Núʍ ѵú bị chơi đùa, anh liếʍ đến eo cô, rồi từ rốn đi dọc xuống.
Diệp Phù gần như không đứng vững, nửa người trên phải dựa vào vai anh, giọng nói nhẹ nhàng kêu lên, "Ảnh đế... Sầm Loan, em, là... A... Ha..."
Lỗ nhỏ non mịn bị chiếc lưỡi thô dày của anh bao bọc lấy.
Cô run đến mức suýt khóc, "Không... A... Nơi đó không thể liếʍ..."
Âm thanh nuốt nước miếng vang lên, đầu lưỡi thô dày nhiều lần chạm vào hạt đậu đỏ đang cứng dần, Diệp Phù rùng mình lạc cả giọng, "A... Xin anh..."
Cô không biết cô đang kêu cái gì, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn kéo tới, không giống như lúc đóng phim, lần đầu tiên cô lêи đỉиɦ hét lên, "A ——"
Sau đó cơ thể mềm mại ngã xuống đất.
Sầm Loan ôm người vào lòng, anh mang cô ra khỏi toilet, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Diệp Phù lêи đỉиɦ nên ý thức mơ hồ, vì thế cô không hề phát hiện ra, ánh mắt của người đàn ông này hoàn toàn tỉnh táo, đâu có chút men say nào.
Ngón tay anh thăm dò vào nơi ẩm ướt kia, cô vô thức kẹp chặt hai chân nhưng lại bị người đàn ông này mạnh mẽ tách ra.
Cô hốt hoảng nhớ lại, lúc đóng phim, anh cũng thô bạo tách hai chân cô ra, sau đó...
Côn ŧᏂịŧ của anh để giữa chân cô, nhiệt độ nóng bỏng thẳng đứng bắn ra đυ.ng vào miệng huyệt, cô ngồi dậy, định nói cho ảnh đế biết, bọn họ đang không đóng phim.
Trong khoảnh khắc đó, côn ŧᏂịŧ đột nhiên tiến vào bên trong cơ thể, xuyên qua linh hồn cô, mọi âm thanh đều biến mất.
Cô há to miệng, đau đớn chảy nước mắt.
"Ảnh đế..." Cô khóc lóc gọi anh, "Em... Là em mà."
Vừa khóc, chỗ đó lại càng đau thêm.
Cô tủi thân và thẹn thùng, muốn giãy giụa nhưng không được chỉ đành nằm dưới thân người đàn ông bị anh dùng hết sức đâm vào rồi rút ra.
Không giống với khi đóng phim, cô có thể cảm nhận rõ ràng đồ vật to lớn kia đâm vào trong cơ thể, lại nhanh chóng rút ra, sau đó lại lấp đầy cô.
Người đàn ông cúi đầu liếʍ láp đầṳ ѵú cô, giọng nói khàn khàn dỗ dành cô, "Đừng khóc, ngoan... Rất nhanh sẽ không đau nữa..."
Diệp Phù khóc lóc đẩy anh ra, bên dưới căng trướng khó chịu, "Anh... Tránh ra, em, không phải... Không phải... A... Đường Cổ..."
"Ừ, em không phải." Người đàn ông nói theo cô nhưng anh không dừng động tác lại, anh nhấc chân cô lên, đặt lên vai, vừa đưa đẩy vừa liếʍ mu bàn chân cô.
Diệp Phù ngẩn ngơ cảm thấy mình giống như vẫn đang ở phim trường, lần trước ảnh đế cũng làm vậy, vừa đâm vào trong cô, vừa liếʍ ngón chân cô một cách sắc tình.
Kỳ lạ là, đau đớn rất nhanh biến mất, thay vào đó là một loại kɧoáı ©ảʍ khó có thể diễn tả.
Cô mất kiểm soát hét lên, rồi đẩy người đàn ông ra, "Không, thả... A... Ha... Buông ra... A... Ha..."
Hai tay anh giữ vòng eo thon nhỏ của cô, dồn hết sức vào bụng, anh tăng tốc độ cực nhanh lao lên khiến Diệp Phù bị đâm đến mức giọng nói đứt quãng, "A... Ha... Chậm... Một... chút... Ha... A..."
Cây gậy khổng lồ vô tình chọc đến chỗ nào đó, Diệp Phù run rẩy rùng mình, bàn chân duỗi thẳng, cô khóc lóc kêu lên một tiếng dài, sau đó người đàn ông rút ra gậy thịt thì thấy cái lỗ của cô phun nước tí tách.
Những chấm máu đỏ tươi rơi xuống khăn trải giường trắng tinh, cũng rơi vào trong ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Thấy vệt máu đỏ hồng đó, gương mặt anh hiện lên sự điên cuồng, gân xanh trên cổ nổi lên, vật giữa hai chân lại thô to thêm một vòng.
Tìиɧ ɖu͙© bùng nổ.
Diệp Phù thở hổn hển, đôi mắt mê ly, hai chân cô mềm nhũn, giọng nói ấm ức, nức nở lại mềm mại, yếu ớt, hết sức chọc người, "... Ảnh đế..."
==========
Chương này ảnh đế quá đáng thật >< Thương chị Phù ghê á :((