Thất Hôn

Chương 60: Sẽ khóc

Tô Hảo đáp ứng rồi nhưng chú Đường vẫn có chút bất an, còn nói thêm: “Hảo Hảo, phiền cháu xem tình huống thằng bé rồi báo với chú một tiếng. Thằng bé lăn lộn bên ngoài chỉ báo tin vui chứ không bao giờ báo chuyện buồn. Phải đến hai ngày gần đây cô chú mới biết được, vất vả cho cháu rồi.”

Chú Đường lo lắng đến cỡ nào, Tô Hảo đều có thể cảm nhận được, cô trả lời: “Dạ vâng, vậy có gì tối nay cháu sẽ báo tin cho chú biết.”

“Cảm ơn cháu.” Chú Đường có vẻ cực kỳ cảm kích.

Sau khi cúp điện thoại. Tô Hảo múc một muỗng kem, nói: “Anh nghe thấy chưa?”

Sắc mặt Chu Dương không tốt cho lắm, dựa lưng vào thành ghế: “Bắt buộc phải đi sao?”

“Em muốn đi xem một chút.”

Chu Dương: “Không được.”

Tô Hảo nhìn anh.

Tô Hảo múc thêm một muỗng đưa tới bên môi anh, đầu ngón tay Chu Dương đẩy cổ tay cô ra. Tô Hảo dừng lại, định bỏ thìa kem vào miệng mình thì anh lại đổi ý.

Anh bắt lấy cổ tay cô, kéo lại gần. Anh ăn một miếng, giọng nói lạnh lùng cứng rắn vang lên: “Anh nói, không được đi.”

Tô Hảo: “Em phải đi chứ, lúc trước chú Đường giúp đỡ em rất nhiều.”

Bố mẹ Đường Duệ là người rất tốt, cả em gái Đường Duệ cũng vậy.

Sắc mặt Chu Dương âm trầm, cầm thìa trên tay Tô Hảo, múc một miếng rồi đút cho cô ăn. Tô Hảo không từ chối, há miệng ăn, còn Chu Dương lại híp mắt nhìn cô: “Ngọt như vậy, không ngấy sao?”

Mặt mày Tô Hảo hơi cong lên.

Còn hiện hơi nước trong mắt.

Chu Dương nhìn đến thất thần.

Sau khi tính tiền, hai người xuống lầu, nhân viên lái xe dừng ngay trước cửa cao ốc. Tòa cao ốc này được sử dụng với mục đích kinh doanh, thế nên bây giờ đại sảnh chỉ có lác đác vài ánh đèn, mấy cô lễ tân đã về từ lâu. Chiếc Bentley màu đen xuất hiện, đèn bên trong tự động sáng lên, cửa xe mở ra.

Tô Hảo định ngồi vào thì ai ngờ Chu Dương lại cúi người xuống theo, anh bắt lấy tay cô kéo dây an toàn, chặn môi cô lại, duy trì tư thế này một lúc lâu. Anh còn ấn nút bên cạnh ghế để chiếc ghế lùi về phía sau, Tô Hảo lập tức nằm xuống. Cô rụt người lại, chống tay vào vai anh, mà anh vừa hôn vừa cài dây an toàn cho cô.

Động tác có chút tàn nhẫn, sau cánh môi mỏng là gò má, dần dần rơi xuống cần cổ.

Tô Hảo đẩy anh ra.

Thân thể có chút cứng đờ lại.

Anh cắn một cái thật mạnh.

Tô Hảo đau đến nỗi phải hít sâu một hơi, đánh anh một cái. Chu Dương lui ra một chút để lộ tia sáng nhỏ nhoi, ngón tay với khớp xương rõ ràng gạt cổ áo cô ra.

Nhìn vết hôn kia, anh mới khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay.

Sau khi hôn lên mi tâm của cô một cái, anh mới chỉnh lại ghế về vị trí cũ.

Mặt Tô Hảo đỏ ửng cả lên, xoa mặt mình một cái, nhìn thân hình cao lớn của anh đang ngồi ở vị trí ghế lái. Tô Hảo nhìn điện thoại di động, chú Đường vừa gửi địa chỉ tới.

