————————————
Sáng hôm sau Ngụy Vô Tiện dậy thật sớm, đứng ở trước cửa phòng Giang Trừng đi tới đi lui.
Lúc Ngụy Vô Tiện bứt sắp trụi hết lá cái cây trước cửa thì Giang Trừng cầm theo thứ gì đó trên tay mở cửa ra.
"Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện lập tức ném hết đám lá cây trong tay, nhảy đến trước mặt Giang Trừng, cười nói: "Thế nào? Đây là...... Ai!"
Giang Trừng không nói một lời, đem Xuân cung đồ trong tay ném vào ngực Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện một tay tiếp được quyển sách, một tay vội túm chặt lấy Giang Trừng đang định quay người trở về phòng: "Ngươi từ từ! Quyển này là ta lấy từ chỗ Hoài Tang, cái này thật sự là cực phẩm luôn đó, vẫn là Vong Cơ huynh......"
Tia lý trí cuối cùng của Giang Trừng đứt phựt khi nghe Ngụy Vô Tiện nhắc đến tên Lam Vong Cơ, hắn giận dỗi giãy tay ra khỏi sự lôi kéo của Ngụy Vô Tiện.
"Ngươi thích ai thì đi chọc ghẹo người đó đi, nói với ta làm gì!" Giang Trừng trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, do chuyện của kiếp trước nên hắn nghĩ là Ngụy Vô Tiện đem thứ này đi trêu chọc Lam Vong Cơ rồi sau đó đem khoe với hắn.
Ngụy Vô Tiện bị mắng đến nghệch mặt ra, trơ mắt nhìn Giang Trừng đóng sầm cửa lại.
"Giang Trừng, Giang Trừng?!" Ngụy Vô Tiện vỗ cửa kêu lên.
Sau sự kiện Xuân cung đồ kia, Ngụy Vô Tiện cũng vô cùng khó chịu.
Nếu không phải là bị Lam lão nhân phạt chép sách gần một tháng thì Giang Trừng cũng đâu đến nỗi khó chịu với y như vậyv?
Lần đầu trong suốt khoảng thời gian qua, Ngụy Vô Tiện cũng giận dỗi không thèm đoái hoài gì đến Giang Trừng.
Cả hai người mấy ngày nay đều xem nhau như không khí, đến nỗi người ngoài luôn thờ ơ như Lam Vong Cơ cũng nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người.
Liên tiếp mấy ngày như vậy, Giang Trừng cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Hắn đã từng lẻ loi một mình rất nhiều năm, sớm đã quen với sự cô đơn, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện mà không nói tiếng nào thì cũng không có gì khác thường.
Người không chịu nổi trước vẫn là Ngụy Vô Tiện.
Ban ngày ở trước mặt Giang Trừng y giả vờ cười nói vui vẻ với mọi người nhưng khi Giang Trừng vừa đi thì Ngụy Vô Tiện liền nhưng bánh bao bị nhúng nước, ỉu xìu đi theo Lam Vong Cơ đến Tàng Thư Các.
Đáng lý là một tháng mới có thể chép xong sách nhưng Ngụy Vô Tiện trong trạng thái uể oải yên tĩnh này đã chép được hơn phân nửa.
Lam Vong Cơ là một trong số ít người biết nguyên nhân khiến cho Ngụy Vô Tiện sa sút tinh thần như vậy cho nên trước mặt hắn y không bao giờ che dấu đi cảm xúc thật của mình.
Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng khó chịu với nhau mấy ngày thì bấy nhiêu ngày đó Lam Vong Cơ nhìn thấy bộ dạng than ngắn thở dài của Ngụy Vô Tiện.
Cho nên lúc thấy Ngụy Vô Tiện vừa há mồm, Lam Vong Cơ theo bản năng nhíu mày.
Kết quả Ngụy Vô Tiện chỉ là ngáp một cái.
Lam Vong Cơ cũng săp thở dài theo y.
"Ngụy công tử, ta nghĩ nên cần tìm đúng bệnh để hốt thuốc." Lam Vong Cơ đột nhiên buông bút nói.
