[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên

Chương 9: Hiểu lầm

Ngụy Vô Tiện bị lạnh cứng người mà tỉnh dậy.

Y nhắm hai mắt sờ soạng một lúc lâu, đến góc chăn cũng không sờ thấy.

Vừa mở mắt ra liền thấy Giang Trừng cuốn toàn bộ chăn kề sát mép giường, ngủ say giấc.

Y duỗi tay kéo kéo nhưng không có động tĩnh.

Buồn ngủ còn chưa tan đi, Ngụy Vô Tiện túm lấy chăn mơ mơ màng màng, chẳng bao lâu sau, rốt cuộc bị hơi lạnh trong núi sáng sớm làm cho rùng mình, hoàn toàn thanh tỉnh.

Đầu choáng váng âm ẩm đau mà ngồi dậy, đập vào mắt y là một mảnh hỗn độn trong phòng.

Quần áo vất vưởng, giày quăng tứ tung, chén rượu bình rượu lăn lóc trên bàn, còn có ghế dựa không biết khi nào bị bọn họ đạp ngã lăn.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy đầu càng đau.

Tối hôm qua ta với Giang Trừng đánh nhau sao?

Ngụy Vô Tiện ấn đầu suy tư một lúc lâu, chậm rãi nhớ lại ký ức trước khi chìm vào giấc ngủ.

Uống rượu...... Ngủ...... Lam Vong Cơ?

Ngụy Vô Tiện bĩu môi.

Rốt cuộc có cái gì không thể nói? Còn không phải là......

Từ từ......

Thứ gì đó chợt lóe qua óc Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng nói gì đó?

Đừng thích Lam Vong Cơ? Đừng vứt......

Đừng vứt bỏ ai? Hắn sao?

Ta...... Thích......

Thích ai?

......

Ngụy Vô Tiện cuối cùng hoàn toàn tỉnh rượu, lông tơ toàn thân đều dựng lên.

Giang Trừng thích mình?!

Ngụy Vô Tiện nổi lên một tầng da gà, vội vàng dùng sức lắc lắc đầu muốn thoát khỏi ý nghĩ vô cùng vớ vẩn này.

Không thể nào không thể nào, nhất định là mình nghe lầm!

Nghe lầm nghe lầm!

......

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên quay đầu nhìn Giang Trừng đang nhắm mắt ngủ li bì trong chăn, cảm thấy không hợp lý chút nào.

Chuyến này tới Cô Tô, lời nói cử chỉ của Giang Trừng đều thập phần kỳ quái.

Cảnh cáo mình rời xa Lam Vong Cơ, nói cho mình biết hắn sợ sấm sét để giữ mình lại, ngày thường cơ hồ một tấc không rời mà lần này lại giận dỗi lâu như vậy cũng là......

Vì nguyên do này mà hết thảy đều có thể giải thích thỏa đáng.

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn lĩnh hội một phen cái gọi là "luống cuống tay chân không biết làm sao".

Bất chấp trên quần áo còn dính chút rượu, hắn nhanh tay nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, nhẹ nhàng sắp xếp lại đồ vật trong phòng, đem mấy cái vò Thiên Tử Tiếu trong phòng Giang Trừng ra ngoài.

Khép cửa phòng, thấy tư thế ngủ của Giang Trừng vẫn chưa thay đổi, mới dựa vào cửa thở dài một cái.

Đem bình rượu ném vào trong phòng mình, Ngụy Vô Tiện đứng tại chỗ xoay tới xoay lui.

Không thể đợi ở trong phòng mình, Giang Trừng tỉnh dậy thấy không có ai chắc chắn sẽ tới đây tìm.

Ngụy Vô Tiện một phen lúng túng, nhất thời không biết làm thế nào đối mặt với sư đệ nhà mình.

Cuối cùng thừa dịp còn sáng sớm, y một đường chạy tới Tàng Thư Các.

Quả nhiên, Lam Vong Cơ cả mười ngày nay cũng chưa từng chậm trễ, khi Ngụy Vô Tiện đến, hắn đã ở đó chép sách cổ.

Ngụy Vô Tiện vừa bước vào, Lam Vong Cơ đã ngửi thấy dày đặc mùi rượu.

Lam Vong Cơ nhíu mày, cũng không hỏi vì sao Ngụy Vô Tiện lúc này lại xuất hiện, chỉ lạnh nhạt nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu."

Ngụy Vô Tiện nghệt mặt, đi đến trước thư án mình thường ngồi, cả người rũ trên bàn như không xương, nói: "Ngươi định phạt ta như thế nào? Hay là bảo thúc phụ ngươi mau đuổi ta về Vân Mộng đi."

