Tính hiếu kì của Đại Ninh không được thỏa mãn, cô càng tức giận, đá anh một phát rồi tự mình chạy vào trong nhà.
Triệu Tự dọn sách và đồ ăn vặt của cô, có đôi chút buồn cười, trên đời này cũng chỉ có Kỉ Đại Ninh bá đạo như vậy, rõ ràng không thích anh lại đòi hỏi anh phải đặt cô ở vị trí quan trọng nhất. Giả sử bảo anh đi hỏi vấn đề này, anh cũng không xác định được chính mình có so được với một đĩa bạch tuộc viên của cô hay không.
Lần này Triệu Tự thật sự không có thời gian đi dỗ cô, khối thịt béo Ổ Đông này ai cũng muốn cắn được một miếng, nhưng anh không gia thế, cũng không có đủ tài lực, chỉ có thể dùng nhân mạch của họ Thân Đồ lưu lại.
Triệu Tự càng ngày càng về muộn, Đại Ninh đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết, loại thời điểm này cô chính là cái tâm đại, thiếu chút nữa đã quên luôn sự kiện huyên náo rồi.
Đại Ninh không cần Triệu Tự bồi, cô ăn được uống được, có thể tự mình trải qua một ngày vui vui vẻ vẻ. Cho dù Triệu Tự của hiện tại không có tiền, nhưng ở phương diện ăn ở cũng không bạc đãi cô.
Bữa sáng của Đại Ninh có nước đậu nành thơm ngon, còn có đến tầm mười món ăn. Cô không mang theo đầu bếp, tất nhiên đây đều là do Triệu Tự chuẩn bị.
Có một lần cô dậy khá sớm, phát hiện đồ ăn sáng của Triệu Tự chỉ có hai bát cháo qua loa, ngay cả trứng cũng không có, anh ăn xong còn nhớ rửa trái cây cho cô.
Đại Ninh ở bên cạnh nhìn anh, Triệu Tự cũng không phát hiện, ra cửa bắt đầu với những công việc bận rộn mới.
Đại Ninh cầm một quả nho màu tím nhìn một lúc, cũng không biết tại sao, đột nhiện không còn tức giận nữa.
Buổi tối nào đó vào đầu tháng mười một, lúc Triệu Tự trở về đã gần mười hai giờ đêm.
Ổ Đông mưa rồi, người đi đường thi nhau tìm nhà nghỉ để tránh mưa, giữa trời đất chỉ nghe tiếng mưa rơi.
Đại Ninh thích ngủ ngày mưa, cô đang ngủ say sưa thì bị Triệu Tự đánh thức.
Đại Ninh dụi dụi mắt: "Làm sao thế?"
Tóc Triệu Tự hơi ướt, sắc mặt anh nặng nề, thấy Đại Ninh tỉnh giấc, anh cố gắng điều chỉnh nét mặt để không làm cô sợ hãi: "Thôi Nghiêu có vấn đề, có người phát hiện số điện thoại của hắn ta gọi đến Thái Châu mấy lần."
Nhìn ánh mắt ngây thơ của cô, phỏng chừng ngay cả Thôi Nghiêu là ai cũng không nhớ rõ, Triệu Tự thở dài một tiếng: "Trước đây Thôi Nghiêu này làm việc cho Thân Đồ Phong, gần đây hành vi của hắn rất không thích hợp."
Đại Ninh phản ứng lại, mười phần nghi hoặc.
Triệu Tự nói: "Ở bên tôi không an toàn, bây giờ em có thể về nhà không? Chuyện của em trai em giải quyết xong chưa?"
Đại Ninh lắc đầu: "Ông nội chưa bảo tôi về."
Triệu Tự nhíu mày, một lát sau, anh ra một quyết định: "Bây giờ em về thôn Hạnh Hoa, đợi cùng Triệu Bình và An An đi, tuy thôn Hạnh Hoa hẻo lánh lạc hậu, nhưng bên cạnh em có vệ sĩ, bọn họ có thể chăm sóc tốt cho em. Trong thôn có một cái sơn đạo, ngoại trừ anh và Triệu Bình, không có ai biết. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh sẽ có cách báo tin cho Triệu Bình, Triệu Bình sẽ dẫn bọn em trốn vào trong đó."
