Ta Là Kẻ Nhát Gan Chuyển Thế Thành Tiểu Thư

Chương 18: Sự tàn nhẫn bắt đầu

Tôi ngồi lại trong phòng chơi với Kuri cho tới tối muộn, bụng đang rất cồn cào đánh trống, tay vờn vờn lấy chiếc chân mềm mại của mèo con, ánh mắt vẫn hướng về phía cánh cửa gỗ.

"Hắn về chưa nhỉ"

Bất giác chẳng hiểu sao tôi lại nói ra câu đó.

Hắn về hay chưa liên quan gì đến tôi

Lòng thì nghĩ vậy nhưng sao tôi vẫn thấy rất là thấp thỏm, liền trụt xuống giường bước tới phía cánh cửa, vừa đưa tay ra để mở cửa, thì cánh cửa gỗ đã được mở ra.

Người mở cửa đó là Sato toàn thân hắn lại là máu me, bộ đồ hắn mặc đều bị xé rách. Hắn từng bước nặng nề lảo đảo vào trong phòng.

Thấy bộ dạng đó của hắn lòng tôi lại đau nhói như có ai đâm cây kim vào, chân mày khẽ nhăn lại. Miệng vội vã, quở trách hắn

"Ngươi lại đi đánh với đám quoái vật nữa à, thật không lượng sức còn để bản thân bị thương nặng vậy"

Tên Sato tay ôm lấy l*иg ngực, mắt khẽ nhíu lại vì cơn đau.

"Mau trị thương cho ta, đứng đó nói dư thừa" hắn cố chút hơi thở tàn mà nói

Chẳng hiểu sao lúc này tôi cũng cuống lên vội vã cắn lấy đầu lưỡi chưa kịp đưa tay lên chấm giọt máu ở đầu lưỡi ấy thì ngón tay mềm mại của hắn đã chạm vào nó trước, hắn vừa chạm vào như có luồng điện chạy khắp cơ thể tôi khiến tôi tê dại, mặt đỏ như trái cà chua, thừ người bất động, biết hắn lợi dụng tôi như một bình thuốc di động nhưng sao lúc này tôi không hề giận mà lại thật xấu hổ

Hắn ta đưa ngón tay dính giọt máu quý giá của tôi vào miệng, lập tức vết thương trên cơ thể hắn đều khỏi hẳn. Vừa khỏi vết thương hắn liền túm lấy miệng tôi, tôi đang đờ người bất giác cảm nhận được liền vội vật vã, hắn lại muốn làm gì.

Từ trong túi trước áo hắn lấy ra một cái túi tay dốc những thứ bột màu sắc kì lạ vào miệng tôi, tôi sặc mất thứ khô khan này sao nuốt nổi, nó vào ngang cổ họng thì mắc lại ngay đó liền tức tôi không thể thở, cố sức ướn thứ bột đấy xuống nhưng mãi cũng không nuốt được, mắt liền trợn to nổi những gân máu, gương mặt xanh lè, sắp không thở nổi.

Rướn lần cuối may sao nó đã chịu chạy xuống dạ dày, vừa khi nuối được tôi liền gấp gáp thở lấy những khí xung quanh, hốc mắt còn đọng lại giọt nước ướŧ áŧ.

Tôi vừa nuốt hết liền trợn to mắt nhìn hắn.

Tên này lại cho tôi nuốt thứ gì đây, làm kiểu này khác gì muốn tôi đi chết.

"Vừa rồi những thứ người nuốt là bột được nghiền ra bởi đá ma thạch lần lượt là wind, water, fire, land, light tất cả chúng đều là ngũ linh ma thạch, hiện tại tôi vẫn chưa biết tác dụng của nó ra sao"

Tên này lại tiếp tục cho tôi uống mấy thứ quoái dị để thử nghiệm thuốc, tôi đưa tay lên lau khốc mắt đang ướŧ áŧ mắt vẫn trợn mà nhìn hắn, khoan

cơ mà tôi có nước mắt sao, vậy mà lúc trước tôi còn tưởng rằng tôi không thể khóc.

"Nhờ tác dụng của nước mắt tượng cổ Zepi nên người có thể thoải mái bày tỏ cảm súc"

Ra là nhờ có thứ này tôi mới có thể khóc

Tên Sato thả miệng tôi ra, vừa thoát ra tôi liền quát hắn.

"Sau này ta sẽ tự uống không cần ngươi phải ép"

Tôi thật bực mình, lúc hắn bị thương yếu ớt trông dễ chịu bao nhiêu thì lúc khỏi lại tàn bạo bấy nhiêu. Hắn không nói không rằng liền bước ra khỏi phòng.

Tôi nhìn cánh cửa gỗ đóng lại liền hừ một cái, bực dọc liền bỏ lên giường, vật mình bực tức, không thể nào ngủ nổi. Mèo con lúc này liền bò lên nằm cạnh tôi, phát ra tiếng kêu như thể muốn làm tôi vui, tôi ôm mèo con vào lòng, liền thấy thật ấm áp.

