Ta Là Kẻ Nhát Gan Chuyển Thế Thành Tiểu Thư

Chương 16: Mèo nhỏ, tên em sẽ là Kuri

Tôi tìm khắp những còn đường mà tôi đã đi, còn quay ngược lại quán lúc nãy mua đồ, nhưng cũng không thấy.

"Rốt cuộc nó rơi ở đâu"

Tôi liền sốt ruột lục kĩ lại lần nữa, không bỏ qua dù chỉ một ngóc ngách. Tôi chợt nhớ ra lúc nãy hình như tôi có đi vệ sinh, chắc chắn rơi gần đó rồi, ba chân bốn cẳng tôi chạy tới chỗ đó quả nhiên không sai chiếc kẹp tóc bị rơi ở đây, tôi nhẹ nhàng nhặt nó lên thổi lớp bụi bẩn vừa bám vào nó rồi cài lên tóc, quả nhiên có nó vẫn là thân thuộc hơn.

"Meo..."

Đang cười vui vẻ vì tìm được kẹp tóc quý giá tôi nghe thấy tiếng mèo kêu gần đó, âm thanh phát ra từ ngõ tối phía bên trái tôi, tôi đưa mắt nhìn vào thì thấy một con mèo với bộ lông màu đen đôi mắt xanh lá trông lấp lánh có hồn vô cùng hình như chân nó bị thanh gỗ đè vào không thoát ra được. Tôi tiến vào ngõ tối đó tới chỗ con mèo đang bị mắc kẹt ấy.

Chân nó bị thanh gỗ đè cho rách hẳn lớp da lộ ra một lớp thịt màu đỏ, tôi liền đau lòng.

"Thật tội nghiệp em đau lắm nhỉ chờ một chút để chị lấy thanh gỗ này ra"

Tôi nhẹ nhàng nói với nó, nó như hiểu ý liền không hề động đậy ngoan ngoan nằm im kêu lên một tiếng như bảo đã rằng nó chuẩn bị tinh thần rồi.

"Meo"

Tôi loay hoay nhìn thanh gỗ lớn này một vòng tay liền bệ 1 góc của nó cố sức đẩy ra nhưng cũng chẳng nhúc nhích. Tôi liền vận dụng bộ não siêu đẳng đỉnh đỉnh khi học môn vật lý của tôi.

Nhanh chóng tôi lấy 1 khối gỗ tròn đem tới, may sao cạnh đó còn có 1 cây sào của cần lau nhà cũ, tôi liền áp dụng theo quy tắc của đòn bẩy nói thẳng ra là như cái bập bệnh, đặt khúc gỗ tròn nằm ngang song song với thanh xà lớn, tiếp đó dùng cây sào đặt vào một góc của thanh xà lớn , kê cây sào vào khúc gỗ, phần sao bên đẩy của tôi để dài hơn đoạn từ thanh xà tới khúc gỗ và rồi tôi dùng sức nặng của toàn bộ cơ thể mình tì vào đầu của cây sào lập tức thanh xà lớn kia liền nhích lên ngay lúc này con mèo đen đó liền rút chân ra khỏi đó nhảy xổng lên người, tôi ngồi xỏa xuống đất váy xòe rộng che hẳn đôi chân tôi, tay khẽ nhấc bàn chân đang bị thương của nó lên xem thử vết thương loét tới nơi luôn rồi, con mèo có vẻ chẳng quan tâm tới vết thương, vui vẻ liếʍ khắp mặt tôi như để gửi lời cảm ơn

Tôi liền thấy nôn mà cười lớn

"Rồi rồi em đừng liếʍ nữa nôn quá "

Đột nhiên con mèo trên tay tôi nhảy xuống đất, lông trên người tất cả đều dựng đứng, miệng nhe răng, chân lộ vuốt nhìn về phía đầu ngõ. Tôi thấy vậy thì từ từ ngoảnh người về sau, 2 bóng đen sừng sững to lớn, tôi sợ hãi đưa mắt nhìn lên thì thấy bóng dáng 2 tên to lớn mặt đầy sẹo sau lưng còn dắt kiếm.

Một tên gương mặt hớn hở.

"Chà có vẻ hôm nay trúng mánh rồi bắt nó bán chắc cũng tha hồ tiền cho anh em mình nhậu chán"

Nghe nói vậy tôi càng thêm sợ hãi

"Các người đừng có tới đây"

Sợ đến đỗi không đứng nỗi nữa rồi, 2 tên kia miệng cười thấy hãm, tiến tới chỗ tôi, tôi sợ hãi tim như đánh trống tang.

Một tên đưa tay tới tính tóm lấy tôi nhưng con mèo đen liền nhảy lên cắm lấy tay hắn, tên đó tức giận ném mạnh con mèo vào tường.