Đại Ninh ôm đầu gối, hỏi anh: "Chuyện này rất nghiêm trọng à?"
Triệu Tự ngừng một chút, gật đầu.
Cho dù anh tài giỏi, nhưng một năm này thiếu tài chính, thiếu kinh nghiệm, muốn đấu với một đám cáo già, vẫn quá khó khăn. Hành động của Thôi Nghiêu làm cho trong lòng anh dâng lên một cảm giác khủng hoảng dày đặc, thậm chí anh cảm thấy lần này không thể toàn vẹn trở về, cho nên lúc này nửa đêm rồi vẫn quyết định mang Đại Ninh ra ngoài.
Ngay cả Lam Dung Dung cũng có vài phần hối hận, một mặt sợ hãi muốn rời đi, một mặt lại không muốn từ bỏ mỏ đá quý của Ổ Đông.
Hai mắt Thanh Đoàn thâm quầng, nói với Đại Ninh: "Nhìn thấy chưa, đây là nguyên nhân trước kia Triệu Tự không tranh đoạt Ổ Đông, cô thế nào cũng phải bắt anh ta làm, lần này chống lại Thân Đồ Phong, chỉ sợ thật sự lật xe mất, Thân Đồ Phong không dễ đối phó giống như cháu hắn Thân Đồ Thiệp, hắn là tên cáo già ở Thái Châu, có lẽ hắn đang xem hai anh em Lam gia và nam chủ làm trò."
Đại Ninh không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cô cảm thấy rất phấn khích, ở Ổ Đông làm cá muối lâu như vậy, chuyện cô chờ đợi cuối cùng đã đến.
Một khi Triệu Tự chống lại Thân Đồ Phong, anh nhất định sẽ phải mất một thứ gì đó.
Triệu Tự nói: "Em thay quần áo đi, tôi đi gọi thuyền, bây giờ đi luôn."
Anh nói xong, đi ra ngoài gọi điện thoại, Đại Ninh mặc một chiếc váy mùa đông, đi thêm một đôi tất dài thật dày, ra ngoài nhìn trời mưa to, mưa đập vào mái hiên.
Gió cũng đang thổi, thời gian trôi qua quá nhanh, bất tri bất giác đã đến mùa đông rồi.
Cũng không biết khi nào sẽ có tuyết đầu mùa.
Đại Ninh vươn tay ra đón giọt mưa dưới mái hiên, Triệu Tự kéo tay cô lại: "Đừng như vậy, sẽ bị cảm lạnh."
Triệu Tự tìm áo khoác cho cô, đem cô bọc đến kín mít: "Chúng ta đi bến phà trước đi."
Mọi thứ của đêm nay, xảy ra rất vội vàng, khiến cho Thanh Đoàn vô cùng khẩn trương.
Hiện tại cốt truyện sớm đã không phải cốt truyện ban đầu, chủ thầu của nó là kẻ chủ mưu đã đảo loạn mọi thứ. Cốt truyện hiện tại được thiết kế bởi Đại Ninh.
Đỗ Điềm từ bỏ công lược nam chủ, vẫn không biết thân phận của mình là "nhị tiểu thư Kỉ gia", cô ta muốn tạo dựng tên tuổi cho mình trong quyển sách này. Giống như Lam Dung Dung, cô ta cũng có suy nghĩ muốn có được Ổ Đông. Nguyên nữ chủ bắt đầu lớn dần, tâm cô ta còn tàn nhẫn hơn Lam Dung Dung rất nhiều. Đỗ Điềm xúi giục Thôi Nghiêu- người ái mộ cô ta, muốn khiến cho Triệu Tự và Lam Dung Dung chống lại Thân Đồ Phong.
Thanh Đoàn thật sự sợ hãi, thì ra nhân loại thay đổi thái độ đơn giản như vậy. Ngay từ đầu Đỗ Điềm ủng hộ Triệu Tự vô điều kiện, hiện tại vì lợi ích, lại không ngại trở thành kẻ thù của nam chủ.
Tới bến phà, quả nhiên đã có thuyền đang đợi.
Triệu Tự đỡ Đại Ninh lên, anh chăm sóc cho cô rất tốt. Trên người anh đã bị nước mưa dội ướt một nửa, trên người Đại Ninh lại nhẹ nhàng khoan khoái, hoa cười ở Ổ Đông đã bị mưa gió vùi dập, chỉ có Đại Ninh, nhan sắc vẫn như trước nửa điểm cũng không bị tổn hại.
