Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 45: Tần Ngọc Nhu Coi Tiền Như Rác

Nhưng mà sư phụ đã nói sẽ đến Tứ Tông Đường xin đan dược cho nàng. Nếu có luyện đan sư của Tứ Tông Đường ra tay, tất nhiên có thể thuốc đến bệnh trừ.

"Ngọc Nhu." Tiểu vương gia mím môi, giải thích nói: "Ta không có rình xem đàn ông tắm rửa."

"Ta biết." Tần Ngọc Nhu khẽ thở dài một tiếng, cười khổ lắc đầu: "Tiểu vương gia, muội muội của ta cũng là dụng tâm lương khổ, hy vọng tiểu vương gia chớ trách."

Tiểu vương gia sửng sốt, nghi hoặc nhìn Tần Ngọc Nhu: "Ngọc Nhu, nàng vừa nói.. Phượng Tầm?"

Tần Ngọc Nhu kinh ngạc một chút, vội vàng che kín miệng: "Xin lỗi, tiểu vương gia, ta cho rằng người biết.."

Mặt tiểu vương gia xụ xuống: "Ngọc Nhu, nàng nói rõ ràng cho ta, vừa rồi nàng nhắc đến Phượng Tầm là có ý gì? Chuyện này có quan hệ với nàng ta sao?"

"Ta.." Ánh mắt Tần Ngọc Nhu hoảng loạn, có chút muốn nói lại thôi, nàng im lặng một lát rồi mới nói: "Thanh danh Tầm nhi không tốt, con bé muốn xứng với tiểu vương gia, cho nên nó muốn tiểu vương gia cũng bị hủy hoại. Tiểu vương gia, Tầm nhi chỉ là quá yêu người, hy vọng người đừng trách tội con bé."

Khuôn mặt tiểu vương gia đen thui, hắn cười gằn một tiếng: "Không, tên khốn đánh ta có thực lực rất mạnh, Phượng Tầm không có tư cách quen biết với loại người này, cho nên việc này không có quan hệ gì với nàng ta. Còn nữa, cho dù thanh danh của bổn vương bị hủy hoại, ta cũng sẽ không cưới nàng ấy!"

Cô gái mà hắn thích, là người tích cực hướng về phía trước, tự mình cố gắng tự lập giống như Ngọc Nhu. Chứ không phải kiểu người lười biếng lại mơ mộng hảo huyền như Phượng Tầm!

Sắc mặt Tần Ngọc Nhu khẽ thay đổi, nàng rũ mắt xuống, nửa ngày sau mới móc một linh phù từ trong túi áo, đặt lên trên tay tiểu vương gia.

"Đây.." Tiểu vương gia nghi hoặc nhìn Tần Ngọc Nhu.

Tần Ngọc Nhu cười cười: "Tiểu vương gia, không phải lúc trước ta đã nói muốn thay người thuần hóa một con linh thú hay sao? Đây là khế thú phù ta mua được trong tay Chung Côn của linh phù quán, tốn trọn năm trăm vạn lượng của ta! Nhưng vì tiểu vương gia, đáng giá."

Ngón tay nắm khế thú phù của tiểu vương gia run lên, hắn khϊếp sợ nâng khuôn mặt tuấn tú, trong mắt xuất hiện ánh sáng kích động.

"Ý của nàng là, ta có thể khế ước với.. linh thú?"

Tần Ngọc Nhu mím môi cười: "Vâng, bản thân ta có thể khế ước cho nên không cần đến khế thú phù. Chung lão đối xử với ta không tệ, nếu đổi thành người bình thường, sợ là ngàn vạn lượng ông ấy cũng không bán."

Linh phù quán chỉ bán linh phù cấp thấp, những thứ mà Chung Côn giữ chặt trong tay.. Mặc cho ngươi nói đến rách mồm rách mép, ông ấy cũng sẽ không bán cho ngươi.

Trái tim tiểu vương gia đều run rẩy, bởi vì hắn kích động quá mức, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng một mảng, nắm chặt linh phù trong tay giống như nắm bảo vật, ôm chặt vào trong ngực.

"Ngọc Nhu, ta sẽ sai người đưa năm trăm vạn lượng cho nàng sau. Rốt cuộc nếu không có nàng, Chung Côn sẽ tuyệt đối không bán linh phù này."

Tần Ngọc Nhu cười cười không nói. Năm trăm vạn đối với nàng mà nói đó là toàn bộ tích góp của nàng. Nếu tiểu vương gia muốn đưa cho nàng, hà cớ gì nàng lại không nhận chứ?

Còn nữa, năm trăm vạn lượng đổi một cơ hội khế ước linh thú, thật sự đáng giá!

* * *

Giờ phút này, trong linh phù quán, Chung lão cầm một xấp ngân phiếu, sung sướиɠ dạt dào, hắn còn không quên quay đầu răn dạy Tiểu Ngũ: "Sau khi sư tổ tới, con ngàn vạn lần đừng đem chuyện ta bán thuần thú phù được năm trăm vạn nói cho nàng biết!"

Kẻ ngốc trong Vọng Kinh thật là nhiều, tam giai linh thú lại có giá trị năm trăm vạn, còn mua hai cái ngay lập tức!

Tiền vốn đã trở lại, còn kiếm lời được một trăm vạn!

Tiểu Ngũ có chút không tán đồng nhìn Chung Côn: "Sư phụ, người lừa gạt lão tổ tông sẽ bị báo ứng đó."

Chung Côn tức giận nện một cái lên đầu Tiểu Ngũ: "Con thì biết cái gì? Sư tổ bán cho chúng ta ba trăm vạn, ta muốn kiếm một khoản, mua bán lỗ vốn ta không làm. Chẳng qua, nếu một kẻ coi tiền như rác lại đến thì tốt quá, để cho ta đem một lá cuối cùng bán đi luôn!"