Đại Ninh chăm chú nhìn lại, quả nhiên là Triệu Tự.
Phía sau Triệu Tự là hơn hai mươi người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt anh căng thẳng, ánh mắt sắc bén: "Buông con bé ra, chúng mày làm việc trái pháp luật, không sợ kết cục giống như Thân Đồ Thiệp sao?"
Triệu An An sợ hãi khóc lớn: "Anh cả, anh cả.."
Đám người này là lũ liều mạng, đương nhiên không để ý những thứ này: "Lấy mỏ đá quý ở Ổ Đông để trao đổi."
Triệu Tự không chút do dự: "Được!"
Đại Ninh nhìn anh, vẻ mặt chàng trai kiên nghị, vì Triệu An An, anh không chút do dự từ bỏ mỏ đá quý. Cô rũ mắt, hỏi Thanh Đoàn: "Triệu Tự là người hại ông nội ta sao?"
Thanh Đoàn nhăn nhó nói: "Xin lỗi, lúc trước là để kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý định trả thù của cô, tôi thực sự không biết."
Đại Ninh hiểu rằng, với cô mà nói, ông nội là người quan trong nhất, nhưng với quyển sách này, ông thậm chí còn không phải một vai phụ.
Ai sẽ viết về một nhân vật nhỏ bé chứ?
Thậm chí cái chết của Đại Ninh cũng chỉ là tổng kết bằng một câu qua loa trong sách. Cả đời bọn họ, chỉ có vài nét bút ít ỏi trong sách, nhỏ nhặt không đáng kể.
Triệu Tự nói: "Cho dù chuyển nhượng, chúng mày cũng phải cho tao thời gian, không được làm hại em gái và người nhà tao."
Đám người kia hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên bọ họ thật không ngờ, lúc này sẽ gặp nhóm người Triệu Tự.
Có tên buông lỏng nói: "Chúng tao mang người đi, sẽ không làm bọ họ bị thương, mày mang giấy tờ chuyển nhượng Ổ Đông đến đổi."
Triệu Tự bình tĩnh nói: "Được."
Anh tới muộn một bước, chỉ có thể nhượng bộ như vậy. Mỏ đá quý mất rồi có thể kiếm lại, nhưng Triệu Bình Triệu An An, bọn họ không thể xảy ra chuyện.
Trong đám người không biết ai hô một câu: "Bên kia Triệu Tự có cảnh sát!"
Những lời này như châm ngòi nổ, làm cho thần kinh ai nấy lập tức căng chặt, không biết ai nổ súng trước, phá vỡ sự yên tĩnh đáng sợ.
Rốt cuộc không còn cách nào thương lượng nữa, người của Thân Đồ Phong quyết định cá chết lưới rách.
Mặt trời dần lộ ra trên núi tuyết, Triệu Tự mạnh mẽ bổ nhào qua, che chở được Triệu Bình ở gần, nhưng rõ ràng anh cũng không có cách nào bận tâm đến những người khác nữa.
Đại Ninh nhìn về phía tên vô lại trước người Triệu An An, cô chưa từng có cảm giác rõ ràng đến vậy, cô nhóc sẽ chết. Cơ thể nhỏ như vậy nằm ở trong tuyết, nhất định còn lạnh hơn cả người tuyết.
Người hi sinh lần này, không phải cha Triệu mẹ Triệu, mà là Triệu An An.
"Đại tiểu thư!" Vệ sĩ hô.
Tim Triệu Tự thắt lại, nâng mắt nhìn lại, Đại Ninh ôm lấy Triệu An An, ngã một vòng trên mặt đất.
Phản ứng của mặt đen và áo lam rất nhanh, gần như lập tức cứu cha Triệu mẹ Triệu ra.
Đối phương mất đi con tin, nhóm cảnh sát bắt được cơ hội, không chút do dự động thủ, bắt hết đám người này.
"Ôm đầu ngồi xổm xuống!"
Hỗn loạn bắt đầu không kịp phòng ngừa, kết thúc cũng đặc biệt nhanh.