Bên trong cuồng phong bão tố, cô vẫn gọn gàng xinh đẹp như một vầng ánh sáng trong suốt lấp lánh.
Triệu Tự nhìn cô một lúc lâu, chuẩn bị xuống thuyền.
Đại Ninh giữ chặt quần áo anh, khó hiểu hỏi: "Anh không đi sao?"
Triệu Tự quay người, trầm mặc một lát rồi nói: "Không đi, em biết mà, anh không đi được."
Bắt hết đám người Thân Đồ Thiệp, lấy nhân mạch của người ta, còn có ý đồ đoạt mỏ đá quý của Ổ Đông, anh thấy mình cũng không có cách nào toàn vẹn trở về nữa.
Đại Ninh nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh hối hận không?"
Hạt mưa rơi trên mặt sông, tạo nên những vòng tròn gợn sóng. Triệu Tự ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn cô chăm chú: "Kỉ Đại Ninh, tôi không biết em có tình cảm với tôi không, cũng không biết nếu như tôi thật sự chết, em sẽ nhớ đến tôi bao nhiêu năm. Em hồn nhiên kiêu căng, tính cách xấu xa, nói dối hết bài này đến bài khác, từ khi tôi gặp em, từng chán ghét, từng căm hận, từng tức giận, nhưng chưa từng hối hận."
Đại Ninh mở to mắt, không phục nói: "Anh nói lung tung, người ta có xấu xa như vậy đâu?"
Triệu Tự sờ sờ má cô, có lẽ là tiếng mưa rơi đan xen, làm cho cô nhìn ra bộ dạng Triệu Tự có vài phần khổ sở.
Cô không hiểu đây là thứ tình cảm gì, để an ủi anh nghĩ thoáng ra, đừng bi quan như vậy, môi cô dừng trên môi anh.
Triệu Tự giữ lấy gáy cô, làm cho nụ hôn này sâu hơn. Trong lòng anh cảm thấy vui vẻ lại xót xa, rõ ràng đoán được vài chỗ không thích hợp, nhưng Triệu Tự vẫn như cũ mê luyến loại tư vị này, dưới cơn mưa, anh trằn trọc hôn cô, hận không thể làm cho tâm cô mềm ra.
Vệ sĩ của Đại Ninh không may thấy một màn này, sau một lúc ngây người, sợ tới mức chạy đến đầu thuyền.
Trời ơi, hắn thấy cái gì thế này!
Đại tiểu thư nhà bọn họ bị cái tên tiểu tử nghèo kia hôn như vậy như vậy.. Có nên báo cho chú Tiền không? Có hay không!
Triệu Tự buông Đại Ninh ra, trong mắt cô sạch sẽ trong suốt, nhìn anh trầm luân giống như người ngoài cuộc, mê đắm trong mắt Triệu Tự vơi đi vài phần. Anh thay cô lau sạch môi, đứng dậy nói: "Tạm biệt."
Anh lại biến thành chàng trai nghiêm nghị kia, chỉ là trong mắt còn sót lại một tia ôn nhu nhợt nhạt.
Đại Ninh nhìn bóng dáng anh biến mất ở bến phà, nâng tay sờ lên môi mình, ánh mắt hoang mang.
* * *
Đầu mùa đông, thôn Hạnh Hoa đón trận tuyết đầu tiên.
Nhị Nữu nhà thôn trưởng hoan hô nói: "Kỉ đại tiểu thư về rồi!"
Nghe được tin này, người vui mừng nhất không ai khác là đứa nhỏ nhà họ Triệu, Triệu An An như hạt đậu đỏ nhỏ chạy từ trong nhà ra cổng thôn, Triệu Bình bất đắc dĩ nói: "An An, em chạy chậm một chút."
Triệu An An chạy qua chỗ tuyết đọng hơi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẫy tay với đoàn người ở xa xa: "Đại tiểu thư! Ông Tiền!"
Bông tuyết bay lả tả, rơi xuống trên ô của Đại Ninh, cô ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây."
Cô gọi giống như đang gọi một con cún con, cô nhóc chạy tới muốn ôm cô.
Đại Ninh ghét bỏ dùng một ngón tay chọc cô nhóc.