Lam Vong Cơ dừng một chút, hỏi: "Vì sao uống rượu?"

"Uống rượu còn cần lý do sao?" Ngụy Vô Tiện nói, "Muốn phạt ta thì cứ việc."

Từ từ? Phạt?

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lăn long lóc một cái từ trên mặt đất bò dậy, bổ nhào về phía thư án Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ bị mùi rượu xộc thẳng vào mặt, có chút hít thở không thông.

"Vong Cơ huynh, giúp tiểu đệ một việc! Vân Thâm các người có quy định nhốt phạt gì đó không? Ta uống rượu là sai phạm, không thể không phạt, ngươi nói với Lam lão...... Lam tiên sinh, phạt nhốt ta mấy ngày."

"Không hợp quy củ." Lam Vong Cơ nhíu mày.

"Vong Cơ huynh, quy củ là do người định ra! Ta có thể đến phòng cấm túc chép gia quy được không?" Ngụy Vô Tiện thành thành khẩn khẩn mà nói.

Lam Vong Cơ nhíu mày hồi lâu, mới miễn cưỡng gật gật đầu.

"Đa tạ!"

Sắc mặt Ngụy Vô Tiện rốt cuộc có vài phần nhẹ nhàng.

Lam Vong Cơ trong lòng rất nghi vấn, nhưng với tính cách hắn, cuối cùng vẫn không hỏi gì.

Giang Trừng tỉnh lại thì đã mặt trời đã lên cao, đầu vẫn đau váng vất vì trận say rượu đêm qua.

Hắn chống giường ngồi dậy một lát, phát hiện phòng đã được dọn dẹp qua.

Đêm qua hắn uống say tới bất tỉnh, chỉ mơ hồ nhớ được mấy cái vò rượu Thiên Tử Tiếu, bây giờ lại không thấy, hẳn là bị Ngụy Vô Tiện mang đi.

Quần áo vung vãi bên mép giường cũng không còn, mặt đất chưa khô rượu hằn dấu chân xám xịt, vừa nhìn là biết do Ngụy Vô Tiện lưu lại.

Nếu không phải dấu vết kia cũng không hoàn chỉnh, Giang Trừng đầu óc choáng váng có khi còn hoài nghi Ngụy Vô Tiện có phải hay không thừa dịp hắn say rượu trộm trộm hắn, nên toàn thân hắn giờ đây chỗ nào cũng không thoải mái.

Giang Trừng xuống giường rửa mặt thay quần áo, đến lúc ra khỏi phòng mới cảm thấy bớt đau đầu một chút.

Hắn dạo qua khắp nơi một vòng, phát hiện Ngụy Vô Tiện không ở trong phòng.

Đi về phía nhà ăn, lại gặp đám người Nhϊếp Hoài Tang.

Hành lễ qua, Giang Trừng liền hỏi: "Chư vị có nhìn thấy Ngụy Anh đâu không?"

Lập tức có người nói: "Có! Hắn đi theo Lam Vong Cơ, chắc là lại bị phạt."

"Lại bị phạt? Vì sao?" Giang Trừng nhíu mày.

"Hình như là đêm qua uống rượu, xui xẻo bị Lam Vong Cơ bắt gặp, nghe nói lần này là muốn cấm túc hắn ba ngày."

Giang Trừng nghe vậy khóe miệng mấp máy, thấp giọng nói: "Hắn thật đúng là một nhân tài!"

Nhϊếp Hoài Tang đúng lúc này mở miệng nói: "Nhưng thật ra ta cảm thấy Ngụy huynh này cũng nhanh trí đấy chứ."

Có người ngạc nhiên nói: "Nhanh trí chỗ nào?"

Nhϊếp Hoài Tang thở dài: "Đã thống khoái uống rượu, lại quang minh chính đại trốn buổi khảo viết ngày mai! Ta làm sao lại không nghĩ ra cách này!"

Mọi người hiểu ra, sôi nổi gật đầu phụ họa.

Giang Trừng trầm mặc một lúc lâu, trong lòng phức tạp: "...... Hắn thật đúng là một nhân tài."

Lần này Nhϊếp Hoài Tang thật sự hiểu lầm Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện lúc này đang ở phòng tạm giam tiếp tục chép gia quy không ngừng nghỉ, trong đầu nghĩ lung tung rối loạn đủ điều, sớm đã quên việc ngày mai Lam Khải Nhân khảo viết mọi người.

Y múa bút viết như bay — Lam Vong Cơ trước khi đi nói với y là chép cái này có thể tĩnh tâm.

Nhưng mãi đến khi chép xong hết một lần, trong đầu loạn vẫn là loạn, mới đầu còn ám ảnh suy nghĩ "Giang Trừng không thể nào thích ta, Giang Trừng không thể nào thích ta", chép xong rồi cuối cùng biến thành "Giang Trừng thích ta, Giang Trừng thích ta".

