————————————————
Hai người trong lòng cất giấu những tâm tư khác nhau, lúng túng mà trải qua mấy ngày.
Vừa vặn đυ.ng phải Trạch Vu Quân gấp gáp từ bên ngoài trở về.
Giang Trừng tất nhiên nhớ rõ Lam Hi Thần lần này trở về là vì đi trừ thủy quỷ ở Thải Y Trấn, trong lòng hắn biết gặp thủy hành uyên bọn họ cũng không giúp được gì, liền không muốn tham gia cái này.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói vài câu chúc bọn họ chuyến này thuận lợi thì Ngụy Vô Tiện ở một bên gấp đến không chờ nổi mà đi nhận việc: "Trạch Vu Quân, cho chúng ta đi theo với!"
Lam Hi Thần đang muốn khéo léo từ chối thì Ngụy Vô Tiện lại nói: "Chúng ta ở Vân Mộng có nhiều thủy quỷ, ta với Giang Trừng đều có kinh nghiệm!"
Ngươi tới ta đi mấy câu, Giang Trừng liền không thể hiểu được mà bị Ngụy Vô Tiện lôi kéo vào.
Hắn vô cùng tức giận, rồi lại không có cách nào trước mặt người ngoài biểu hiện ra ngoài nên có thể cắn răng phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta ở Vân Mộng cũng thường đi trừ thủy quỷ, có một chút kinh nghiệm."
Vì thế, chuyến này cuối cùng biến thành một đám người đông đúc đi đến Thải Y Trấn.
Trừ thủy quỷ thì dễ nhưng muốn trừ thủy hành uyên thì vô cùng khó khăn.
Giang Trừng nhớ lại lúc trước Lam Khải Nhân vì diệt trừ thủy hành uyên mà bận đến sứt đầu mẻ trán, đám choai choai bọn họ thì có thể làm gì được.
Khi mới tới Thải Y Trấn, vì phòng ngừa bất trắc Giang Trừng do dự một lát vẫn nhắc nhở mọi người: "Thủy thượng có thể lấy mạng không phải chỉ có thủy quỷ, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút."
Lời vừa nói ra, Lam Hi Thần còn chưa đáp lại, liền có mấy đệ tử không biết là của nhà nào nở nụ cười: "Không phải thủy quỷ thì còn có thể là thứ gì? Giang công tử nếu sợ thì nói thẳng, đến lúc đó chúng ta sẽ để ngươi đợi ở trên bờ, ha ha ha."
"Không đọc nhiều sách thì đừng có mở miệng, thật là không biết mất mặt!" Giang Trừng không muốn tranh cãi với bọn người kia, nhưng Ngụy Vô Tiện đã liền không vui nói: "Thủy thượng trừ bỏ thủy quỷ thì những thứ có thể đoạt đi tính mạng thì vô cùng nhiều. Nếu như là thủy hành uyên thì tất cả chúng ta đều không thể đối phó được. Lời này của Tô công tử ý tứ xem ra là nếu gặp phải tà vật này chắc sẽ sợ đến run rẩy đi?"
Tên đệ tử họ Tô kia sắc mặc lúc trắng lúc đỏ: "Ngụy Vô Tiện ngươi!"
Lam Hi Thần lúc này mới mở miệng nói: "Giang công tử nhắc nhở là có ý tốt, cẩn thận sẽ không sai, mọi người lên thuyền đều nên cẩn thận một chút."
"Hừ!" Tên đệ tử họ Tô kia căm giận xoay người, mấy người mặc gia bào giống hắn cũng đi lên theo.
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, xoay người nâng cánh tay định đặt lên vai Giang Trừng. Rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cánh tay giơ tới nửa đường liền rút trở về, cuối cùng y sờ sờ cái mũi của mình, nói với Giang Trừng: "Giang Trừng, chúng ta ngồi chung một thuyền đi, thuận tiện phối hợp nhau."
Giang Trừng nhìn y một cái, nói: "Không cần."
Dứt lời liền xoay người đi đến chỗ thuyền.
"Ôi chao! Ngươi chờ một chút!" Ngụy Vô Tiện vội đuổi theo.
Giang Trừng không lay chuyển được tên mặt dày vô sỉ Ngụy Vô Tiện, cuối cùng vẫn là cùng y đi chung một thuyền.