Lời này nghe có vẻ không đầu không đuôi nhưng không biết sao Ngụy Vô Tiện lại vô cùng hiểu rõ.
"Đúng bệnh hốt thuốc......" Ngụy Vô Tiện thầm nhắc lại lời của hắn.
Lam Vong Cơ tiếp tục nói: "Tổ tiên Lam thị tổ tiên có nói, gặp rắc rối thì không được chùn bước. Mọi thứ đều phải tìm được nguồn căn của nó, tìm được mấu chốt, đúng bệnh hốt thuốc, đó mới là thượng sách......"
Ngụy Vô Tiện cắn cán bút khổ sở suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ đang đọc 《 lam an lục 》ở trước mặt, thầm nghĩ: Mấu chốt vấn đề của ta chẳng phải là ngươi sao!?
Giang Trừng đương nhiên không phải vì y bị phạt làm cho Giang thị bẽ mặt nên mới tức giận, hắn tức giận bởi vì không muốn mình cùng Lam Trạm tiếp xúc nhiều, vậy mà y lại bị phạt ở cùng với Lam Vong Cơ suốt một tháng.
Giang Trừng đúng là đang ăn dấm!
Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt việc này, tinh thần liền tỉnh táo, lại như suy tư bắt đầu đánh giá Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bị y nhìn đến khó chịu liền nhìn Ngụy Vô Tiện bằng ánh mắt nghi hoặc.
"Vong Cơ huynh, trước đây ngươi có từng qua lại với Giang Trừng chưa?" Ngụy Vô Tiện hỏi.
Lam Vong Cơ nhíu mày, không rõ Ngụy Vô Tiện vì sao hỏi như vậy, hắn nói: "Chưa bao giờ."
Ngụy Vô Tiện thầm nói: "Phải không? Vậy thì thật kì quái......"
"?"Lam Vong Cơ trong bụng đầy khó hiểu.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn mặt Lam Vong Cơ liền biết hắn không có nói dối.
Y không thể kể thật với Lam Vong Cơ nên đành cười ha ha cho qua.
Canh giờ vừa đến, Ngụy Vô Tiện không thèm nhìn Lam Vong Cơ một cái, chạy thẳng từ Tàng Thư Các đến phòng ngủ Giang Trừng.
Lúc này đã gần đến giờ Hợi, bóng đêm âm trầm che xuống.
Ngụy Vô Tiện trở về phòng đợi một lát, nhìn trong viện xem có người hay không liền phát hiện ra phòng Giang Trừng vẫn còn sáng đèn.
Sau đó y lấy ra vài vò Thiên tử tiếu mà bản thân đã giấu đi đến gõ cửa phòng Giang Trừng.
Giang Trừng đang đọc sách ở dưới ánh đèn.
Ngày mai không cần đến Lan thất nghe học, nhưng ngày hôm sau Lam Khải Nhân muốn khảo viết bọn họ.
Hắn không có bản lĩnh nhìn qua là nhớ ngay như Ngụy Vô Tiện nên chỉ có thể hằng ngày chăm chỉ.
Giang Trừng dựa vào tường lẩm nhẩm thêm một lần nữa, hắn nghĩ đến hôm đó chắc có lẽ hắn sẽ nhớ được bảy tám phần.
Nhưng sự thật chứng minh là lời nói hỗn trướng của Ngụy Vô Tiện vẫn là có chút đạo lý: Cái thiên thư vừa dài vừa thối đọc hết được đã là cao siêu lắm rồi, còn muốn bọn ta nhét hết từng điều từng điều vào trong đầu, ông ta nghĩ ai cũng giống với Lam Vong Cơ sao?
Giang Trừng nghĩ đến đây liền nhíu mày.
Hắn nhắm mắt lại lấy lại bình tĩnh, đè xuống những suy nghĩ rối loạn trong lòng, mở sách tiếp tục xem.
Chưa xem được bao nhiêu thì nghe tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai?" Ngoài cửa một mảng tăm tối, Giang Trừng không nhìn rõ được thân ảnh ở ngoài cửa.
Người gõ cửa không trả lời.
Lại tiếp tục gõ gõ cửa thêm lần nữa.