"Khốn nạn đồ súc vật "

Tôi thấy vậy liền hô lớn đau lòng

"Mèo con"

Tên đó không dừng lại tiếp tục đưa bàn tay dơ bẩn của hắn tới chỗ tôi, tôi nhắm ghiền 2 mắt lòng thầm khóc xong rồi,xong rồi, sao tôi xui tận mạng vậy trời.

"Các ngươi muốn làm gì người thử thuốc của ta vậy"

Cái giọng nói này...tôi liền mừng rỡ mở mắt ra. Đúng là Sato đúng là hắn rồi tay hắn còn đang nắm chặt cứng cổ tay dơ bẩn của tên kia. Cái tên bị túm tay nhăn mặt đau đớn.

"Xin...xin lỗi ngài chúng tôi nhất thời hồ đồ mong ngài lượng thứ"

Tên Sato liền hất tay hắn ra

"Biến đi sau này đừng để ta gặp lại nữa"

Hai tên kia liền cuống quýt vội vã chạy đi mất xác, tốc độ quả thực rất nhanh.

"Mau về nhà trọ " tên này vẫn lạnh như tảng băng ngàn năm, vừa thấy hắn như anh hùng cứu mỹ nhân giờ lại thấy hắn như con quỷ mặt đơ.

Hắn chẳng chờ tôi chân cứ thế bỏ đi trước, tôi liền đứng dậy, tới bế con mèo lên, tên vừa rồi thật ác lại ném bé mèo mạnh tới vậy. Nhìn cái vết thương ngay chân đang viêm loét này xem thật tội nghiệp, nó bốc mùi thối rữa luôn rồi, hẳn bé mèo bị kẹt ở đó lâu lắm rồi.

"Ngươi có mau lên không"

Cái giọng hối của tên kia lại vang lên, suốt ngày cứ hối với chả thúc làm gì mà cứ phải gấp như ma đuổi thế không biết, làm cứ như ăn trộm sợ bị bắt vậy thật mệt mỏi.

"Ngươi có tính đi hay không"

Tôi mệt mỏi với tên này quá mà, liền vội chân đuổi theo hắn, nếu không hắn lại hối tôi tới đau đầu mất

Lát sau về đến phòng trọ tôi lên phòng trước, ngồi lên chiếc giường tay còn bế mèo con tôi băn khoăn về chuyện lúc ở trong mộng cảnh. Bóng dáng của bé gái cầu xin tôi giúp đỡ đó là sao, cái dáng vẻ rất là khẩn khoản, nếu tính tầm vóc chắc cũng bằng cỡ thân thể tôi lúc này, cơ mà tôi có thể giúp được gì chứ đang lúc bần thần suy nghĩ, tiếng cửa gỗ cót két mở ra tên Sato bước vào tôi thôi suy nghĩ tay liền vuốt lấy bộ lông con mèo.

"Ngươi tính nuôi con mèo này"

Hắn ta tiến tới nhìn xuống con mèo

Chuyện này thì quá rõ rồi con mèo này tội nghiệp thế cơ mà, chăm lo thêm cho nó chắc cũng chẳng vấn đề gì.

"Đúng vậy "

Hắn ta liền nheo mày

"Không thể được "

Đột nhiên hắn nói vậy tôi nghe rất khó hiểu, nuôi thêm con mèo thì mất mát gì chứ hắn lo tốn thêm cơm à cùng lắm tôi bớt một phần ăn là được, hắn cần gì phải tuyệt tình đến vậy. Tôi liền nhăn mặt lại.

"Tại sao lại không được chứ"

Tên đó phất tay lạnh lùng

"Ta nói không được là không được, không cần biết lý do"

Tôi nghe câu thì đôi chút phẫn nộ, cứ úp úp mở mở kiểu của hắn thật khó chịu, cái kiểu nói chuyện của hắn sắp ức chết tôi luôn rồi. Nói thẳng ra là sợ tốn cơm chứ còn lý do gì khác, cái tên mặt lạnh này thì nhẫn tâm rồi. Kẻ nào chết đói trước mặt hắn chắc chắn hắn cũng mặc kệ ngoảnh mặt mà bỏ đi, người chết trước mặt chắc chắn hắn cũng chẳng quan tâm. Tôi khó chịu quát hắn.

"Ngươi không thấy con mèo này đáng thương vậy à, nó còn đang bị thương đấy"

Tên đó vẫn một mặt lạnh băng

"Nó không chết được đâu, mau đem nó ra ngoài đi"

Tên này thật lại nhẫn tâm tới vậy, lòng tôi khó chịu như bị thứ gì đó mắc vào, bàn tay ôm chặt con mèo trên tay nhìn vào đôi mắt long lanh của nó tôi thật không nỡ "meo" nó kêu lên một tiếng lại càng khiến tôi không nỡ, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn vẻ mặt xị xuống năn nỉ

"Ta xin ngươi luôn đấy, nó..nó..thật sự rất đáng thương"