"Chỉ có em là tốt thôi cái tên kia chị chẳng ưa chút nào"

Vừa nói xong câu tôi liền ngáp một cái buồn ngủ, bộ lông ấm áp, mềm mại của mèo con thật dễ chịu. Tôi chẳng suy nghĩ gì nữa 2 mắt nhắm lại đi vào giấc ngủ yên bình.

Sáng sớm tôi lại tỉnh dậy bụng còn đói cồn cào, tên đó cũng lại ném cho tôi chiếc balo và rồi sự việc cũng y rằng như ngày hôm qua, tới tối hắn cũng lại tha một đống thương tích về cùng biết bao nhiêu là loại ma thạch, hắn bắt tôi nuốt tất cả chằng hiểu nổi tên này muốn thử nghiệm loại thuốc gì, cơ thể tôi cũng chẳng có gì khác thường. Sự việc cứ tiếp diễn như vậy 7 ngày liên tiếp.

Đến ngày thứ bảy toàn thân tôi đau nhức, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến tôi đau đến ứa nước mắt. Tôi nằm một chỗ trên giường bên cạnh là mèo con đang đứng nhìn tôi.

Cánh cửa gỗ lại mở ra tên Sato bước vào vẻ mặt hắn nhìn tôi chẳng vẻ gì là thông cảm, lạnh lùng nói.

"Mau đi thôi hôm nay, sẽ vào rừng"

Tôi la lết thế kia rồi hắn còn bắt tôi đi, tôi bây giờ thật lười biếng chẳng muốn rời khỏi chiếc giường êm ả này.

"Tha cho ta một bữa này đi"

Giọng tôi nhỏ nhẹ cầu xin hắn.

Đáp lại là cái vẻ mặt lạnh tanh không chút nao động.

"Mau đi"

Tôi mệt mỏi biết rõ không thể dây dưa vơi hắn, người trượt trên giường xuống ngồi bịch trên đất, ngươi đau nhức khắp nơi, tay chống vào chiếc giường nâng cơ thể dậy, đôi chân trụ cơ thể nặng nề khẽ run rẫy.

Tên Sato quay lưng đi xuống lầu.

Tôi cũng nhấc chân đi theo hắn vừa đi vừa thở ra khí đau từ miệng. 2 chân cà nhắt theo hắn đến một con sông lớn trong khu rừng rậm rạp lá cây. Hắn dừng lại tại đây mắt nhìn một vòng quanh hồ, tôi đi sau hắn cũng đã đến nơi, người còn thin thít vì các khớp xương nóng ran. Tên kia nhìn thẳng ra mặt hồ rồi nói.

"Ở đây chắc là được"

Nói xong câu hắn liền ném một đồng bạc ra giữa hồ.

Tôi nhìn động tác hắn làm thì thấy hiếu kì.

"Ngươi đang làm gì vậy"

Hắn ta vẫn nhìn ra giữa hồ, tay chỉ ngón về phía đó.

"Ngươi mau ra đó lấy đồng bạc vừa rồi về đây"

Nghe câu tôi liền bất động, tên này đùa sao, cái hồ rộng thế kia mà hắn bắt tôi đi mò đồng bạc nhỏ chút xíu của hắn thế khác gì mò kim đáy bể.

"Không thể, sao mà lấy lại được"

Hắn ta liền hừ 1 cái.

"Mau xuống dưới tìm nó cho ta" hắn nói đầy kiên định.

Tôi nhìn xuống mặt nước một cách lo ngại.

"Nhưng ta không biết bơi"

Chân tôi bất giác lùi về sau mấy bước mắt vẫn nhìn mắt nước tĩnh lặng mà lo sợ.

Liền một bàn tay đẩy vào lưng tôi, giật mình tôi liền ngã tủm xuống nước, mắt kịp đảo ngược lại nhìn rõ kẻ đẩy mình chính là Sato, chưa kịp suy nghĩ gì cơ thể tôi đã nằm gọn dưới nước, tôi hoảng loạn đưa tay vùng vẫy, miệng không ngừng kêu cứu, từng ngụm nước cứ thế tràn vào miệng tôi, tôi dần không còn sức vùng vẫy

Sau một lúc nước lút tới ngập đầu bọt khí cũng dần mất đi, tôi ngột ngạt không thế hít thở nổi, dần dần mất đi ý thức.

Mập mờ tôi dần lấy lại được ý thức đôi mắt lim dim nhìn thấy bầu trời xanh ngắt. Tròng mắt khẽ đảo một vòng, xung quanh là cây núi tôi đang mơ hồ liền một âm giọng vang lên.

"Tỉnh rồi sao" cái giọng nghe thật ấm áp.

