Tuyết lớn rơi liên tục nửa tháng, Đại Ninh không ra ngoài, mỗi ngày đều lười biếng đợi trong căn phòng nhỏ ấm áp.
Năm nay cô không thích đi chơi, chú Tiền cũng không nghĩ nhiều, dù sao điều kiện ở nông thông cũng không tốt.
Nghĩ đến sắp tới sinh nhật đại tiểu thư, chú Tiền hao hết tâm tư, rốt cuộc cũng liên lạc được với Kỉ lão gia.
Kỉ lão gia hỏi xong tình hình của bảo bối Đại Ninh, lại nói: "Trong nhà không sao rồi, hai ngày trước đã điều tra rõ tình hình Ngôn gia, Ngôn Minh Khấu gặp chuyện không may không có quan hệ với Mặc Giác. Ninh Ninh có thể về nhà rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ làm một bữa tiệc sinh nhật cho nó."
Chú Tiền đem lời này truyền đạt lại cho Đại Ninh, Đại Ninh nhìn lịch, hôm nay đã là ngày bốn tháng mười hai, cách sinh nhật cô còn bốn ngày.
Thanh Đoàn khẩn trương nói: "Ta có dự cảm, nếu phải gặp chuyện không may, thì chính là mấy ngày này, Đại Ninh, chúng ta không thể trở về."
Giọng điệu Đại Ninh thoải mái: "Đừng lo lắng, ta sẽ không về."
Đại Ninh nhìn chú Tiền ra hiệu ông nhìn ra ngoài: "Tuyết không dừng, tuyết đọng dày như vậy, hiện tại trực tiếp rời núi không an toàn, cho dù muốn lập tức ra ngoài cũng phả chờ tuyết ngừng rơi."
Chú Tiền sầu lo nhìn một chút: "Đành như vậy, nhưng sinh nhật cô phải làm sao?"
Đại Ninh nói: "Đợi đến lúc đó, chú Tiền và nhóm đầu bếp làm cho tôi một cái bánh ga tô là được rồi."
Tình huống năm nay đặc biệt, hiếm khi đại tiểu thư không có nhiều yêu cầu, chú Tiền cảm thấy cô đã trưởng thành, gật gật đầu: "Đến lúc đó nhất định chuẩn bị một cái bánh thật lớn cho đại tiểu thư."
Nói đến cũng khéo, tuyết lớn không có khả năng ngừng. Đại Ninh dẫm lên tuyết trên mặt đất, tuyết mau chóng bao phủ hết giày cô.
Trước sinh nhật Đại Ninh một ngày, Triệu Tự như cũ không có tin tức, cũng không biết trận tranh đấu này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"Ta có thể ngược dòng thời gian để xem tình huống bên kia, nhưng cô cũng biết năng lượng của ta không đủ, chỉ có thể nhìn một lần." Thanh Đoàn hỏi: "Cô muốn xem không?"
Haizz, con gà rù yếu ớt này, Đại Ninh nghĩ nghĩ: "Không xem Triệu Tự và Thôi Nghiêu, xem Thân Đồ Phong đi."
"Được, cô nhắm mắt lại đi."
Đại Ninh nhắm mắt, một đoạn hình ảnh thoáng hiện trong đầu. Một thân tây trang, tên đàn ông trung niên vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại.
Người đó là Thân Đồ Phong.
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Thân Đồ Phong nói: "Đề nghị của cô là, dùng cha mẹ hắn làm cho tên tiểu tử họ Triệu kia trao đổi mỏ đá quý? Đây đích xác là cách đơn giản nhất.. Còn có một cô gái là người trong lòng của Triệu Tự, tôi sẽ cân nhắc xem thế nào."
Đại Ninh mở mắt ra, Thanh Đoàn thở không ra hơi: "Thấy, thấy cái gì không?"
Đại Ninh nói: "Buổi sáng ngày mai, người của Thân Đồ Phong sẽ vượt qua núi tuyết đến đây cưỡng ép chúng ta."
"Cô sẽ không sao chứ?"
"Đương nhiên."
Theo lời của Thân Đồ Phong mà phỏng đoán, Triệu Tự hẳn đã có được mỏ đá quý, họ Thân Đồ cố ý không can thiệp, bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau, có người đưa ra đề nghị để hắn lấy điểm yếu của Triệu Tự để uy hϊếp.
Nếu đoán không sai, người kia là Đỗ Điềm.
Đỗ Điềm muốn biết, vận khí chi tử có thể ngã xuống trong tay Thân Đồ Phong hay không, cho dù không ngã xuống, bọn họ cũng là hai hổ cắn nhau, con què con bị thương, nói không chừng còn có thể tiêu diệt Đại Ninh.
Đàn bà một khi đã kết xuống thù hận, thật đúng là không dễ cởi bỏ.
Đại Ninh gần như phá hủy tất cả kế hoạch của Đỗ Điềm, sao Đỗ Điềm có thể không hận được. Đại Ninh vì để xác nhận, cố ý đi cách vách nhìn xem, quả nhiên, Đỗ Điềm đã đem "mẹ" của mình đón đi rồi, xem ra đã sớm có kế hoạch.
Đại Ninh chống cằm: "Nhìn đi, nữ chủ chỉnh nam chủ sẽ không sao, quy luật thế giới quá bất công rồi."
Thanh Đoàn yên lặng gật đầu, ai nói không phải đâu?