Trong lời nói có tiếng nấc đan xen, đôi mắt long lanh như thiên thần mùa xuẫn đẫm đôi ít giọt nước như những giọt mưa ngâu đọng lại trên lá, nó bắt đầu đỏ hửng lên như ánh mặt trời mới chớm nhú vào ban mai, từng tầng từng lớp nước nhòe dần trên đôi mắt đẹp tựa dạ châu, như hư thủy tràn bình từng giọt tinh khiết hôi hổi lăn dài xuống trên gương mặt ửng đỏ. Bộ dạng thật chẳng cứng lòng nổi cái gương mặt mếu máo ấy không xấu mà đẹp tựa bức tranh sơn thủy. Tên Sato này cũng không thể cứng nổi, giọng hắn nhẹ lại đôi mắt có chút sự ấm áp trong đấy.

"Được rồi ngươi muốn nuôi thì cứ nuôi, nhưng ta nói trước phần cơm của nó ngươi phải tự chia"

Nghe thấy câu này tôi liền đưa bàn tay trắng nhỏ như búp măng lên gạt đi dòng nước tinh khiết ấy miệng liền nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười in trên gương mặt tôi như ánh nắng sau cơn mưa, đôi mắt long lanh như chứa ánh cầu vồng lộng lẫy nhất.

"Ta sẽ tự nuôi nó"

Tôi mừng rỡ nói trong nghẹn ngào.

Tên Sato tô liền tiến tới trước tôi

"Vậy ngươi hãy đưa tay ra"

Hắn lại bắt tôi đưa tay ra, rốt cuộc muốn làm trò gì đây. Tôi không hiểu lắm nhưng cũng từ từ đưa tay ra phía trước.

"Ngươi lại muốn làm gì" tôi vẫn còn nghi ngờ việc hắn làm

Hắn không nói năng gì liền cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tôi, tôi bất giác khẽ giật nhẹ. Chưa kịp mở miệng ra để quát hắn thì từ trong lòng bàn tay tôi xuất hiện một quả cầu sáng màu vàng nhỏ, hắn di chuyển quả cầu đó chạy vào trán của con mèo, vừa khi quả cầu sáng đó đi hết vào người con mèo lập tức tôi bị choáng nhẹ trời đất quay cuồng cảm giác như toàn cơ thể bị kiệt sức,tôi ngã người về phía trước liền đập thẳng mặt vào ngực săn chắc ấm áp của tên Sato, mắt lim dim hơi thở dồn dập, mệt mỏi tựa chiếc đầu nặng nề vào hắn lười biếng không muốn rời.

"Ta bị gì vậy sao ....ta ..ta mệt vậy" tôi nói với hơi thở mệt mỏi

Tên kia không vội từ từ, hạ thân thể mệt mỏi của tôi xuống chiếc giường, gương mặt vẫn mười phần lạnh nhạt.

"Nó vốn là bản thể của ma thú, muốn nuôi nó buộc phải biến nó thành thú nhân, cái giá là số ma lực tương đương, vừa rồi ngươi phải dùng tới cạn ma lực nên mới mệt mỏi tới vậy"

"Nếu không đủ ma lực thì sao" tôi vẫn còn chút thắc mắc

"Nếu không đủ ma lực thì sẽ phải trả giá bằng linh hồn"

Nghe câu tôi tới ớn lạnh, nguy hiểm vậy sao, cơ mà lúc nãy hắn ngăn tôi chắc chắn là vì lo cho tính mạng của tôi đây mà, phải rồi lo cho con chuột bạch này sợ nó chết làm hắn hao tâm tổn trí đều thành công cốc. Tính của tên này tôi lại rõ mồng một. Tôi nheo mắt nhìn hắn một cách am hiểu.

Hắn xoay người bước ra khỏi phòng

"Ngươi ở phòng này đi, ta ở phòng kế bên có gì bất thường nhớ kêu ta" hắn khững lại một lúc dặn dò nốt câu cuối rồi đóng cửa lại đi mất.

Tôi cũng cóc quan tâm tới lời hắn nói, tay nhẹ nhàng vuốt lấy bộ lông mượt mà của con mèo.

"Chị quyết định rồi sau này tên em sẽ là Kuri"

Tôi mỉm cười vui vẻ nhìn con mèo. Có vẻ mèo con cũng rất thích cái tên này, nó bò tới sát mặt tôi cọ cọ cái má đầy lông phũng phĩnh của nó vào cái má tròn trĩnh của tôi. Tôi cười típ mắt hạnh phúc.

"Quyết rồi nhé Kuri"

Thế là nguyên một chiều đó toàn thân tôi rã rời phải nằm lại trong căn phòng, mà chơi đùa với Kuri, đến lúc trời tối đến nữa đêm đột nhiên trời trở gió mưa bắt đầu rơi như trút, trong tiếng rào rào dữ dội của cơn mưa đột nhiên một tia sét cắt ngang qua lập tức tôi đang ngủ giật mình tỉnh giấc.