Phim trường rất gần khách sạn, chỉ một lúc sau xe đã dừng lại, hai người một trước một sau xuống xe.
Đạo diễn Từ đứng ở cửa, thấy hai người bọn họ đi đến thì vẫy tay, "Chỗ này, lại đây uống một chén nào."
Lúc này Diệp Phù mới biết, hôm nay là sinh nhật của đạo diễn Từ.
Đạo diễn Từ không phải là người thích đón sinh nhật, nếu không sẽ không đóng phim muộn như vậy, tới giờ mới nhớ tới việc tìm người để tổ chức.
Bữa tối mọi người đều ăn cơm hộp, tuy không đến mức ngon nhưng cũng no bụng.
Biên kịch tự quyết định đặt một bàn ăn ở tầng một khách sạn, nói phải tổ chức sinh nhật cho đạo diễn Từ, ông thì bảo sinh nhật miễn đi, mọi người làm vài chén là được rồi.
Vì thế, tiệc sinh nhật tùy ý mọi người muốn làm gì thì làm.
Giữa hai chân Diệp Phù bị cọ qua cọ lại, cô lo bị người khác nhìn ra điểm khác lạ nên đi đường chịu đựng cơn đau, cố gắng tỏ ra như bình thường.
Sau khi kính rượu đạo diễn Từ xong, cô lặng lẽ tìm một góc tối ngồi xuống, cẩn thận tách hai chân ra để thư giãn.
Không bao lâu, Sầm Loan cũng đi tới, anh ngồi ngay bên cạnh cô.
Diệp Phù vội khép chân lại, đang muốn di chuyển, đầu gối đã bị bàn tay người đàn ông giữ lại.
"Đừng động đậy." Dường như Sầm Loan có uống chút rượu, giọng nói của anh cũng hơi say.
"Vâng." Diệp Phù nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn anh.
Người đàn ông giơ tay lên xoa lông mày, sống mũi anh cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở, phả ra hơi thở nóng rực, anh cởi cúc cổ áo, làm lộ ra yếu hầu gợi cảm. Vì anh hơi ngả người ra đằng sau nên yết hầu đặc biệt gồ ra.
"Em nhìn gì?" Người đàn ông buông tay, con ngươi nhàn nhạt nhìn thẳng vào cô.
Diệp Phù bị bắt tại trận, cô vô cùng xấu hổ, lắp bắp một chút rồi mới nói, "Ảnh đế, anh đẹp trai quá."
Sầm Loan dường như đang cười, một nụ cười khàn khàn trầm ấm.
Âm thanh kia rơi vào trong tai Diệp Phù cực kỳ giống tiếng gầm nhẹ của anh lúc anh xuất tinh.
Tai cô đỏ lên, lập tức quay mặt đi, nhìn bình rượu trên bàn lẩm nhẩm thần chú không được suy nghĩ linh tinh.
"Lúc về nhớ bôi thuốc đấy." Giọng anh khàn khàn, từng câu từng chữ cháy bỏng mang rõ ý tứ, "Cảnh quay ngày mai... Tôi muốn liếʍ chỗ đó."
Diệp Phù hoảng sợ, ngơ ngác nhìn người đàn ông, cô tưởng anh say rượu bèn hỏi, "Ảnh đế, anh... uống say rồi?"
Bằng không, sao có thể... nói ra những lời giống như quấy rối tìиɧ ɖu͙© thế này?
Sầm Loan khẽ nhếch môi mỏng, gần như mất tiếng, "Hình như vậy."
Diệp Phù thở phào nhẹ nhõm.
Chả trách.
"Để em gọi trợ lý của anh đưa anh về nhé?" Diệp Phù chuẩn bị đứng lên, "Uống nhiều quá sẽ không thoải mái, mai còn đóng phim nữa."
Sầm Loan giữ chặt tay cô.
Bàn tay đó nhỏ bé, trắng nõn lại có chút mềm mại.
Anh nắm chặt tay cô không buông, nhìn Diệp Phù qua ánh đèn mờ ảo.
Diệp Phù không dám thoát khỏi tay anh mà chỉ ghé sát lại nhìn anh, "Ảnh đế? Có phải anh khó chịu hay không?"
Cái miệng nhỏ đỏ bừng lúc đóng lúc mở.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Muốn hôn cô thật.
Giống khi đóng phim thô bạo liếʍ mυ'ŧ môi cô, liếʍ mυ'ŧ linh hồn cô.
Rồi hung ác tiến vào cô, nghe tiếng khóc như mèo kêu của cô.
Chỉ nhớ lại thôi, chính mình lại cương cứng đến vậy.
Sầm Loan thở gấp, giọng nói dụ hoặc, "Trợ lý đi mua thuốc rồi, em có thể đưa tôi về không?"