* * *
Trời vừa sáng, chú Tiền đã rời giường chuẩn bị bánh sinh nhật cho Đại Ninh.
Đại Ninh cũng dậy sớm, chỉ có hai đứa nhỏ nhà họ Triệu kia còn đang ngủ. Đại Ninh trang hoàng đến xinh xinh đẹp đẹp, như trước khoác thêm một chiếc áo choàng đỏ.
Phát hiện điểm không thích hợp đầu tiên, không phải nhóm vệ sĩ mà ngược lại là một gã đàn ông mặt đen và một người trẻ tuổi mặc áo lông màu lam xa lạ.
Người đàn ông mặt đen gõ vang cửa, đem Triệu Bình Triệu An An đánh thức, nghiêm túc nói: "Ngoài núi có đám người không rõ lai lịch, tôi đoán là thủ hạ của Thân Đồ Phong, mọi người mau chạy đi. Anh Tự bảo hãy đi sơn đạo."
Đại Ninh đoán đây là người mật báo Triệu Tự lưu lại, người của hắn quả thực dùng rất tốt.
Tức quá đi, đám bất tài kia của Kỉ gia cô, tiền lương cao hơn người khác, cũng không theo kịp thủ hạ của vận khí chi tử.
Triệu Bình biến sắc, thân thể nhỏ căng thẳng, hắn nghiêm túc gật gật đầu.
Người đàn ông mặt đen nói: "Để tôi và A Thập cõng bác trai bác gái."
Nhóm vệ sĩ của Đại Ninh hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt. Đại Ninh thở dài, phải dùng cái đám thô lỗ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này thế nào đây.
"Thất thần cái gì, một người đi báo tin bảo chú Tiền trốn đi, đừng tới đây, những người còn lại đi theo tôi."
Sự việc tiến hành đâu vào đấy, đường đến sơn đạo tuyết đọng rất trơn, Triệu Bình đi tới, thiếu niên rất có trách nhiệm: "Đại tiểu thư, chị cẩn thận, có thể giữ lấy bả vai em."
Đại Ninh búng một cái vào trán hắn, ngang ngược không cảm kích: "Cái đồ xấu xí, biến sang một bên đi."
Một Triệu An An đã đủ chán ghét rồi, Triệu Bình còn muốn sáp lại bên người cô.
Triệu Bình bị ghét bỏ, cũng không tức giận, hắn đi hỏi người đàn ông mặt đen: "Anh Trần, người trong thôn có gặp nguy hiểm không?"
Người đàn ông mặt đen lắc đầu: "Anh Tự nói sẽ không, Thân Đồ Phong không giống Thân Đồ Thiệp, hắn làm việc cẩn thận, sợ bị pháp luật nhìn tới, tùy tiện trắng trợn dễ bị bắt. Mục đích của hắn là các em, các em trốn tốt là được."
Thấy Triệu Bình tiểu đại nhân tựa như vô cùng khẩn trương, chàng trai mặc áo lam khuấy động bầu không khí: "Đừng lo lắng, không có việc gì lớn, anh Tự rất nhanh cũng sẽ tới thôi."
Tới được chỗ sơn đạo có thể tránh tuyết, mọi người đều thở phảo nhẹ nhõm.
Đại Ninh nhìn con đường ở phía xa xa, kế hoạch của Triệu Tự rất chu đáo, thậm chí còn có người chuyên môn xử lý dấu chân trên tuyết. Nếu thật sự dựa theo kế hoạch của Triệu Tự, nói không chừng bọn Thân Đồ Phong thật sự không thể tìm ra bọn họ.
Cô nhàm chán gảy tuyết trắng, chỉ mong người của Thân Đồ Phong thông minh một chút, có thể tìm được kí hiệu mà cô lưu lại.
Giữa đất trời chỉ có một mảnh tuyết trắng, tuyết lại bắt đầu rơi rồi.
Sắc mặt người đàn ông mặt đen cứng đờ, đứng lên: "Sao lại có thể như vậy!"
Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, hơn mười người đàn ông vũ trang hạng nặng đang đi về hướng bọn họ.
Mặt đen cắn răng nói: "Đi! Nhanh lên!"
Bọn họ cõng cha Triệu mẹ Triệu lên chạy về phía trước.
Nhưng tốc độ của bọn họ sao có thể so với đám người đã được huấn luyện kia, nháy mắt mọi người đã bị bao vây.
Sắc mặt ai nấy trắng bệch.
Đám người này tinh ranh nhận ra người Triệu gia, đem người kéo qua, mặt đen và áo lam muốn cứu người, liền bị một khẩu súng dí vào đầu.
Triệu An An bị một người đàn ông xách lên, sợ tới mức run bần bật.
Ánh mắt bọn họ dừng trên người Đại Ninh, Đại Ninh giương cằm: "Đừng chạm vào tôi, tôi không phải người Triệu gia, nếu lão đại các người dám làm tôi bị thương, hắn sẽ xong đời."
Đám người này trái lại thật sự do dự.
Xem ra cũng không phải hoàn toàn không biết thân phận Đại Ninh.
Không đợi bọn họ ra quyết định, một nhóm người khác đuổi tới kịp. Mặt đen vui mừng, anh Tự đến rồi!
Ngược lại, đám người đến trước, sắc mặt căng chặt, có người lôi Triệu An An đến trước người, nhắm họng súng vào đầu cô bé: "Đứng lại, không được đến đây!"