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần bày trận giăng lưới, nghiêng người nói thầm với Giang Trừng: "Nếu có thể xuống nước thì tốt, có thể trực tiếp bắt được thứ được đó."
Giang Trừng liếc mắt một cái: "Ngươi cho đây là hồ ở Vân Mộng? Đừng có muốn làm anh hùng."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Dù sao cũng có ngươi ở đây rồi, lo cái gì!"
Giang Trừng ở trong lòng thầm mắng, tung chân đá y một cái: "Phiền chết ta! Cút đi chỗ khác!"
Ngụy Vô Tiện liền vui sướиɠ mà chạy đi giăng lưới.
Đuổi Ngụy Vô Tiện đi, Giang Trừng một bên giăng lưới, một bên nhìn chằm chằm động tĩnh ở trung tâm hồ.
Mắt thấy không bao lâu nữa thì con thuyền của mọi người sẽ đi tới giữa hồ, sắc mặt Giang Trừng càng ngày càng khó coi.
Bỗng nhiên, Giang Trừng liếc mắt một cái thoáng nhìn sang thuyền của tên đệ tử họ Tô mới vừa châm chọc hắn khi nãy.
Mạt lăng Tô thị Tô Thiệp, Giang Trừng nhớ tới tên của hắn, tên đó sau này chính là thủ hạ của Kim Quang Dao.
Giang Trừng rũ mắt, loại người này không cứu cũng được......
Đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, Lam Vong Cơ thúc Tị Trần đâm thẳng vào nước.
Giang Trừng lập tức quay đầu nhìn sang Tô Thiệp, liền thấy người này đã niệm kiếm quyết.
Giang Trừng nhíu mày, cũng không nghĩ ngợi nhiều, hướng hắn hô: "Tô Thiệp ngươi không cần ——"
Tô Thiệp nghe thấy tiếng gọi liền mở mắt nhưng thấy là Giang Trừng lập tức xuy một tiếng, bội kiếm nhanh chóng bay đi.
Thời đại này cũng thật nhiều người muốn tìm đường chết.
Giang Trừng dứt khoát ngậm miệng.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy âm thanh Giang Trừng liền đi tới: "Làm sao vậy?"
Giang Trừng nhìn trung tâm hồ sau đó nói cùng một lúc với Lam Hi Thần: "Thủy hành uyên."
"Thật đúng là bị ta nói trúng rồi?" Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói, "Vận khí của chúng ta thật sự không tồi?"
"Miệng quạ đen." Giang Trừng nói.
Tô Thiệp cũng nghe thấy Lam Hi Thần nói, nhìn thấy bội kiếm của chính mình cũng không trở về, lúc này hắn mới lập tức luống cuống.
"Thủy...... Thủy hành uyên?"
"Hắc." Ngụy Vô Tiện cười ra tiếng, vừa định trêu chọc hắn hai câu đã bị Giang Trừng cản lại.
"Ngươi bớt gây thị phi đi."
Một kiếm của Lam Vong Cơ đâm vào nước đã làm kinh động đến thủy hành uyên khiến cho tất cả con thuyền đều đong đưa kịch liệt.
Mọi người sôi nổi ngự kiếm bay lên, duy nhất Tô Thiệp bị mất bội kiếm vẫn còn ngây ngốc đứng ở trên thuyền.
Giang Trừng nhăn mi lại, ngự Tam Độc liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái.
Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện đã điều khiển Tùy Tiện tiện vọt đến chỗ chiếc thuyền đó.
Giang Trừng chỉ ngửa mặt lên trời thở dài sau đó bất đắc dĩ ngự Tam Độc đuổi theo.
Ngụy Vô Tiện quơ một cái đã bắt được tay Tô Thiệp, đem hắn kéo lên.
Giang Trừng theo sát ở bên, đề phòng Ngụy Vô Tiện đuối sức.
Đúng như Giang Trừng lo lắng, Tùy Tiện không chịu nổi trọng lượng của hai người, chỉ có thể kéo Tô Thiệp lên hơn mực nước một chút.
