Khuôn mặt Tần Ngọc Nhu thoắt trắng thoắt xanh, nàng vội vàng đứng dậy, lót chân, đôi mắt xinh đẹp hoảng loạn: "Phụ thân, người nghe con giải thích, con.."
"Không cần nhiều lời!" Sắc mặt Tần Dương xanh mét: "Ngọc Nhu, con vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ta, nếu con thật sự muốn gãi chân, vì sao con không về phòng mà gãi? Con có biết nếu việc này bị truyền ra ngoài, chắc chắn thể diện của Tần gia đều mất hết!"
Tần Ngọc Nhu cắn chặt môi: "Con không có gãi chân, con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên lòng bàn chân nổi rất nhiều mụn đỏ, thật sự ngứa đến khó chịu, cho nên mới.."
"Ta mặc kệ lý do của con là gì, con là một cô nương lại làm ra động tác bất nhã như thế, còn ra thể thống gì nữa?" Ánh mắt Tần Dương nhìn Tần Ngọc Nhu, hắn ném xuống một câu rồi phất tay áo rời đi: "Con tự về phòng mình mà úp mặt suy nghĩ đi."Tần Ngọc Nhu siết chặt đôi tay trắng như phấn, nàng nhìn thân ảnh Tần Dương rời đi, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Đáng tiếc Tần Dương không có quay đầu nhìn lại, cho nên hắn không phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của Tần Ngọc Nhu, đậm đặc đến mức đủ để nuốt gọn hắn.
* * *
Trong khoảng thời gian này tiểu vương gia quả thật bi thảm. Đầu tiên hắn không rõ mình đắc tội với ai, suốt một tháng hắn không thể bước xuống giường một bước.
Chuyện này cũng thôi đi, buổi sáng hôm nay hắn vừa bị đánh một trận. Vốn dĩ hắn cho rằng chuyện này có thể dừng lại một khoảng thời gian, ai ngờ mới sau giờ Ngọ, tên khốn kia lại nhảy vào Vương phủ một lần nữa, xách hắn lên và đánh hắn một trận đau điếng.
Lúc ấy, trong phòng không chỉ có một mình hắn, mà còn có những hồ bằng cẩu hữu đến thăm hắn.
Khi những cái hồ bằng cẩu hữu từng ăn từng uống với hắn nhìn thấy thích khách hung tàn như thế, ai cũng không dám tiến lên, tất cả đều nép sát vào góc tường.
Cũng thế, mỗi ngày hắn đều gia tăng ám vệ trong Vương phủ, nhưng tên khốn này vẫn có thể tiến vào nhiều lần, mà những ám vệ hắn sắp xếp núp trong bóng tối đều không thấy bóng dáng.
Sau khi tên khốn đó đánh hắn một lúc, trước khi đi gã còn trừng mắt nhìn hắn và nói một câu khó hiểu: "Cẩu tặc da^ʍ côn, nếu sau này ngươi còn dám rình xem công tử nhà ta tắm rửa, ta sẽ phế ngươi đi!"
Tiểu vương gia oan ức sắp khóc, con mẹ nó công tử nhà gã là ai chứ? Đây rõ ràng là vu oan hãm hại!
Nhưng mà khi hắn ngước mắt lên thì phát hiện ánh mắt của những hồ bằng cẩu hữu tất cả đều thay đổi, vừa kinh ngạc, vừa ghét bỏ, còn có.. hoảng sợ..
"Hắn vu oan hãm hại ta!" Tiểu vương gia hung hăng cắn răng: "Người ta thích chính là Ngọc Nhu, ta không thích đàn ông!"
Nhưng mà không có ai tin tưởng hắn!
Trong một ngày, thanh danh của tiểu vương gia đều bị hủy hết. Thế nhân đều biết hắn háo sắc thành tánh đi rình xem nam tử tắm gội, thế nên toàn bộ mỹ nam của Vọng Kinh đều cảm thấy lo lắng không yên, lúc tắm rửa đều sợ bóng sợ gió, sợ tiểu vương gia nấp ở chỗ tối rình coi..
Phủ Vương gia.
Người hầu nâng tiểu vương gia đứng lên, hắn cầm lấy cái ly trên bàn hung hăng quăng trên mặt đất. Trong ánh mắt hắn đầy giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu bổn vương biết ai vu oan hãm hại bổn vương, bổn vương chắc chắn sẽ để kẻ đó không được chết tử tế!"
Người hầu sợ đến mức run lên bần bật, quỳ gối trên mặt đất, không dám nói gì.
"Tiểu vương gia."
Một âm thanh quen thuộc mềm mại và duyên dáng vang lên, làm cho tâm trạng tiểu vương gia tốt lên không ít. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu nữ đang từ từ đi vào cửa.
Trên mặt Tần Ngọc Nhu nở nụ cười, nàng bước đi nhẹ nhàng, ý cười nhợt nhạt.
So với tiểu vương gia, Tần Ngọc Nhu còn tốt chán.
Nhiều ngày qua bởi vì bệnh tình của nàng, cho nên Tiêu Minh bế quan mấy ngày để luyện chế đan dược cho nàng. Cho dù luyện chế ra đan dược cũng chỉ có thể làm nàng không khó chịu trong mấy canh giờ, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Chẳng qua thuốc kia có tính chất phụ thuộc. Sau khi dùng thuốc, nàng không có biệt pháp rời bỏ thuốc, nếu không tình trạng ngứa ngáy sẽ tăng lên.