Trực giác của Giang Trừng mách bảo có lẽ là Ngụy Vô Tiện nhưng hắn nghĩ lại thái độ của Ngụy Vô Tiện mấy ngày nay liền có chút không chắn chắn.
Sau đó Giang Trừng đi đến mở cửa phòng.
Xuất hiện trước mặt hắn hai vò rượu, giấy màu đỏ rực bên trên viết ba chữ "Thiên tử tiếu" đầy uốn lượn.
Ngụy Vô Tiện cười hì hì lộ mặt ra sau hai vò rượu.
Đúng là Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng nhíu mày, lập tức muốn đóng cửa lại.
Nhìn thấy Giang Trừng định đóng cửa, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đem một bàn tay nhét vào kẹt cửa, miễn cưỡng dừng lại động tác của Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện ỷ vào Giang Trừng sẽ không nỡ làm y bị thương liền không biết xấu hổ mà được một tấc lại muốn tiến một thước, đem hơn phân nửa người đều chen vào trong cửa.
Giang Trừng rốt cuộc không thể đóng cửa lại, hắn cắn răng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn cái làm gì?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Tới xin lỗi!"
Giang Trừng hừ lạnh: "Ngươi có gì sai?"
Ngụy Vô Tiện vừa nghe nhất thời cảm thấy có hi vọng, vội nói: "Ngươi cho ta vào trước đi, ta xách theo rượu, bị người khác thấy thì phải làm sao?"
Giang Trừng trừng mắt nhìn y sau một lúc lâu, cuối cùng là hừ một tiếng, tránh ra nửa bước: "Ngươi dám uống, dám giấu rượu mà còn sợ người khác thấy?"
Ngụy Vô Tiện bước vài bước xông vào phòng, đem mấy vò rượu trong tay đặt lên bàn, quay đầu lại nói: "Ta đương nhiên không sợ, nhưng ta xách theo rượu đứng trước cửa phòng ngươi, bị người khác thấy thì ngươi có mười cái miệng cũng không giải thích được."
Giang Trừng đóng cửa lại "Phi." một tiếng.
Ta lại tin ngươi nói xằng bậy.
Ngụy Vô Tiện lấy hai chén trà, động tác thuần thục xé mở nút vò rượu rồi đổ đầy ra hai ly.
Ngay lập tức cả phòng đều ngập tràn hương thơm thanh mát của Thiên tử tiếu.
Ngụy Vô Tiện đem cái ly đặt ở trước mặt Giang Trừng: "Tới nếm thử! Rượu này là ta nhờ người xuống núi mua, ta mới uống một vò, còn lại đều ở chỗ này."
"Ta không uống." Giang Trừng lạnh mặt ngồi xuống, không dao động một chút nào.
"Sợ cái gì? Ngày mai không phải đến Lan thất học, uống say cũng không sao."
"Không uống."
Ngụy Vô Tiện thấy thế, cầm ly lên đưa qua: "Giang Trừng ——"
"Không uống."
"Sư đệ ——"
"Không." Giang Trừng nhướng mắt.
"A Trừng ——"
"......"
"Vãn Ngâm ——"
"...... Câm miệng!"
Mắt thấy Giang Trừng lại muốn giơ chân, Ngụy Vô Tiện vội nói: "Sư huynh muốn nhận lỗi với ngươi, ta không nên không nghe ngươi đi trêu chọc Lam Vong Cơ, ta nhận sai! Đừng giận ta có được không?"
Giang Trừng nghe vậy, có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện vội thu lại nụ cười, gương mặt hết sức chân thành.
Giang Trừng không nghĩ Ngụy Vô Tiện sẽ nói ra những lời như thế này, biểu tình trở nên có chút khác thường.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy cơ hội rèn sắt khi còn nóng, nói chính mình không ưa Lam Vong Cơ đã lâu, mấy ngày này ở bên cạnh Lam Trạm chẳng khác gì ở đang ở bên một tên cổ hủ, quả thực đúng là bản sao của Lam Khải Nhân!
Nhìn thấy sắc mặt Giang Trừng thế nhưng lại hòa hoãn đi rất nhiều, Ngụy Vô Tiện ở trong lòng âm thầm nói: Vong Cơ huynh, thật xin lỗi!
