Ta Là Kẻ Nhát Gan Chuyển Thế Thành Tiểu Thư

Chương 17: Đồ mít ướt...ta không tàn nhẫn là không được

Tôi bật người ngồi dậy mắt nhìn xung quanh trống vắng yên tĩnh, nó yên tĩnh tới mức tôi nghe rõ tiếng tim tôi đang đập, nhìn về phía màn đêm trước cửa mập mờ thứ gì đó trông như bóng người đang nhìn tôi, đang lúc này một tia chớp lóe lên từ đường cửa sổ ánh lên cái bóng đó một cách quỷ dị, tôi giật mình tay nhanh như cắt đưa chiếc chăn lên trùm kín mặt, toàn thân run lên sợ hãi ngoài kia những tiếng cọt kẹt, cùng những tiếng lộc cộc xen vào trong bóng tối một cách ghê rợn, thậm chí tôi còn nghe được tiếng bước chân ai đó đang đến gần tôi và cả tiếng tim đập thình thịch của kẻ nào đang tiến tới, sống gáy tôi liền ớn lạnh, da gà nổi lên lộm cộm

-ĐÙNG-

Một tiếng sét nổ lên cực lớn tôi liền hoảng sợ vội trụt xuống khỏi giường ngồi ôm gối mà run rẫy ngay góc tường, lòng tôi giờ mang bao thấp thỏm, nhìn cái màn đêm trước mắt , trong đầu tôi lại tự tưởng tượng ra bao thứ kinh dị trước mắt, ánh chớp lại lóe lên mọi vật trong phòng bị ánh sáng mập mờ của nó làm cho đáng sợ. Mắt vội nhắm tít, tiếng sấm lại nổ lên hai tay bịt chặt tai lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ở trong căn phòng trống vắng đen tối chỉ có một mình khiến trí tưởng tượng của tôi bay xa tới mức có thể hù chết mình bất cứ lúc nào, bóng cây lướt qua cửa sổ được ánh chớp lóe lên như một bóng ma vật vờn đang sợ hãi vì cảnh tưởng ấy một tiếng sét lập tức nổ ra tôi hoảng mình mà hét lớn

-A.......-

Sau tiếng hét tôi khép mình lại gần góc tường đưa lưng chạm vào tường khẽ run sợ, giọt nước nhỏ khẽ đọng ở khóe mắt, toàn thân lạnh như băng. Lúc này tiếng cót két vang lên, là phát ra từ phía cảnh cửa, cánh cửa đang được ai đó mở ra, tôi hồi hộp đến chẳng dám thở mạnh mắt chẳng dám chớp nhìn chằm chằm vào phía cánh cửa luồng cổ khẽ nuốt nước bọt, tim đập như đánh trống hội sắp vỡ tới nơi.

Cạch cánh cửa mở ra hoàn toàn, liền một tia chớp lóe lên, liền phản lên một gương mặt đáng sợ quỷ dị. Tôi không kìm được mà hét lớn lần nữa, 2 tay vòng chặt đầu gối người không dám nhích dù một chút nhẹ.

"Đừng sợ ta đây"

Cái giọng này là của tên Sato nghe được cái giọng này tôi mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy hắn mà khóc nức nở. Như một đứa trẻ lạc mẹ đứng giữa đám đông lạ lẫm

"Ta sợ....ta sợ...ta rất sợ" tôi hoảng loạn

Bàn tay bé nhỏ đang run rẫy của tôi bấu chặt lấy chân hắn như thể sợ hắn đi mất, tôi dụi đôi mắt ướŧ áŧ vào người hắn mà khóc lóc, vừa khóc thân thể nhỏ bé của tôi lại rung lên, cứ như vừa trãi qua một nổi sợ đã gieo giắt từ bấy lâu.

Tên Sato liền đầm ấm mà cất giọng

"Ngươi mít ướt quá đấy chỉ là sấm chớp có cần sợ tới vậy không"

Hắn vừa nói xong liền một tiếng sấm nổ lên, tôi bất giác giật nảy mình túm chặt áo hắn

Tên Sato nhìn xuống cái thân thể đang run rẫy sợ hãi, tay bíu cứng vào hắn thì liền nhẹ nhàng đưa tay bồng tôi vào lòng hắn khe khẽ ru tôi ngủ rồi hắn tiến lại sát chiếc giường đặt tôi nằm lên đó xong việc hắn quay người bỏ đi thì lại bị bàn tay nhỏ bé đang sợ hại của tôi bíu chặt vào vấu áo.

Tên Sato liền đưa một ánh mắt trìu mến có phần sót xa nhìn tôi, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, hắn toan đưa tay lên để vuốt lấy bộ đầu của tôi nhưng rồi lại rụt tay lại vẻ mặt đầy đau đớn nhìn tôi. Kuri nằm ngủ trong cái nôi nhỏ thức giấc liền nhẹ nhàng bò tới trèo lên đùi hắn mà nằm ngủ, hắn cũng chẳng phản ứng gì vội chỉ nhìn lướt qua rồi lại hướng mắt về phía tôi đang nằm sau trận khóc vừa rồi đầu tóc tôi rối mù gương mặt hừng đỏ như vừa uống rượu. Đồ áo trên người cũng xộc xệch lộ hẳn bờ vai nhỏ bé trắng nõm, hắn nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại cái áo của tôi kiểu cách hắn làm ân cần tỷ mỉ, khác hẳn với cái bộ dạng lạnh lùng, vô cảm thường ngày của hắn.