Miệng tôi khẽ ừm một cái.

Đang tận hưởng cảm giác yên bình này, thì cơ thể tôi lại được bế lên, tôi hốt hoảng mở to mắt miệng lớn tiếng.

"Ngươi lại muô...."

Chưa kịp nói hết câu tôi đã liền bay xuống nước, uống ọc ọc một ngụm nước lớn, tôi tỉnh hẳn lại tiếp tục vùng vẫy, chịu cái cảm giác ngộp nước. Nhanh chóng tôi lại bất tỉnh.

Lát sau cũng chẳng khác gì mỗi lần tôi tỉnh hắn lại ném tôi trở ngược xuống hồ căn bản không cho tôi nghỉ ngơi, nước cũng được một tràng no đến bể bụng thậm chí đầu cũng đau nhức vì lỡ hít một đống nước vào, mắt đã hoa lòa cả mà hắn vẫn không tha. Tên này còn ác hơn cả ác bá, lạnh lùng hết lần này đến lần khác ném tôi xuống hồ.

Tối đến hắn cũng không về nhà trọ, cũng không cho tôi ăn lấy một hạt cơm, gương mặt vô cảm cứ thế mà dìm tôi xuống nước. Ban đêm lạnh đến rét run thân thể tôi ướŧ áŧ, da nhăn túm bị gió lạnh lùa qua liền đau nhức như ôm trực tiếp vào tảng băng lớn. Cứ vậy hắn dìm tôi nguyên một đêm dưới nước.

Đến lúc sáng gương mặt tôi tái lợt người không còn một chút sức để cử động, người cứ như không xương hắn mới chịu dựng lại.

Tay bế tôi lên đưa về nhà trọ, thần trí tôi mê man rồi bất tỉnh hẳn.

Đến khi lấy lại thần trí tôi đau nhức từ từ mở con mắt ra, dọi ngay vào mắt tôi lại là trần nhà quen thuộc trần nhà phòng trọ mà tôi ở, ngươi khẽ nhích liền đau, mắt cũng còn lòa đi chưa thể nhìn rõ vật chất, đầu cảm giác nhức đến khó chịu liền nhẹ đưa tay lên xoa xoa ở huyệt thái dương. Tôi đã về phòng rồi ư

Đang mập mờ với câu hỏi đấy, tôi nhận ra bộ ý phục trên người mình đã bị thay đi. Là ai thay cho tôi chã nhẽ lại là tên khốn nạn đấy, tôi hốt hoảng liền ngồi phặt dậy vừa ngồi dậy đầu lại quay cuồng khó chịu. Tay khẽ đưa lên đỡ lấy cái đầu choáng váng, cảm giác thật sự khó chịu cơ thể cứ như muốn nôn tất cả mọi thứ ít ỏi còn lại trong cơ thể.

Cạch tiếng cửa gỗ lại được đẩy ra hẳn không sai được tên Sato ác bá lạnh lùng bước vào tay bưng chén cơm đặt phắt xuống bàn.

"Ngươi mau ăn đi ăn xong chúng ta lại tiếp tục, không cần chia phần cho con mèo kia, ta cho nó ăn trước rồi"

Nghe câu nói của hắn tôi nửa phần an ủi nửa phần sợ hãi, lại tiếp phải chịu cảnh nhận lên nhận xuống đáng sợ ấy nữa. Thân thể tôi còn chưa kịp phục hồi giờ nhìn thấy cơm còn chẳng muốn nuốt tên này muốn bức chết tôi sao.

Tôi chống mặt với lấy bát cơm vừa nhai được vài miếng lại nôn ngược ra hết, tên đó đứng nhìn không chút biểu cảm, liền ngoảnh lưng lại bỏ ra ngoài trước khi đi còn khững lại dặn dò.

"Ta chờ ở dưới ăn xong thì mau xuống" nói xong hắn liền đóng cửa lại.

Tôi cầm tô cơm mà tay còn run cầm cập, chẳng thể nuốt nổi dù chỉ một hạt, phủi chăn khỏi người chân tôi run rẫy trèo xuống khỏi giường, chân vừa đừng thẳng người liền như nặng về một phía mà suýt té, chân nghiêng ngã như say rượu lảo đảo va hết chỗ này đến chỗ kia mắt hoàn toàn chẳng nhìn rõ vật gì, đảo bước đầu vừa chạm vào bậc thang liền mất thăng bằng mà lộn nhào xuống tít chân cầu thang, tuy vậy nhưng chẳng thể chết được vết xước trên cơ thể nhanh chóng phục hồi

"Mau lên, ta không còn thời gian đâu" hắn nhìn cũng chẳng quan tâm phủi mặt liền đứng dậy đi trước.

Tôi cũng chậm rãi khó nhọc đuổi theo hắn, phía sau tôi mèo con cũng rãi bước.