Mà hồ nước thì đang cuồn cuộn mãnh liệt, Tô Thiệp sợ đến mức không ngừng nhảy tới nhảy lui, ý đồ muốn cách xa mặt nước xa hơn một chút nhưng làm như vậy là gia tăng thêm gánh nặng cho Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện sách một tiếng, tay đang nắm lấy Tô Thiệp trượt một chút.
Giang Trừng thấy thế liền ngự Tam Độc phi gần đến bên cạnh y, muốn giúp y một chút.
Không ngờ lúc này mặt nước nổi lên hiện tượng kì lạ, một cột nước cuốn theo thủy tảo hướng thẳng về phía Tô Thiệp.
Tô Thiệp bị dọa điên rồi, tay chân lập tức lung tung giãy giụa.
Ngụy Vô Tiện suýt nữa bắt không được hắn, đang muốn kêu Giang Trừng hỗ trợ một chút, cúi đầu lại thấy Tô Thiệp đã hoảng loạn lung tung bám lấy chân Giang Trừng.
"Thao! Ngươi buông tay cho ta!" Ngụy Vô Tiện tức khắc nóng nảy.
Giang Trừng bị Tô Thiệp túm cho lảo đảo, động tác ngự Tam Độc nháy mắt rối loạn.
Ngụy Vô Tiện muốn nắm lấy tay Giang Trừng nhưng chỉ có thể bắt được tay áo hắn, sau đó Giang Trừng mất trọng tâm rơi xuống.
Cột nước kia nuốt lấy Giang Trừng cùng Tam Độc, nháy mắt liền không thấy bóng dáng nữa.
Ngụy Vô Tiện mắng to một tiếng, lập tức muốn điều khiển Tùy Tiện xuống gần sát mặt nước nhưng lại bị Lam Vong Cơ túm chặt lại.
"Ngươi buông ta ra! Giang Trừng ngã xuống dưới rồi!!" Ngụy Vô Tiện đỏ mắt giãy giụa.
Lam Vong Cơ giữ Ngụy Vô Tiện lại, hắn nói: "Huynh trưởng sẽ nghĩ cách, ngươi xuống đó cũng là chịu chết."
"Nhưng mà Giang Trừng đang ở dưới! Ngươi muốn ta trơ mắt nhìn như vậy?!" Ngụy Vô Tiện quát.
Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện tuy rằng vô cùng tức giận nhưng chưa đánh mất lý trí, trong tay còn gắt gao nắm lấy Tô Thiệp sợ tới mức ngất xỉu, liền không cùng y nói nhiều, một đường đưa bọn họ đưa đến bờ.
Đến trên bờ, Ngụy Vô Tiện ném Tô Thiệp sang một bên, lòng nóng như lửa đốt định ngự Tùy Tiện đến trung tâm hồ nhưng lại bị Lam Vong Cơ giữ lại.
Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ sắc mặt nghiêm nghị.
Hắn nhìn về phía trung tâm hồ có bóng người đang ngự kiếm qua nói: "Huynh trưởng đã tìm được hắn."
Lam Hi Thần vớt được Giang Trừng đang hôn mê đến trên bờ, Ngụy Vô Tiện đẩy Lam Vong Cơ ra nhào đến chỗ Giang Trừng.
Cẩn thận tiếp lấy Giang Trừng từ tay Lam Hi Thần y vội la lên: "Hắn làm sao vậy?"
Lam Hi Thần một thân ướt đẫm, khí thế Trạch Vu Quân cũng mất đi bảy tám phần. Lần này gặp thủy hành uyên là hắn không dự đoán được, đệ tử nhà ai bị thương cũng đều không phải chuyện tốt.
Lam Hi Thần cũng không thèm lau người, ngồi xổm xuống xem xét mạch tượng của Giang Trừng sau đó nhìn sắc mặt Giang Trừng rồi nhẹ nhàng thở ra.
Lam Hi Thần nói: "Không có gì đáng ngại. Hắn bị thủy tảo quấn, lại uống một chút nước nên tạm thời hôn mê."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy, trái tim đang lơ lửng cũng thả xuống một chút nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
Nếu không phải Tô Thiệp còn chưa tỉnh, Ngụy Vô Tiện thật muốn đi qua đi đánh hắn ta mấy trận để giải hận.
Thở ra mấy hơi, Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhớ tới hành lễ cảm tạ.