Tô Hảo nói: “Anh đưa em về nhà trước đã.”

Chu Dương cầm điếu thuốc lên, liếc nhìn cô: “Anh đưa em đến bệnh viện luôn, anh cũng phải đi thăm tình địch của anh chứ.”

Hai chữ tình địch.

Khiến tim Tô Hảo đập thình thịch, cô quay đầu nhìn anh. Chu Dương chống cằm nhìn cô, đầu ngón tay còn kẹp điếu thuốc, không vội châm lửa.

Tô Hảo dừng một chút, nói: “Được rồi.”

Nói xong, cô đọc tên bệnh viện.

Anh muốn đi thì cứ đi.

Người ngại cũng không phải là cô.

Đường Duệ ở phòng nội trú của bệnh viện trung tâm, bố Đường gửi tin nhắn tới, hình như là do anh ấy đã phải làm việc quá đỗi vất vả, chịu áp lực quá lớn.

Giờ này vẫn còn khá sớm, người nhà bệnh nhân vẫn được phép vào thăm hỏi. Dọc theo đường đi lên lầu tám, Đường Duệ ở trong một phòng đơn, Tô Hảo đi tới gõ cửa.

Đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong, Đường Duệ mặc áo ngủ màu đen, anh ấy nằm trên giường, trên tay là dịch truyền nhưng vẫn cầm laptop gõ.

Chu Dương hừ lạnh một tiếng: “Không chừng là giả vờ đấy.”

Tô Hảo quay đầu nhìn anh một cái.

Chu Dương lập tức ngậm miệng lại.

Tô Hảo đẩy cửa ra, phát ra chút âm thanh. Đường Duệ ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua một cái, có lẽ là do anh ấy bề bộn nhiều việc nên vành mắt hơi thâm quầng, lúc thấy Tô Hảo còn cứng đờ lại: “Hảo Hảo, sao em lại tới đây?”

Tô Hảo có hơi buồn cười: “Đến thăm anh đó.”

Cô bước vào.

“Anh không sao cả.” Đường Duệ có chút thụ sủng nhược kinh, anh ấy đặt laptop xuống, cầm lấy bình truyền nước muốn xuống giường, lúc này lại thấy một người đàn ông cao lớn đi theo phía sau tiến vào. Sau khi thấy rõ mặt Chu Dương, đôi mắt Đường Duệ lạnh xuống, Chu Dương xoa khóe môi, đặt giỏ trái cây lên bàn.

“Khỏe không?” Anh hỏi.

Đường Duệ lạnh lùng nói: “Chu tổng có lòng rồi.”

Chuyện rút củi dưới đáy nồi của công ty con Văn gia, chính là do Chu Dương làm. Tưởng anh ấy không biết ư? Chu Dương mỉm cười, khoát tay tựa người vào tường, nói: “Khách khí rồi, trễ thế này còn muốn bạn gái tôi đến thăm cậu, đúng là không biết xấu hổ nha.”

Tô Hảo liếc mắt nhìn anh cảnh cáo.

Chu Dương mím môi, lập tức câm miệng.

Đường Duệ cũng thấy đoạn video kia được đăng lên trong nhóm bạn bè.

Trong mắt anh ấy có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh đã tiêu tán. Anh ấy nhìn về phía Tô Hảo, Tô Hảo cầm lấy ly nước trên bàn, rót một ly nước, đưa cho Đường Duệ: “Bác sĩ nói thế nào rồi?”

Đường Duệ nhận lấy ly nước, nói: “Không sao cả, chỉ là mệt nhọc quá độ mà thôi.”

Tô Hảo ‘ừm’ một tiếng.

“Vậy là tốt rồi, chú Đường rất lo lắng cho anh đấy, anh có chuyện gì cũng không nên giấu chú ấy chứ.”

