"A Tầm."
Giữa sân yên tĩnh lại, Nãi Bao liếʍ móng vuốt: "Ta cứ cảm thấy Tần Ngọc Nhu sẽ không bỏ qua cho người."
"Không." Phượng Tầm cong lưng, ngón tay búng gáy Nãi Bao: "Là nàng không bỏ qua cho ngươi."
Tần Ngọc Nhu muốn trộm Nãi Bao đều viết tất cả lên mặt nàng ta. Nhưng hiện tại Tần Ngọc Nhu còn muốn giữ thể diện cho nên không dám đoạt công khai, nàng ta chỉ biết tìm đủ các cớ để đoạt mèo của nàng.
"Xem ra ngày tháng ta ở Tần gia đã không còn được yên ổn." Phượng Tầm nheo hai con mắt lại, gió lạnh thổi vù vù.Nãi Bao mờ mịt nháy mắt: "Nhưng A Tầm, không phải từ lâu đã không yên ổn rồi sao? Khoảng thời gian người trở về này, bọn họ đã không ít lần gây phiền phức cho người."
Phượng Tầm nhìn Nãi Bao chần chờ trong chốc lát: "Ngươi nói.. Dường như thật sự có việc này, xin lỗi, vừa rồi ta quên mất."
"..."
"Nhưng mà chả sao cả, ta sẽ không để người khác bắt nạt ngươi." Phượng Tầm ôm Nãi Bao lên, ánh mắt đầy tà ác.
Nãi Bao im lặng không nói, ánh mắt nó nhìn về phía Phượng Tầm đầy ấm áp.
Ngàn năm về trước chính là như thế.
Ngoài mặt nàng bình tĩnh như gà, thật ra lại hung tàn như sói.
A Tầm chưa để người Tần gia vào trong mắt, nàng trở về chỉ vì muốn trộm.. Phi, vì lấy đồ vật thuộc về mình.
Nhưng mà.. A Tầm nhà nó là một con sói, nếu nàng bị chọc cho nóng nảy, không người nào có thể chống đỡ được.
* * *
Ngoài sân, Tần Ngọc Nhu vừa mới tiễn Tiêu Minh đi, nàng liền cảm giác hai chân ngứa ngáy, loại ngứa ngáy này khiến cho cả người nàng khó chịu. Nàng cố gắng kiềm chế xúc động muốn gãi chân, chân nàng run run đi vào bên trong sân.
Vốn dĩ đoạn đường này rất ngắn, không biết vì sao bây giờ lại trở nên dài như thế.
Nàng nhịn đến mức khó chịu, cắn chặt đôi môi.
Tần Ngọc Nhu tự nhận là ý chí kiên định, nhưng vào giây phút này nàng chỉ cảm thấy còn đau khổ hơn đâm nàng một đao.
Mắt thấy trong sân chỉ là một khoảng trống vắng, không hề có nha hoàn hay gã sai vặt nào, ánh mắt Tần Ngọc Nhu lóe lên. Nàng.. gãi nhẹ một chút chắc không có người nhìn thấy đâu nhỉ?
Nhưng mà nơi này không có ghế dựa, nàng thật sự không thể chịu đựng được nữa, dứt khoát ngồi xuống đất và kéo giày ra.
Trong nháy mắt nàng kéo giày ra, nàng mới phát hiện lòng bàn chân của mình nổi đầy mụn đỏ, ngứa ngáy vô cùng.
Loại mụn đỏ này nổi ở trên người đã khó có thể chịu đựng, huống chi lại nổi ở lòng bàn chân, khó chịu như bị tra tấn.
Móng tay nàng không dài cũng không ngắn, dùng sức gãi một chút, nhưng cảm giác này chỉ làm nàng dễ chịu được giây lát, khi qua đi càng ngứa ngáy khó nhịn..
"Tần tướng quân, mấy ngày gần đây thân thể hoàng hậu bị bệnh nhẹ, nhờ có đan dược của Tần đại tiểu thư ngài ấy mới khỏe lại chút ít. Không biết bây giờ Tần đại tiểu thư.."
Một âm thanh tràn đầy năng lượng truyền đến từ phía sau, nhưng trong một giây lại bỗng nhiên im bặt.
Mặt Tần Ngọc Nhu cứng lại, tay nàng còn chưa kịp buông ra, còn chưa kịp đứng lên khỏi mặt đất, nàng đã quay đầu nhìn lại. Trong phút chốc, khuôn mặt xanh mét của Tần Dương lọt vào trong tầm mắt nàng.
Mà đứng ở bên cạnh Tần Dương là một người đàn ông trung niên mặc quan bào, hắn đang dùng ánh mắt xấu hổ kinh ngạc nhìn Tần Ngọc Nhu.
Tần Ngọc Nhu, người đệ nhất Vọng Kinh.
Chẳng những thiên phú dị bẩm mà còn tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, là mục tiêu theo đuổi của vô số người trẻ tuổi.
Nhưng hôm nay..
Hắn nhìn thấy điều gì?
Tần đại tiểu thư lại gãi chân trước mặt hắn, là ngồi trước mặt công chúng gãi chân!
"Khụ khụ." Thái phó ho khan hai tiếng, sự xấu hổ trên mặt không giảm: "Tần tướng quân, ta tới có chút không đúng lúc, xin đi trước."
Hắn nắm tay lại, vội vàng quay người rời đi, không dám dừng lại một bước. Hắn sợ người Tần gia sẽ gϊếŧ hắn diệt khẩu.