——————————————
Những tháng ngày ở Cô Tô hết sức vô vị.
Các con cháu thế gia chỉ có thể nghĩ các loại biện pháp để tìm thú vui. Hôm nay móc trứng chim ở phía sau núi, ngày mai lại chọc tổ ong, không có lúc nào nhàn rỗi.
Những chuyện như vậy đương nhiên không thể thiếu Ngụy Vô Tiện, đa số những vụ này đều là do y khởi xướng.
Vì thế ánh mắt Lam Khải Nhân nhìn y càng lúc càng giống đang nhìn thấy một cái gai trong mắt, nhưng cái gai này muốn nhổ cũng nhổ không được, chỉ có thể hai ngày la y một trận nhỏ, ba ngày phạt y một trận to.
Giang Trừng không thể hiểu nỗi, bản thân hắn suốt ngày đi theo Ngụy Vô Tiện để quản y nhưng sao y vẫn gây chuyện được?
Hắn vô cùng không muốn nhưng vẫn cứ phải cùng đám người Nhϊếp Hoài Tang chép sách, trợ giúp cho y. Một bên còn phải nhiều khuyên hắn cần an phận một chút, đừng lúc nào cũng đi tìm chết!
Ngụy Vô Tiện với Lam Khải Nhân có lẽ thật sự quá mức tương khắc với nhau, y tới Cô Tô còn chưa được một tháng, Lam Khải Nhân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đem đủ loại việc xấu của y viết thư rồi truyền đến Liên Hoa Ổ.
Nhưng Lam Khải Nhân càng không ngờ là Giang Phong Miên thế mà lại không phản ứng gì nhiều, chỉ nói ông ta nhắc nhở Ngụy Vô Tiện nhiều hơn một chút.
Lam Khải Nhân giận dữ ném bức thư đang cầm trên tay, quay đầu phạt Ngụy Vô Tiện đi chép gia quy Lam thị để hối lỗi.
Ngụy Vô Tiện nghe Nhϊếp Hoài Tang truyền đạt lại ý tứ của Lam Khải Nhân thế nhưng khi nghe xong y lại vô cùng bình tĩnh.
Ngược lại khi Giang Trừng nghe nói về việc này, phản ứng lại vô cùng mãnh liệt —— bởi vì Lam Khải Nhân lệnh Lam Vong Cơ giám sát Ngụy Vô Tiện!
Giang Trừng cả khoảng thời gian này cơ hồ một tấc cũng không rời khỏi Ngụy Vô Tiện, nhưng hắn không ngờ y lại bị Lam Khải Nhân phạt như vậy, Ngụy Vô Tiện phải ở cùng Lam Vong Cơ suốt một tháng!
Giang Trừng trong lòng buồn bực không thôi, hắn biết bản thân mình không ngăn cản được, giận chính mình nhưng càng giận Ngụy Vô Tiện hơn, vì thế cả ngày hắn không nói chuyện với Ngụy Vô Tiện một lời. Mặc cho Ngụy Vô Tiện vây quanh bên người, một cái liếc mắt Giang Trừng cũng lười cho y.
Ngụy Vô Tiện trong buồn ngoài buồn, cả người đều tiu nghỉu.
Vừa kết thúc lớp học Giang Trừng không nói một lời liền thu thập giấy bút rồi đi mất, Ngụy Vô Tiện vội đem đồ ôm vào trong ngực muốn đuổi theo Giang Trừng: "Giang ——"
Sau đó liền bị một thân hình chặn lại.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mạt ngạch màu trắng của Lam Vong Cơ bay bay theo động tác của hắn sau đó từ từ hạ xuống, thân ảnh Lam Vong Cơ che khuất đi bóng dáng Giang Trừng.
Lam Vong Cơ nói: "Tàng Thư Các."
Ngụy Vô Tiện nhăn mi.
Các môn sinh khác còn chưa về, bọn họ đều đi chậm chậm trộm nhìn cảnh hai người giằng co.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta cũng đâu có nói là không muốn đi!"
Y nhìn lướt qua phía sau Lam Vong Cơ, Giang Trừng đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Ngụy Vô Tiện thở dài, không có tinh thần mà hướng Lam Vong Cơ gật gật đầu: "Làm phiền ngươi dẫn đường."
Chờ hai người một trước một sau đi mất, bọn môn sinh còn ở lại nhất thời vang lên tiếng bàn tán không ngừng.
Lam Vong Cơ thường bị mọi người lén lút trêu chọc, bọn họ nói hắn cổ hủ, cố chấp, so Lam Khải Nhân chỉ có hơn chứ không kém.