Sau khi cảm tạ Lam Hi Thần, y đem Giang Trừng còn đang hôn mê cõng lên lưng, một đường đem Giang Trừng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Thủy hành uyên không phải thứ bọn họ có thể trị được, trên đường trở về nghe Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ nói chuyện phỏng đoán về lai lịch của thủy hành uyên này, Ngụy Vô Tiện ở một bên nhíu nhíu mày.
Lại là Kỳ Sơn Ôn thị.
Cũng may Giang Trừng cũng không có chuyện gì nên chuyện này cũng không có truyền đến Vân Mộng.
Ngụy Vô Tiện một ngày một đêm không chợp mắt canh giữ ở trước giường Giang Trừng.
Khi thay y phục cho Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn mảng huyết sắc trên người hắn.
Tên lang băm kia cũng không có nói dối, mảng huyết sắc đó đã rút đến vai Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện duỗi tay sờ sờ. Thứ này y không biết lai lịch cũng như độc tính của nó, giống như việc Giang Trừng cất dấu càng ngày càng nhiều bí mật, làm y mờ mịt vô thố rồi lại không thể không canh cánh trong lòng.
Ngụy Vô Tiện chống đầu, Giang Trừng sau khi bệnh nặng tỉnh lại đến nay nhìn có vẻ càng lúc càng gầy gò hơn.
Bóng đêm yên tĩnh nhưng Ngụy Vô Tiện cả đêm trước sau thanh tỉnh.
Y nhớ tới tháng ngày hai người ở Liên Hoa Ổ làm loạn khắp nơi.
Y nhớ tới Giang Trừng luôn mắng y nhưng một bên lại giúp y.
Y nhớ tới chính mình từng vỗ ngực hứa hẹn sẽ che chở hắn.
Y nhớ tới bầu không khí quái dị của hai người suốt những ngày qua.
Y nhớ tới lúc Giang Trừng rơi xuống nước, khi đó một cơn khủng hoảng chưa từng có bao trùm lấy y.
......
Thì ra ở một thời điểm mà y không hay biết, Giang Trừng đã trở thành một điều vô cùng quan trọng trong cuộc đời y.
Sắc trời dần sáng, Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng đang ngủ mê man, ánh mắt chuyên chú.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nghĩ thông suốt một chuyện.
Nếu Giang Trừng thích mình thì có việc gì đâu?
Hắn là là huynh đệ tốt nhất của y, là người thân thiết nhất.
Nếu hắn muốn mạng của y, y cũng sẽ cho.
Chỉ cần hắn nói muốn thứ gì, nếu y có thì sẽ cho hắn ngay lập tức.
Vào lúc Giang Trừng tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện nhịn đến hai mắt đỏ bừng ngồi ở một bên.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Sau đó Ngụy Vô Tiện duỗi tay cầm tay Giang Trừng, cười nói: "Ngươi tỉnh rồi, nếu ngươi còn chưa tỉnh chắc Giang thúc thúc cũng tới đây mất!"
Giang Trừng nhìn chằm chằm tay hai người rồi lại nhìn Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện đón ánh mắt hắn, vẻ mặt thản nhiên: "Ta đi lấy dược cho ngươi."
Y đứng dậy mới vừa đi đến trước cửa liền nghe Giang Trừng ở phía sau nói: "Lần này là ta cậy mạnh."
Ngụy Vô Tiện xoay người nói: "Sao ngươi lại ôm lỗi sai này vào người? Ngươi uống nước nhiều đến choáng váng sao? Còn không phải do tên Tô Thiệp kia không nghe khuyên bảo, chính mình tự tìm đường chết, liên lụy đến ngươi!"
Giang Trừng thấp giọng nói: "Nếu là Lam Vong Cơ giúp hắn, ngươi sẽ không như thế."
Ngụy Vô Tiện trong lòng nói: Sầu chết ta, Lam Vong Cơ đã làm chuyện gì?