"Cho nên...... Không tức giận nữa?" Ngụy Vô Tiện bưng ly rượu lên đưa tới trước mặt Giang Trừng, vui vẻ nói.
Giang Trừng do dự một lát sau đó duỗi tay tiếp nhận chén rượu, cùng Ngụy Vô Tiện tùy ý chạm chén một cái rồi một hơi cạn sạch.
Rượu mới uống liền thấy vị ngọt tràn đầy khoang miệng nhưng sau một lúc nữa thì mới cảm nhận được một trận cay xè ở cổ họng.
Uống cạn một ly, vị ngọt thấm nhuần.
Giang Trừng thấp giọng nói: "Rượu ngon."
Ngụy Vô Tiện cũng đem ly rượu trong tay uống cạn, sự buồn bực của mấy ngày vừa qua cũng theo ly rượu này trôi đi mất.
Y rót đầy thêm vào hai ly rồi cười nói: "Đương nhiên là rượu ngon, Thiên tử tiếu chính là tuyệt phẩm ở Cô Tô! Lúc trước rủ ngươi đi mua rượu cùng ngươi còn chê ta, hiện tại hiện tại hối hận đến phát điên đúng không?"
Giang Trừng nghe vậy hơi hơi mỉm cười, nói: "Ta không đi thì hiện tại cũng có rượu uống."
"......" Ngụy Vô Tiện nói: "Cho ngươi rượu ngươi liền uống, vậy ngày ấy ta đưa ngươi Xuân cung đồ ngươi sao lại tức giận như vậy? Cái đó chính là cực phẩm mà Hoài Tang cất giấu đó! Nói thật đi, ngươi nhìn lén qua rồi đúng không?"
Giang Trừng rũ mắt: "Không phải ngươi đưa cái đó cho Lam Vong Cơ xem sao?"
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Ta sao lại đi đưa cho hắn xem? Nếu đưa thì hắn báo cho Lam Khải Nhân chẳng phải ta sẽ chết không toàn thây!?"
Giang Trừng nghe vậy hừ một tiếng.
Giang Trừng ngăn Ngụy Vô Tiện đang muốn rót thêm rượu, hắn duỗi tay cầm lấy cả vò trực tiếp đưa lên miệng uống.
Hơi cay của rượu làm trì hoãn ý thức của Giang Trừng, hắn liền nhắm mắt lại một lát.
Ngụy Vô Tiện bị hắn ngăn, đành phải mở vò rượu mới, cầm vò rượu rồi đưa lên miệng uống như Giang Trừng.
Hai người liền mỗi người một vò, uống đến hết sạch.
Ngụy Vô Tiện còn tỉnh táo nhưng trên mặt Giang Trừng đã một mảng đỏ bừng.
Thiên tử tiếu tác dụng chậm, Ngụy Vô Tiện biết được tửu lượng của Giang Trừng vừa nhìn liền biết Giang Trừng đã say.
"Không được uống thêm nữa." Ngụy Vô Tiện buông vò rượu rỗng xuống, chống người đứng dậy, đoạt lấy vò rượu trong tay Giang Trừng.
Rượu đổ đầy lên người Giang Trừng.
Giang Trừng vẫn duy trì động tác ngửa đầu động tác sững sờ một lát sau đó mới ý thức được vò rượu trong tay đã biến mất, đỡ bàn chậm rãi ngồi thẳng.
Ánh mắt như đang nhìn Ngụy Vô Tiện nhưng lại như không nhìn.
"...... Uống rượu......" Hắn lẩm bẩm nói.
Ngụy Vô Tiện lúc này cũng có chút mơ hồ y cúi đầu nhìn nhìn Giang Trừng, giơ tay đem vò rượu mới lấy từ tay Giang Trừng một hơi uống sạch.
Ngụy Vô Tiện đem cái bình không đặt mạnh lên bàn một cái, nói: "Hết rượu rồi."
Giang Trừng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vò rượu, tựa hồ đang cố gắng hiểu lời nói của Ngụy Vô Tiện, nhưng lý trí đã sớm cách xa hắn.