Mỗi lần tiếng sấm vang lên tôi liền giật nhẹ người, hắn cũng liền nhíu mày mà giật mình thật chẳng hiểu là hắn cũng giật mình hay là đau đớn thay tôi, nhưng rõ mắt hắn đỏ lên một vẻ đau đớn đến thấu tâm can, bên ngoài gió lớn vẫn cuồn cuộn hắn liền kéo sát chăn lên che lấy thân thể mỏng manh của tôi cho khỏi gió lạnh, miệng hắn liền cười lên một vẻ đau đớn.

"Đúng là đồ mít ướt"

Hắn chỉ khẽ nói từ kẽ môi, rồi thở một hơi dài tựa không dứt nhìn ra cửa sổ đống lá cây bị gió cuốn rụng rời khỏi cành.

Trời cũng đã sáng tôi nằm trên giường mắt he hé nhìn cảnh vật quanh phòng, liền ngồi dậy tay dơ cao ượn người một cái, nhìn căn phòng trống trãi, mơ hồ chuyện hôm qua là mở ư, tôi đưa tay lên mắt gạt lấy giọt nước mắt còn đọng lại tối qua chẳng nhẽ không phải mơ, chuyện tối qua thật mơ hồ tôi chẳng thể nhận định nổi có thật hay không, cơ mà chắc chắn là mơ rồi cái tên nữa lạnh nữa liệt đó thì...không thể nào đâu phi lý quá..nhưng mà cũng có thể lắm chứ..đang thẫn thờ suy nghĩ liền một giọng nói lạnh băng vang lên.

"Ngươi mau sửa soạn đi, ta chờ ở dưới"

Lại là cái giọng hối thúc, quả lần này tôi chắc chắn là mơ, chính xác là mơ rồi. Tôi bước chân xuống giường liền chải lại tóc tai, rồi đi xuống dưới lầu. Vừa xuống đến nơi hắn ném cho tôi một chiếc cặp lớn.

"Cầm lấy nó rồi đi theo ta"

Tôi cầm lấy chiếc cặp to gần bằng thân thể đó mà loạng choạng, cố đeo 2 quoai vào vai rồi khom lưng nặng nhọc bước đi, tên này lại đi nhanh như vậy muốn tôi mệt chết sao

Đi qua mấy quầy bán đồ ăn bụng tôi liền réo lên giòn giã, nước miếng chảy ròng ròng. Nhưng chỉ nhìn rồi lại lướt qua

Tên kia chân vẫn tốc độ không ngừng nghỉ, trên thân chỉ mang rõ một bộ y phục cùng một thanh kiếm thân thể nhẹ xổng, còn tôi thân mang cái túi gần bằng cơ thể tính thêm y phục trên người chắc cũng bằng cõng một kẻ 20 cân.

Chân loạng choạng bụng đói đến cồn cào tên này dắc tôi đi đã hơn 2 canh giờ rốt cuộc hắn muốn đi đâu, tôi mệt thở hỗn hển chống tay vào một cái cột nghỉ chân một lát.

"Không có thời gian nghỉ đâu mau chân lên"tên đó chẳng quay lại nhìn mà vẫn cất lời hối thúc

Tôi đến nghỉ còn chưa kịp thở mà đã hối, tôi bực mình thở hổn hển.

"Ngươi rốt cuộc muốn đi đâu"

tên này không hề trả lời thinh lặng đi tiếp.

tôi khó chịu, nhưng nhìn cái dáng vẻ của hắn thì dù có hỏi tiếp hắn cũng chẳng trả lời.

tôi đành cố sức đi theo hắn mãi cho tới trưa cuối cùng hắn đã dừng lại

Tôi mệt mỏi thả túi đồ nặng nề sau lưng xuống đất, miệng thở hổn hển, mồ hôi trải đầy trên gương mặt liền được tôi đưa tay chấm lấy.

"Cuối cùng cũng tới nơi rồi à"

Tôi mệt thở mà than ra một lời đầy hạnh phúc còn đi nữa tôi thật tắt thở mất.

"Lề mề gì nữa mau vào đi"

Tôi đang mệt còn nghe thêm cái lời hối thúc vội vã của hắn, mặt liền bực mình ngẩng lên toan chửi hắn, nhưng khoan đã cái nhà trọ này rất quen.

.....đây chẳng phải nhà trọ hắn đưa tôi xuất phát từ lúc sớm sao...2 mắt tôi căng tròn chốc lát chẳng nhắm nổi, miệng đơ tại một khẩu hình. Cơ thể muốn đổ tại đây.