"Sao lại gầy như vậy, Triệu Bình không cho nhóc ăn à? Từ nhỏ đã ăn mặc rách rưới, anh nhóc không phải cho người mang tiền về rồi sao? Tránh ra không được ôm chị, Triệu An An, nhóc giống như được nhặt từ trong bãi rác ra ý."
Triệu An An bị cô nói đến có chút thẹn thùng, chỉ biết ngây ngô cười: "Đại tiểu thư, anh cả của em đâu, sao anh ấy còn chưa về?"
Đại Ninh nói: "Anh ta nói anh ta không cần bọn em nữa."
Triệu An An trợn tròn mắt, nước mắt lưng tròng. Chú Tiền bất đắc dĩ nói: "An An đừng khóc, đại tiểu thư chỉ nói đùa thôi. Anh cháu đang làm đại sự để kiếm tiền cho nhà cháu, rất nhanh sẽ trở về."
"Thật sao?"
"Ông Tiền không lừa cháu."
Lúc nãy Triệu An An mới ngừng khóc, cô bé xoa xoa cái mũi: "Đại tiểu thư, bên ngoài lạnh lắm, chị về nhà với em trước đi."
Đại Ninh nhàm chán xoay ô, bông tuyết theo ô của cô rơi xuống, cô đi phía trước cô nhóc, quay về nhà Triệu Tự.
Cái nhà nhỏ nát bét như vậy, mùa đông đều lọt gió, nếu không phải vì kế hoạch, Đại Ninh tuyệt đối không bao giờ trở lại.
Hơn hai tháng không gặp, Triệu Bình lại cao hơn một chút. Có lẽ trời lạnh không ra ngoài, hắn không còn đen như khi mùa hè, nhìn thấy Đại Ninh, hắn đương nhiên cũng vui mừng.
"Đại tiểu thư, sao anh em lại không về?"
Triệu An An sợ câu trả lời của đại tiểu thư, vội vàng nghiêm túc nói với anh hai: "Anh cả ở trong thành kiếm nhiều tiền."
Đại Ninh trong trong ngoài ngoài nhìn một lượt, hai đứa nhỏ kia được Triệu Tự dạy rất tốt, tuy rằng phòng ở cũ nát, nhưng chỗ nào cũng sạch sẽ, chỉ là chúng, nhìn qua rất bủn xỉn.
Mắt cá chân Triệu Bình lộ ra bên ngoài, bị đông lạnh đến đỏ bừng, hắn và Triệu An An nhìn qua ấm áp, nhưng thực ra quần áo đều là đồ cũ, một chút cũng không giữ ấm được.
Đại Ninh đẩy cánh cửa bên trong ra.
Triệu Bình không kịp ngăn cản: "Đại tiểu thư!"
Trong phòng là người đàn bà trung niên, không kịp đề phòng nhìn qua: "Kỉ tiểu thư."
Đây vẫn là lần đầu tiên Đại Ninh nhìn thấy cha mẹ Triệu Tự, trong phòng là mùi thuốc đông y nồng nặc, cũng may không có mùi thối, đồ vật lung tung cũng đặt rất chỉnh tề. Cuộc sống nghèo khổ bần hàn làm cho bọn họ nhìn qua xanh xao vàng vọt.
Trên giường có hai cái ruột bông cũ, cả căn phòng lạnh buốt, không có chút hơi ấm.
Đây đến cùng là cái cuộc sống gì vậy?
"Thím," Đại Ninh nghi ngờ nói, "Không phải Triệu Tự bảo Lưu Xuyên mang tiền về cho nhà thím sao, sao lại không mua quần áo và chăn mới, hay là Lưu Xuyên vụиɠ ŧяộʍ nuốt hết tiền rồi?"
Đây là lần đầu tiên mẹ Triệu thấy cô.
Bên ngoài tuyết đang rơi, đại tiểu thư mặc một thân áo choàng đỏ, những sợi lông tơ mềm mại quanh áo choàng bay bay, loại xinh đẹp khó cưỡng này, ngay cả mẹ Triệu cũng phải thất thần một lát.