Ngụy Vô Tiện ôm lấy đầu gào một tiếng, ngã ngửa trên mặt đất không động đậy, tưởng như hòa thành một với phòng tạm giam.

Nhưng trong lòng y lại là sóng to gió lớn.

Sao có thể như vậy?!

Giang Trừng sao có thể là đoạn tụ!?

Ta cũng không phải đúng chứ!?

Hay là tìm cơ hội hỏi một chút?

Nhưng phải mở miệng thế nào đây?

Hắn sao có thể thừa nhận chứ?

Không thể hỏi! Không thể hỏi!

Ta cái gì cũng không biết......

Ngụy Vô Tiện ở phòng tạm giam ba ngày, mắt đã xuất hiện quầng thâm đen xì.

Rốt cuộc trước khi được thả ra y yên lặng hạ quyết tâm.

Hạ quyết tâm là giả ngu.

Dựa theo tính cách đè nén mọi thứ trong lòng của Giang Trừng, nếu không phải do ngày ấy uống quá chén, những lời này có lẽ cả đời hắn cũng không để Ngụy Vô Tiện nghe thấy.

Không cần quan tâm.

Không cần quan tâm.

Ngụy Vô Tiện ở trong lòng mặc niệm hai lần, mới xốc lại tinh thần bước ra khỏi phòng cấm túc.

Không đợi đi ra hai bước, liền thấy Giang Trừng dựa vào một cây cột hành lang chờ y.

Cả người y nháy mắt liền đông cứng tại chỗ.

Giang Trừng nghe thấy động tĩnh, quay đầu thấy Ngụy Vô Tiện vẻ mặt phức tạp, liền nói: "Đứng ngây ra đó làm gì? Luyến tiếc rồi sao?"

Ngụy Vô Tiện bật cười, đi lên trước: "Sao có thể a, ta chỉ là...... đói bụng, có đồ ăn không?"

Giang Trừng buồn bực nói: "Ngươi bị nhốt không có cơm ăn?"

"...... Không phải." Ngụy Vô Tiện nói: "Đồ ăn Lam gia ngươi đâu phải không biết, ta đói."

Giang Trừng lắc đầu, từ trong ngực áo móc ra hai quả sơn trà, ném cho y.

Ngụy Vô Tiện giơ tay đón lấy, xoa xoa vào áo, vừa ăn vừa đi theo Giang Trừng đi về hướng chân núi.

Bỗng nhiên, tới gần chỗ rẽ, Giang Trừng duỗi tay chụp lấy vai Ngụy Vô Tiện.

Cũng không có gì bất thường, Ngụy Vô Tiện lại giật mình nhảy dựng lên, quả sơn trà trong tay y trực tiếp bay ra ngoài.

Hai người đều có chút đờ người nhìn quả sơn trà gặm dở kia dọc theo thềm đá một đường lăn lóc biến mất.

Sau một lúc lâu, Giang Trừng chỉ chỉ mấy bụi cây ăn quả bên đường, mặt vô biểu tình nói: "......Ta định bảo ngươi, nếu ăn không đủ thì nơi này còn nhiều."

Ngụy Vô Tiện cười gượng hai tiếng, liếc mắt nhìn lên trời.

Thái độ khác thường của Ngụy Vô Tiện làm Giang Trừng hết sức để ý.

Liên tiếp mấy ngày ở cùng nhau, Ngụy Vô Tiện lại càng có vẻ kì quái.

Hành sự nói chuyện thoạt nhìn rõ ràng không khác thường ngày, nhưng Ngụy Vô Tiện lại cố ý không cùng Giang Trừng kề vai sát cánh, thậm chí khi Giang Trừng ngẫu nhiên đến gần một chút, đều có thể nhận thấy được Ngụy Vô Tiện nháy mắt căng thẳng.

Dường như mọi sự bất thường này đều là vì hắn.

Giang Trừng trong lòng rất nhiều nghi vấn, nhưng còn chưa chờ hắn tìm được cơ hội cẩn thận dò hỏi một phen, liền gặp được Ngụy Vô Tiện ôm một con thỏ đi tìm Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện từ khi chép phạt xong gia quy Lam thị, sau buổi học cũng không cần đến Tàng Thư Các.

Hôm nay sắc trời dần tối, Giang Trừng ra khỏi phòng muốn đi tìm Ngụy Vô Tiện, lại thấy trong phòng y một mảnh tối đen.

Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ra ngoài ban đêm, Giang Trừng đứng đó một lúc lâu, lo lắng Ngụy Vô Tiện lại đi gây chuyện phiền toái, liền mang theo kiếm đi ra ngoài tìm y.