Đường Duệ uống xong ly nước mới đặt trở lại bàn, lúc xoay người muốn nói chuyện thì ánh mắt chợt dừng lại trên cổ Tô Hảo. Nơi đó có một vết hôn màu đỏ đột nhiên xuất hiện, làn da của cô vốn luôn trắng nõn, chỉ cần chút dấu vết cũng rất rõ ràng, anh ấy giương mắt nhìn Chu Dương.

Chu Dương khoát tay, nhướng mày.

Đường Duệ theo bản năng siết chặt bàn tay, đến nỗi mu bàn tay bắt đầu chảy máu.

Tô Hảo thấy thế bèn nói: “Anh mau giơ tay lên, máu chảy ngược ra rồi.”

Đường Duệ nhìn Tô Hảo, đáy mắt mang theo sự tuyệt vọng nhưng anh ấy vẫn nhẹ nhàng giơ tay lên. Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu anh đã không có việc gì thì tôi về trước đây.”

Đường Duệ: “Được.”

“Anh gọi điện thoại cho chú Đường hay là tôi gọi?”

“Để anh gọi.”

Tô Hảo ừ một tiếng.

Chu Dương đi tới, ôm eo cô, xoay người đi ra cửa.

Đường Duệ đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn được.

Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, thoáng cái bầu không khí đã tốt hơn rất nhiều. Tô Hảo nhìn Chu Dương một cái, đại khái cũng có thể cảm nhận được sự ngang ngược, kiêu ngạo giữa anh và Đường Duệ.

Lúc vào thang máy, Chu Dương kéo cô lại, mặt đối mặt ôm chặt lấy cô. Tô Hảo tựa vào ngực anh, hơi giãy dụa một chút nhưng Chu Dương không cho: “Đừng nhúc nhích.”

“Anh đã cực kỳ từ bi khi cho phép em đến thăm hắn rồi. Lúc thấy hắn cứ nhìn chằm chằm em hồi lâu, anh chỉ muốn lao đến móc mắt hắn xuống thôi.”

Tô Hảo nhéo eo anh một cái.

“Cái người này, anh có thể nhã nhặn một chút được không?”

Lúc trước anh cũng ghen tuông với Tiểu Thất như vậy.

“Em đoán anh có thể không?” Chu Dương nghiêng đầu nhìn cô, hạ giọng hỏi.

Tô Hảo: “...”

Rất nhanh đã đến tầng một, mùi nước khử trùng trong bệnh viện ở khắp nơi. Tuy ở tầng tám toàn là phòng đơn, nhưng vì không có quá nhiều người nên nơi đây lại tăng thêm một phần tịch liêu.

Ở tầng một chỉ là phòng bệnh bình thường, thỉnh thoảng còn có âm thanh kêu đau truyền đến. Trong buổi đêm lại lộ ra chút bi thương, còn có chút dọa người.

Chu Dương thấp giọng nói với Tô Hảo: “Em chuẩn bị quà gì cho sinh nhật mẹ anh vậy?”

Tô Hảo lấy lại chút tinh thần, nói: “Không nói cho anh biết đâu.”

“Bí mật vậy sao?” Anh không để ý lắm, ôm chặt lấy cô ra khỏi bệnh viện. Lúc này Tô Hảo mới phát hiện anh muốn cô không phải sợ hãi khi đi qua hành lang vắng lặng.

Cô nhìn anh một cái.

Chu Dương mở cửa xe, đẩy cô vào trong.

Vừa lên xe thì điện thoại di động của Tô Hảo vang lên, cô còn tưởng đó là chú Đường, nào ngờ đó là Đường Duệ. Cô dừng lại một chút rồi nhận máy: “Alo.”

“Tô Hảo à.” Đầu dây bên kia, giọng nói trong trẻo của Đường Duệ mang theo chút khàn khàn vang lên: “Anh thật sự hối hận rồi, Tô Hảo, anh có thể chờ em mãi mãi được không?”

Giọng nói hơi nghẹn ngào.

Tô Hảo sửng sốt.

Một giây tiếp theo, điện thoại của cô bị cướp đi, Chu Dương lạnh lùng nói: “Sẽ khóc không dậy nổi sao?”