Mà Ngụy Vô Tiện suốt ngày giở trò phá phách, làm mọi cách để đối nghịch với Lam Khải Nhân. Nếu trong một tháng này Ngụy Vô Tiện có thể trải qua yên ắng cùng Lam Vong Cơ thì đúng là chuyện lạ!
Ở bên kia Ngụy Vô Tiện đi theo Lam Vong Cơ đến Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Vân Thâm Bất Tri Xứ khắp nơi yên tĩnh, bên trong Tàng Thư Các lại càng yên tĩnh hơn, cho dù là tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Hai ngọn đèn dầu trong doanh thất, một lò đàn hương khói lượn lờ, hai chiếc bàn con trang trí đối diện nhau.
Lam Vong Cơ bước đến ngồi xuống trước, không thèm nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, cầm sách với giấy bút bắt đầu ngồi chép.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, người này thật đúng là cổ hủ, khó trách Giang Trừng không thích hắn.
Nếu ngày xưa, Ngụy Vô Tiện chính là nhịn không được sẽ trêu chọc Lam Vong Cơ vài câu.
Nhưng nhớ đến hôm nay Giang Trừng một câu cũng không nói với y, Ngụy Vô Tiện sau đó cũng không buồn nói nữa.
Y thở dài, lấy ra giấy bút vừa nãy nhét lung tung trong ngực áo bày ra bàn, mở ra cuốn gia huấn Lam thị "Thượng nghĩa thiên", phờ phạc nhúng mực bắt đầu chép.
Giang Trừng từ nhỏ cũng không phải là người có tính tình tốt, Ngụy Vô Tiện lại là người hay gây sự, suốt ngần ấy năm y nghĩ Giang Trừng vốn đã đã quen với chuyện này.
Thế mà hôm nay Giang Trừng lại quyết tâm không thèm để ý đến y, đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện gặp phải.
Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đây, tay chép một câu sau đó thở dài, chép thêm một câu nữa rồi lại than một tiếng.
Trong tĩnh thất đặc biệt yên ắng khiến cho tiếng than thở này rõ ràng hơn bao giờ hết, Lam Vong Cơ không nhịn được mà nhíu mày.
Lúc Ngụy Vô Tiện sắp tiếp tục than thở thì Lam Vong Cơ ở bàn đối diện gác bút xuống.
"Đây chỉ là ngày thứ nhất, ngươi chép xong mười trang 《 thượng nghĩa 》 liền có thể trở về, không cần phải như thế."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy, ngẩng đầu giương mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái sau đó lắc đầu lại tiếp tục chép: "Cái gia huấn Lam gia vừa dài vừa thối của các ngươi kiểu gì ta cũng phải chép, nhưng thứ khiến ta phiền não không phải cái này."
Nghe y nói năng lỗ mãng, thần sắc Lam Vong Cơ nhất thời lạnh đi vài phần: "Vậy sao ngươi lại thở dài?"
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Thở dài cũng không không được?! Cái này ở đâu trong gia quy vậy, làm phiền Lam nhị công tử chỉ cho ta nhìn một cái?"
Nói xong liền dùng cán bút chỉ chỉ vào cuốn gia huấn Lam thị đang cầm trong tay.
Sắc mặt Lam Vong Cơ thoáng cứng lại, nhất thời cảm thấy phản ứng với lời nói của người này quả là sai lầm, sau đó liền im lặng không nói chuyện nữa.
Ngụy Vô Tiện còn muốn nói gì đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại bản thân y còn phải ở cùng với người này gần một tháng, trước tiên phải tìm biện pháp dỗ được Giang Trừng mới là việc cấp bách.
Vì thế không đợi Lam Vong Cơ dừng bút Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên vui cười nói: "Lam nhị công tử đừng giận, là ta quen nói chuyện tùy ý, thật xin lỗi."
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn y.
Lam Vong Cơ không phải là không biết đến tính cách của Ngụy Vô Tiện, cho dù chưa từng gặp qua y thì nghe thúc phụ nói cũng có thể mường tượng được y là con người như thế nào.
Nhưng học cùng nhau suốt một tháng qua, Lam Vong Cơ chưa bao giờ gặp qua Ngụy Vô Tiện như vậy.
Ngụy Vô Tiện cầm cán bút chọt chọt vào trán buồn bực nói: "Ta thở dài không phải vì phải chép quá nhiều — đương nhiên chép sách cũng rất buồn bực — chỉ là sư đệ của ta, Giang Trừng, bởi vì ta bị phạt nên hắn nổi giận, hai ba ngày rồi không nói chuyện với ta."