Mấy tên bắt cóc cầm đầu đã chết, những tên còn lại ngồi xổm xuống bị tước hết vũ khí.
Triệu Tự thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã kết thúc rồi.
Mặt trời hoàn toàn lộ ra, ánh nắng chiếu rọi xuống mặt đất.
Toàn bộ sự im lặng chấm dứt bằng một tiếng khóc nức nở nho nhỏ.
Mọi người đi qua, phát hiện là Triệu An An đang khóc.
"Hu hu hu, đại tiểu thư, chị sao rồi.."
Dưới thân cô gái, máu nhuộm đỏ cả tuyết trắng.
Trong tim Triệu Tự trống rỗng, ngay cả đầu óc cũng trở nên trì độn. Thời gian nháy mắt trở nên dài dằng dặc, dưới ánh mặt trời cả người anh rét run.
Anh buông Triệu Bình ra, đầu óc phút chốc trở nên mê muội, đi đến bên người Đại Ninh.
Áo choàng màu đỏ của cô tản ra, giống như bông hoa duy nhất nở rộ vào mùa đông.
Ngón tay Triệu Tự run rẩy, ôm cô vào lòng.
Ánh mắt cô gái mờ mịt, đôi mắt to tròn mất đi linh khí, nhìn thấy chàng trai trước mắt.
"Triệu Tự.. Tôi có chút khó chịu."
Ngực của cô bị găm một viên đạn, máu không ngừng tuôn ra, hòa vào chiếc váy màu đỏ của cô, nở rộ trong tuyết.
Triệu Tự che lại miệng vết thương cho cô, máu của cô rỉ ra từ kẽ tay anh, chỉ trong chớp mắt Triệu Tự gần như phát điên: "Tôi đưa em đi bệnh viện, ngay bây giờ, đi ngay bây giờ."
Ngón tay Đại Ninh không có sức bắt lấy áo anh: "Tôi đau quá, tôi sẽ chết sao?"
Triệu Tự bế cô lên: "Em sẽ không chết, tôi sẽ không để em chết!"
Anh ôm lấy Đại Ninh, trong tiếng khóc của Triệu An An, chạy dọc theo con đường tuyết.
Nhóm cảnh sát liếc nhau, có người lắc đầu. Triệu Bình ngơ ngác ngồi dưới đất, sau một lúc, lệ rơi đầy mặt.
Triệu Tự chưa bao giờ biết, trên đời sẽ có một con đường dài dằng dặc như vậy.
Trơn trượt ẩm ướt, nhìn không thấy điểm cuối, cũng không có ánh sáng.
Chỉ có máu cô nóng ấm, làm cho cả người anh rét run, anh chưa từng trải qua việc gì đáng sợ như vậy. Liều mạng chạy tới dưới chân núi, không thể.. không thể..
Người như Kỉ Đại Ninh, sao có thể chết được?
Triệu Tự lảo đảo một cái, mang theo Đại Ninh ngã xuống, anh quỳ một gối xuống đất, gắt gao che chở cô ở trong lòng.
"Triệu Tự, tôi, tôi đau quá.." Cô nức nở, "Anh đừng di chuyển nữa, nếu không tôi càng đau."
Cái gọi là tuyệt vọng xâm chiếm anh, nơi ngực Triệu Tự cũng đau muốn chết rồi. Thậm chí anh đau đến không nói ra lời, anh không có cách nào cứu cô, hoàn toàn không có cách nào.
Bình thường cô đã yếu ớt như vậy, hiện tại lại đau đến ngay cả tiếng khóc cũng mỏng manh không có hơi.
Đại Ninh nức nở nói: "Triệu Tự, hôm nay, hôm nay là sinh nhật tôi."
Triệu Tự gắt gao nắm chặt tuyết, cảm xúc phút chốc sụp đổ, nước mắt từng giọt từng giọt lớn từ trong hốc mắt chàng trai rơi xuống trên má cô.