Lúc này còn cách giờ giới nghiêm ban đêm chưa đến nửa canh giờ, khắp nơi ngoài tiếng côn trùng kêu vang, không có một tiếng chân người.

Bỗng nhiên, Giang Trừng nghe thấy nơi xa truyền đến một trận cười quen thuộc, bởi vì khoảng cách quá xa mà không rõ ràng.

Là Ngụy Vô Tiện? Khuya như vậy hắn tới Tàng Thư Các làm gì?

Giang Trừng nhanh chân vài bước vòng qua cửa hiên, xa xa liền thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên bệ cửa Tàng Thư Các, túm tai một con thỏ, con thỏ kia bốn chân vùng vẫy trong không khí.

Lam Vong Cơ đứng ở trước cửa sổ, nhìn con thỏ kia một bộ dáng không hứng thú.

Giang Trừng trong lòng hẫng đi một nhịp, không biết nghĩ gì mà lui về phía sau một bước, giấu kín thân mình sau một cây cột.

Không biết qua bao lâu, Giang Trừng lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện cười to một trận.

Tiếp theo đó là tiếng bước chân từ xa nhẹ nhàng đi tới, Giang Trừng lánh đi, tiếng bước chân kia lại xa dần.

Giang Trừng nhìn lên, Lam Vong Cơ một tay ôm con thỏ, đang muốn nhảy qua cửa sổ giấu đi.

Đột nhiên, Lam Vong Cơ như là chú ý cái gì, ngừng động tác, hướng về phía Giang Trừng đang ẩn nấp.

Tuy biết rõ mình ở nơi tối tăm, bóng đêm dày đặc, Lam Vong Cơ hẳn là không nhìn thấy gì, Giang Trừng vẫn lập tức lui về sau cây cột.

Mãi đến khi nghe được âm thanh cửa sổ khẽ vang, sống lưng căng thẳng của Giang Trừng mới thả lỏng.

Hắn ngửa đầu dựa vào cây trụ hành lang, hồi lâu không nhúc nhích.

Tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu trong lòng bàn tay để lại vết hằn.

Không cần hỏi gì nữa.

Giang Trừng cảm thấy kỳ quái, bản thân thế mà không nổi giận chút nào, chỉ cảm thấy mỏi mệt khác thường.

Quá mệt mỏi.

***

Ngụy Vô Tiện xách theo con thỏ nhảy qua cửa sổ Tàng Thư Các, cười hì hì nói: "Vong Cơ huynh!"

Lam Vong Cơ quay đầu lại, thấy Ngụy Vô Tiện liền nhăn mặt: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm......"

"Cấm đi lại ban đêm!" Ngụy Vô Tiện ngắt lời hắn, "Ta biết, nhưng không phải còn chưa tới giờ giới nghiêm sao? Ta tới đưa ngươi thứ này, cảm tạ ngươi ngày ấy giúp ta!"

Lam Vong Cơ đứng dậy đi đến trước cửa sổ: "Ngươi làm sai, tự mình lãnh phạt. Ta cũng không làm gì, không cần cảm tạ ta."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thật sao?"

Lam Vong Cơ gật đầu.

"Ta đành đem con thỏ này đi lột da nướng thịt vậy!" Ngụy Vô Tiện bĩu môi, xách theo con thỏ, làm bộ muốn nhảy xuống từ cửa sổ.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh!" Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói.

Ngụy Vô Tiện khó xử nói: "Ta đi ra ngoài nướng xong quay lại."

"Ngươi......" Nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời nói Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhíu mày, "Đưa ta."

Ngụy Vô Tiện vui vẻ, vội vàng đem con thỏ đưa cho Lam Vong Cơ, lè lưỡi: "Cũng đừng để Lam Khải Nhân nhìn thấy, nếu không chỉ sợ ta lại bị khiển trách làm ngươi mê muội mất ý chí."

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói: "Thúc phụ sẽ không như thế."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Vậy ngươi giúp ta hỏi một chút vì sao ông ta nhất định không bỏ qua cho ta?"

"Là vì ngươi......"

"Không tuân theo quy củ chứ gì?" Ngụy Vô Tiện lười biếng nói tiếp, "Có nói thì ngươi cũng không hiểu. Ta đi đây! Nếu không ta lại bị nói là không tuân thủ gia huấn của Lam gia".

Nói xong Ngụy Vô Tiện từ trên cửa sổ nhảy xuống, một bước rồi hai bước mà chạy xa.

Vì vậy không thể trông thấy đằng sau cây cột hành lang kia có một ánh mắt thất vọng nhìn về phía y.