Tên này hắn dắc tôi đi một vòng với đống đồ nặng nề này, mà chẳng để làm gì sao, nếu nói hắn muốn đi dạo phố cũng cần gì phải bắt tôi mang theo đống đồ cồng kềnh này. Tên này rõ muốn làm khó tôi đây mà để xem lát vào tôi có ăn sạch túi tiền của hắn không.

Nghĩ tới vậy tôi liền xung sức tay lôi chiếc balo nặng nề vào trong quán, thấy bóng dáng hắn đã ổn định vị trí, tôi liền hào hùng bước tới ngồi đối diện hắn. Ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ thách thức 2 mắt nheo lại nhìn hắn như một đối thủ cạnh tranh.

Bỗng hắn đẩy cho tôi một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay.

"Lên phòng đi "

Hắn nói một câu lạnh rét.

Tôi hiếu kì nhìn xuống cái hộp nhỏ trên bàn, tên này lại bảo tôi lên phòng là có chuyện gì sao. Tay không ngần ngại cầm lấy cái hộp mà mở ra. Bên trong là cơm trắng, hắn lại đem cơm trắng cho tôi làm gì? Tôi liền thắc mắc.

"Cái này là sao"

Hắn nhìn tôi một cái rét lạnh.

"Bữa trưa của ngươi, mau đưa lên phòng"

Tôi nghe câu thì liền bật dựng người dậy 2 tay chống lên bàn không kiểm soát được âm lượng câu nói.

"Cái gì"

Xung quanh bao nhiêu con mắt phản ứng lại nhìn về phía tôi, tôi liền ngồi xuống nhỏ giọng lại.

"Chút cơm vậy, còn phải nuôi Kuri nữa ngươi đùa ta à"

Bản mặt hắn trông cũng chẳng giống đùa, ánh mắt vô cảm liền chỉa vào tôi.

"Không ăn thì nhịn, con mèo đó cũng là do ngươi nhất quyết, nuôi không được thì bỏ"

Cái ánh mắt đó khiến tôi rét run cả người muốn cứng đầu với hắn cũng không nổi, môi liền bặm lại vẻ mặt không cam cầm lấy hộp cơm trên bàn mà đi vào phòng, hắn hướng mắt nhìn bóng dáng tức giận của tôi đang bước lên bậc thang miệng liền nói nhỏ.

"Không tàn nhẫn không được "

Nói xong câu hắn ngoảnh mặt lại tư thế cũ, ánh mắt nổ luồng sát khí, tay cầm chén trà nhỏ lên nhẹ nhàng nhấp môi.

Tôi thì hừng hực lên tới phòng liền trút cơn giận vào cánh cửa gỗ đá rầm một cái thật mạnh, sau cú đá liền co chân lên suýt xoa, mà cò vào trong lòng đầy bực tức hạ mông xuống giường tự do.

Tên này lại đọc được suy nghĩ của tôi sao, lại chỉ cho một miếng cơm ít ỏi này nói đến lót một góc dạ dày cũng không đủ nói gì đến việc chia ra. Ánh mắt nhiều phần do dự nhìn sang Kuri đang ngôi ngoan ngoãn trên chiếc ghế gỗ, ánh mắt long lanh thật đáng yêu, nó kêu meo một cái lập tức lòng tôi mềm rã.

Còn nghĩ ngợi gì nữa chứ cứ chia thôi

Tôi liền chia một nữa cơm ra nắp hộp đem tới đặt trên ghế cho mèo con. Nhìn lại một nửa số cơm ít ỏi còn lại tôi tiếc nuối chẳng nỡ ăn, tay chia ra những phần nhỏ rồi ăn hi vọng ăn chậm rãi vậy sẽ no hơn. Nhưng cũng chẳng thể ăn từ từ nổi tuy cơm trắng nhưng cứ cho vào miệng miếng này, lại muốn nhét thêm miếng kia, dẫu gì cũng cật lực cả sáng mà

Chốc lát phần cơm tôi đã hết sạch không sót lấy dù một chút cặn nhỏ, sạch sẽ cách thần kì. Tay tôi xoa xoa cái bụng vẫn còn đói cồn cào, nhìn đống cơm vẫn còn trong phần của mèo con mà liếʍ mép một cái thèm thuồng.

Đang lúc này tiếng cửa gỗ mở ra, tôi đang ngồi trên giường liền đưa mắt nhìn về phía cửa, ra là tên Sato, cái tên này lại lên đây làm gì, hắn làm gì cũng chẳng liên quan tới tôi.

Tôi vòng tay lại hếch mắt sang hướng khác làm lơ hắn.

"Ta sẽ đi đây một lát lần này ngươi cứ ở lại trong phòng đi"

Tôi nghe câu thì liền ngoảnh mặt lại tính hỏi hắn muốn đi đâu nhưng thôi lại khững lại hếch mặt hướng khác chẳng quan tâm, dẫu gì có hỏi thì hắn cũng dư hơi mà trả lời tôi.

Hắn cũng chằng mấy quan tâm đến việc tôi có trả lời hay không, tay liền đóng cửa mà bỏ đi.

Khi vừa đóng cửa tôi liền ngoảnh mặt lại nhìn về phía cánh cửa. Trông bộ dạng hôm nay của hắn thật khác thường.