Lam Vong Cơ bị những lời bộc bạch của Ngụy Vô Tiện làm cho bất ngờ, Lam Vong Cơ theo lễ nghi buông bút trong tay, lắng nghe y nói.
Ngụy Vô Tiện vì thế bắt đầu kể khổ cho Lam Vong Cơ nghe, y chỉ không kể việc Giang Trừng không cho y tiếp xúc hắn ta, còn lại cái gì cũng kể để thử dò hỏi chút chủ ý của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ càng không có kinh nghiệm về việc dỗ dành người khác, hắn trầm mặc một lúc lâu sau đó nói: "Thành thật xin lỗi nhưng mà Giang công tử có lẽ không phải là người như thế."
Ngụy Vô Tiện ghé vào trên bàn, nói: "Đó là đối với người ngoài, ta đã liên tục ba ngày đều bị hắn cho ở ngoài cửa rồi!"
Lam Vong Cơ lại tiếp tục trầm mặc.
Hắn chưa từng trải qua loại tình huống này.
Đại ca hắn xưa nay luôn ôn hòa, chưa có người nào chọc giận đại ca hắn để hắn phải nghĩ biện pháp khuyên nhủ, hoặc là đại ca hắn cũng chưa từng chọc giận người khác...... Lam Vong Cơ đại khái là cũng không biết làm cách nào để giải quyết sự tình này.
Ngụy Vô Tiện đợi sau một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn thấy Lam Vong Cơ thế nhưng lại cầm bút bắt đầu chép sách.
"Ngươi......" Ngụy Vô Tiện đập bàn.
Lam Vong Cơ cũng không ngẩng đầu lên nói: "Chép sách cần tĩnh tâm, không nên trò chuyện."
"......"
Ngụy Vô Tiện nhất thời cảm thấy Lam Trạm này không phải người tử tế.
Cầu người không bằng cầu mình, vẫn là bản thân tự nghĩ cách.
Ngụy Vô Tiện cố gắng nghĩ biện pháp, trong lòng đem Lam Vong Cơ mắng một trận sau đó hạ bút như bay, chỉ nghĩ chép cho nhanh để trở về tìm Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện chép đủ mười trang giấy sau đó liền đem bút ném đi, Lam Vong Cơ ở phía đối diện cũng vừa mới buông bút xuống.
Ngụy Vô Tiện cũng lười nói chuyện với Lam Vong Cơ, đem giấy đã chép xong đặt lên bàn, thu dọn đồ vật định ra ngoài.
Đột nhiên lại nghe Lam Vong Cơ nói: "Không bằng đưa ít thứ làm Giang công tử vui lòng."
"...... Ngươi nói cái gì?" Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút quay đầu nhìn hắn.
Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn, không nhanh không chậm nói: "Đưa vài thứ làm Giang công tử vui lòng."
Ngụy Vô Tiện lúc này mới hiểu ra đây là Lam Vong Cơ đang chỉ cách cho mình.
"À......" Ngụy Vô Tiện sờ sờ chóp mũi.
Đột nhiên như là nghĩ tới cái gì đó y đập xuống lòng bàn tay một cái: "Đúng rồi!"
"Đa tạ Vong Cơ huynh!" Ngụy Vô Tiện cười cười hướng Lam Vong Cơ chắp tay, bước vài bước liền từ gác mái nhảy xuống.
"Ta đi trước!"
Bóng lưng Ngụy Vô Tiện vừa biến mất, sống lưng dựng thẳng của Lam Vong Cơ ngay lập tức thả lỏng, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn chép sách một thời gian lâu mới nghĩ ra được biện pháp này.
Lam Vong Cơ duỗi tay vò mấy tờ giấy vừa chép xong, hắn cầm bút bắt đầu chép lại từ đầu.
Chép sách không thể phân tâm.
Ngụy Vô Tiện chạy một đường về phòng ngủ, ở trong phòng tìm một chút rốt cuộc cũng tìm ra được món đồ cần tìm.
Tiếp theo thừa dịp vào nửa đêm, Ngụy Vô Tiện lén lút vào phòng ngủ Giang Trừng, đem đồ vật đặt lên trên bàn.
Sau đó vừa lòng mà trở về ngủ.
Đáng tiếc nếu Lam Vong Cơ thấy được đồ vật chắc là vô cùng hối hận vì đã chỉ cho Ngụy Vô Tiện biện pháp này.