Ánh sáng trong mắt Đại Ninh dần dần trở nên ảm đạm.
"Triệu, Triệu Tự."
"Ừ."
"Tôi, tôi và Triệu An An, ai đáng, đáng yêu."
Yết hầu Triệu Tự chảy máu tươi: "Em, em đáng yêu."
"Tôi và nhóc đó, ai, ai quan trọng hơn."
Hàm răng anh đều đang run rẩy: "Em quan trọng nhất."
Mỗi một từ với anh mà nói, đều giống như bị lăng trì. Những vấn đề này với anh mà nói, đều tàn nhẫn biết bao.
Cơ thể cô lạnh như vậy, cho dù Triệu Tự có ôm chặt hơn nữa, thì cuối cùng cơ thể cô cũng từng chút từng chút mất đi hơi ấm.
Cô gái nhẹ giọng nói: "Tên lừa đảo, Triệu An An còn sống, nhất định anh rất vui mừng đi."
"Không lừa em, tôi yêu em, tôi yêu em, sớm đã yêu em, vẫn luôn yêu em."
Đại Ninh không còn khí lực nữa: "Tôi, tôi nhớ nhà rồi."
"Tôi đưa em về nhà."
"Không cần anh." Hơi thở cô yếu ớt, con người dần mất đi tiêu cự: "Chú, chú Tiền đưa tôi về nhà. Không cho anh đi theo tôi, cũng không cho, không cho anh chết cùng tôi, tôi cho tới bây giờ, cũng không yêu anh."
Tay cô rũ xuống bên người anh, tuyết lớn đầy trời rơi trên gương mặt trắng như sứ của cô gái.
Anh hồn bay phách lạc, giọng nói khàn khàn: "Đại Đại, Đại Ninh."
Không ai trả lời anh.
Trong núi gió tuyết hoành hành, Triệu Tự ôm chặt cô, đời này lần đầu tiên anh hiểu được tư vị sống không bằng chết.
Anh thấp giọng nói: "Không yêu tôi cũng không sao, thật sự không sao." Anh yêu cô là đủ rồi, cô xinh đẹp kiêu ngạo như vậy, vốn không cần vì bất cứ thứ gì trên đời này mà dừng lại nghỉ chân.
Anh lấy từ trong người ra mã não hình lão hổ nhỏ, bỏ vào lòng bàn tay cô gái.
Cô đang nhắm mắt, bông tuyết rơi xuống hàng mi dài, xinh đẹp như mới gặp lần đầu.
Triệu Tự ôm lấy cô, từng bước đi xuống dưới chân núi, anh không biết đã đi bao lâu rồi, dài đằng đẵng giống như cả đời.
Nếu như thật sự phải đi một đời, thì thật là tốt biết bao.
Con đường phía sau đi như thế nào, Triệu Tự đã không còn nhớ rõ.
Anh chỉ nhớ rõ, anh từng yêu một cô gái xinh đẹp đến khắc cốt ghi tâm, lại tan nát cõi lòng mà mất đi cô. Cô tựa như yêu anh, lại tựa như không yêu anh.
Năm đó tuyết vô cùng lớn, rơi liên miên suốt một tháng, phủ kín núi lớn.
Đời này, tình yêu và hạnh phúc của anh đều chết ở năm đó.
Anh không hỏi quê quán của cô, chỉ mong cô có thể sống thật tốt, ở một nơi mà anh không thể nhìn thấy.
Triệu Tự ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ cô, dù rất đau lòng, cũng không có ý định thử quên cô đi.
Sau đó, Lam Dung Dung mang đến cho anh một chiếc chân đèn.
Đó là đêm huyện Hoàn tổ chức lễ hội truyền thống, Triệu Tự mua nó, lại trì trệ do dự không đưa cho cô.
Anh chợt nhớ tới rất nhiều chuyện về cô, ban đêm trời đầy sao ở sân phơi, cô ngây thơ bị đói tỉnh, bộ dáng cáu kỉnh nũng nịu chơi xấu.
Đại Ninh, em còn đau không?