Mẹ Triệu lúng túng nói: "Không, không phải, Lưu Xuyên có đem tiền cho chúng tôi. Có cả chăn và quần áo, tôi nghe nói Tự Ca Nhi ở bên ngoài liều mạng, lỡ có việc gì cần dùng tiền, mà chúng tôi tiêu hết tiền rồi thì Tự Ca Nhi phải làm sao."
Đại Ninh lắc đầu, cũng không biết nên nói gì cho phải. Được rồi, đám đầu đất này.
"Thuốc của chú thím thì sao, đã mua chưa?"
Mẹ Triệu gật đầu: "Tiểu Bình mua rồi."
Cái này còn được, ít nhất có thuốc uống sẽ không chết. Đại Ninh cũng không giỏi nói chuyện cùng người đàn bà tự ti như vậy, cô đứng ở cánh cửa: "Hai người nghỉ ngơi đi."
Triệu Bình gấp đến độ vò đầu bứt tai: "Đại tiểu thư, thân thể mẹ em không tốt, có việc gì chị có thể hỏi em."
"Cậu xấu như vậy, tôi không muốn hỏi cậu."
Triệu Bình: "..."
Hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Đại tiểu thư trở lại, Triệu gia lập tức trở nên náo nhiệt, chú Tiền biết tiểu tổ tông này không chịu lạnh được, vội vàng chuẩn bị túi chườm nóng và chậu than.
Bận rộn lúc lâu, rốt cuộc căn phòng ban đầu đã biến thành ấm áp thoải mái, thảm cũng đổi sang tấm mới.
Đại Ninh thoải mái ngồi xuống, đột nhiên mở miệng nói: "Chú Tiền, chú cũng chuẩn bị mấy chậu than và quần áo ném cho hai con khỉ ốm kia và cha mẹ Triệu Tự đi, tôi nhìn thấy chướng mắt."
Trong mắt chú Tiền tràn ra ý cười vui mừng, đồng ý một tiếng, rồi cho người đi chuẩn bị đồ.
Đối với thiếu niên nhỏ và nha đầu nhỏ nhà họ Triệu mà nói, mùa đông năm nay là mùa đông ấm áp nhất của bọn họ.
Triệu An An mặc áo bông nhỏ mới tinh, hiếm khi được thoải mái như vậy, cô bé vốn dĩ tự ti hướng nội, năm nay tuyết rơi, ngược lại cô bé còn chạy ra chơi đùa cùng đứa nhỏ khác trong thôn.
Nhị Nữu nước mũi sụt sịt, hâm mộ nói: "Triệu An An, quần áo cậu thật đẹp!"
Triệu An An đỏ mặt gật gật đầu: "Đương nhiên, màu giống của đại tiểu thư mà."
Nghe thế, nhóm đồng bọn nhỏ đều "Oa" một tiếng.
Trong lòng Triệu An An cực kì hạnh phúc, từ ngày sinh ra cơ hồ cô bé chưa từng trải qua ngày tốt lành nào, nhân sinh trong trí nhớ của cô bé sáu tuổi, chỉ có núi lớn cằn cỗi, mùa hạ nóng bức, mùa đông lạnh lẽo, còn có đêm tối dài đằng đẵng.
Hiện tại không giống, cô bé mặc rất ấm, ngay cả chăn bông cũng được đổi thành một chiếc chăn bông mới hình vũ trụ.
Chăn vũ trụ mềm mại ấm áp, còn mang theo hương vị của ánh mặt trời.
Cô bé thích đại tiểu thư, cho dù đại tiểu thư thường xuyên trêu đùa cô bé, nhưng loại yêu thích này đối với Đại Ninh, gần như đã khắc vào sâu trong trí nhớ và sinh mệnh thời thơ ấu của Triệu An An.
Mùa đông không cần làm việc, một đám trẻ con chơi đùa xong đều tự về nhà.
Triệu An An ôm một cái túi ni lông gõ cửa phòng Đại Ninh.
Đại Ninh mở cửa ra, Triệu An An nói: "Đại tiểu thư, tặng chị."
"Cái gì thế?" Đen sì một lượt.
Triệu An An nhanh chóng ôm Đại Ninh một cái, rồi thẹn thùng chạy trốn.
Đại Ninh mở cái túi ni lông ra màu đen ra, bên trong là một người tuyết ngốc manh đáng yêu. Cô nhìn người tuyết, hừ một tiếng, đem nó xách vào trong nhà tìm đồ bảo quản.