"Ngụy Vô Tiện, sau này ngươi đi cùng ai Giang Trừng ta cũng không quản, nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ," Giang Trừng thanh âm còn có chút nghẹn ngào, hắn dừng một chút, gằn từng chữ, "Ngươi vĩnh viễn là người của Vân Mộng Giang thị."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, sau đó hiểu sai ý, y nghĩ là Giang Trừng đối với hành vi của y mấy ngày trước nên hiểu lầm liền nói: "Vô nghĩa! Về sau ngươi làm gia chủ, ta làm thuộc hạ của ngươi, cả đời đều là người của ngươi. Ngươi dám không cần ta!"
Giang Trừng đương nhiên không nhớ rõ khi say rượu ngày ấy đã nói những gì, đưa tới bao nhiêu hiểu lầm.
Hắn chỉ biết câu mà Ngụy Vô Tiện vừa nói làm hắn ở kiếp trước nhớ mãi không quên, một đời hứa hẹn, bây giờ lại một lần nữa từ chính người đó nói ra khiến hắn cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Nếu không làm được thì đừng nói, nếu không đến cuối cùng chỉ có ta nhớ rõ, giống như một tên ngốc, nghe người ta nói một câu xin lỗi liền vui vẻ quên hết.
Giang Trừng nhắm mắt lại không hề nhìn y: "Ngươi không cần phải hứa hẹn."
Giang Trừng sau khi tỉnh lại thân thể không có gì đáng lo.
Nhưng Ngụy Vô Tiện sớm tối nhắc nhở hắn uống dược khiến Giang Trừng phiền đến chịu không được.
Lam Khải Nhân vì giải quyết thủy hành uyên ở Thải Y Trấn vội đến một chút cũng không rảnh rỗi nên cũng không dạy học cho bọn họ, đám đệ tử thế gia liền vô cùng thong thả mà đi khắp nơi.
Không có Lam Khải Nhân ở bên tai dong dài cả ngày, Ngụy Vô Tiện cảm thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng là một chỗ đáng sống.
Duy nhất làm y thập phần để ý chính là Giang Trừng không đi cùng với y nữa, thấy y tìm Lam Vong Cơ cũng không có một chút phản ứng.
Ngụy Vô Tiện trong lòng nhẹ nhàng thở ra, rồi lại giống như có chút mất mát.
Chờ đến khi nhận thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì, Ngụy Vô Tiện vỗ một cái vào ót của mình, mắng, Ngụy Vô Tiện ngươi đang nghĩ cái gì vậy?
Đảo mắt đã hơn một tháng, Giang Trừng nhớ tới ngày Ngụy Vô Tiện bị phụ thân đem về Vân Mộng chắc không còn xa nữa.
Quả nhiên không quá mấy ngày, Ngụy Vô Tiện bởi vì cùng Kim Tử Hiên vung tay đánh nhau, song song bị phạt quỳ.
Mãi đến lúc Giang Phong Miên cùng Kim Quang Thiện vội vàng tới, Ngụy Vô Tiện cùng Kim Tử Hiên mới từng người lãnh một trận mắng rồi được thả trở về.
Ngụy Vô Tiện còn chưa nguôi tức giận, đi cùng Giang Trừng mà miệng thì liên tục mắng Kim Tử Hiên.
Giang Trừng nhớ tới nhân duyên của a tỷ với Kim Tử Hiên, lại nghĩ tới đủ loại tình hình ở Cùng Kỳ Đạo, không nhịn được nhíu mày.
Cuối cùng mở miệng đánh gãy lời Ngụy Vô Tiện: "Kim Tử Hiên chỉ là cao ngạo một chút, ngươi không nên sinh oán hận với hắn."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy sửng sốt: "Hắn là người như thế nào với việc hắn chửi bới sư tỷ thì có gì liên quan? Hắn nói sư tỷ như thế nào ngươi không nghe thấy sao?"
"Nhưng a tỷ thích hắn." Giang Trừng nhíu mày nói.
"Hắn xứng ư?" Ngụy Vô Tiện vội nói.
"Xứng không xứng cũng không phải do ngươi định đoạt."
"Giang Trừng ngươi không uống lộn thuốc chứ?!" Ngụy Vô Tiện trừng mắt.
Giang Trừng muốn giải thích với Ngụy Vô Tiện nhưng suy nghĩ nửa ngày rồi lại không thể nói gì được.
Sau đó đành phải nói: "Hôn ước cũng đã hủy, ngươi ngoan ngoãn trở về Vân Mộng đi."