn của người đàn ông quen thuộc từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô, chỉ một lát sau, cả người cô liền mềm nhũn, giữa hai chân chảy ra vệt nước trong suốt.
Anh túm lấy núʍ ѵú của cô, đưa đến bên môi rồi nuốt vào, dường như muốn ăn luôn núʍ ѵú cô vậy. Diệp Phù kêu lên, âm thanh giống mèo nhỏ, nhẹ nhàng có chút nghẹn ngào.
"A, không thể cắn chỗ đó..."