Nghĩ một lúc lâu cũng không thể hiểu, càng nghĩ càng thêm khó hiểu.
Ngụy Vô Tiện không cho hắn thời gian tiếp tục sững sờ, túm cánh tay Giang Trừng đem hắn nâng về phía giường.
Giang Trừng bước chân loạng choạng, trọng lượng cả cơ thể đều dựa trên người Ngụy Vô Tiện, đoạn đường rất ngắn nhưng cả hai đều lung lay sắp ngã.
Thật vất vả mới tới được mép giường, Ngụy Vô Tiện nhìn không rõ, miễn cưỡng đạp chân lên bậc ở trước giường.
Hai người đều loạng choạng ngã về phía giường.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ngụy Vô Tiện xoay người đỡ cho Giang Trừng, phía sau lưng y liền đập mạnh vào đệm giường đơn bạc.
Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp kêu đau một tiếng thì ngay sau đó Giang Trừng ngã đè mạnh lên người y.
Một bụng rượu của Ngụy Vô Tiện suýt nữa thì phun ra hết, y nằm đó rêи ɾỉ một lúc lâu.
Tuy rằng có cái thêm đệm thịt người lót giảm xóc, nhưng Giang Trừng cũng ngã không nhẹ.
Hắn lắc lắc đầu, lấy tay chống người dậy nhìn nhìn vẻ mặt rối rắm Ngụy Vô Tiện đang nằm dưới thân mình, sau một lúc lâu rồi nghi hoặc nói: "Ngụy Vô Tiện? Ngươi sao lại ở đây?"
Ngụy Vô Tiện đang phì phò thở bỗng nhiên nghe thấy nghe thấy một câu như vậy liền giương mắt nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Giang Trừng, rõ ràng vẫn là chưa thanh tỉnh lắm.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Y cũng không rảnh lo trên người đau hay không đau, đưa tay giữ lấy đầu Giang Trừng, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Giang Trừng trong mắt mờ mịt hơi nước, mất đi sự khắc nghiệt lạnh lùng của ngày thường, nhìn có vẻ hết sức ngoan ngoãn.
Ngụy Vô Tiện ngữ khí đầy dụ dỗ: "Giang Trừng, ngươi sao lại ghét Lam Vong Cơ?"
Giang Trừng nghe thấy tên Lam Vong Cơ lập tức nhíu mày, há miệng thở dốc như muốn nói gì đó.
Ngụy Vô Tiện ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng sau đó Giang Trừng lại ngậm miệng, dùng sức lắc đầu sau đó cúi đầu nhắm mắt không nói.
Ngụy Vô Tiện liền nhụt chí, một bên chửi thầm người này như thế nào như vậy có thể nhịn được như vậy. Một bên đem Giang Trừng từ từ đặt lên giường, hai ba cái liền cởi ra hết quần áo ướt nhẹp vì rượu của bọn họ, tùy tiện ném trên mặt đất sau đó xoay người đắp chăn cho cả hai.
Đầu vừa mới đặt xuống gối thì trận buồn ngủ liền kéo tới.
Lúc còn đang mơ màng Ngụy Vô Tiện nghe thấy hình như Giang Trừng đang nói nhỏ cái gì đó.
Y cố gắng chống lại cơn buồn ngủ ghé sát lại gần, nhưng chỉ nghe thấy vài từ ngữ đứt quãng: "...... Đừng...... Thích...... Lam Vong Cơ...... Đừng bỏ...... Ta...... Thích......"
Ngụy Vô Tiện nghe được một chút nhưng cơn buồn ngủ đã bắt đầu ập đến nên y chỉ nhẹ nhàng trấn an vỗ vỗ Giang Trừng, ngoài miệng phụ họa nói: "Không thích hắn, không thích hắn, thích hắn làm gì? Mau ngủ, ta muốn ngủ, ngủ đi......"
Cũng không biết Giang Trừng có nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói hay không, hoặc là giống như Ngụy Vô Tiện chống không lại ma lực của sự buồn ngủ liền lập tức ngủ say. Mùi rượu vương vấn khắp phòng ngủ, hô hấp của cả hai chậm rãi đan xen.