Tô Hảo không nghĩ anh sẽ làm đến nước này.
Theo phản xạ cô lui về phía sau, bàn tay cầm di động mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, thiếu chút nữa đã buông lỏng: “Anh làm gì vậy?”
Chu Dương liếc mắt nhìn hai chân mình, không ngờ phản xạ theo bản năng lại quỳ xuống luôn như vậy. Anh cầm điếu thuốc trong miệng, ngửa đầu nhìn cô, nói: “Anh không định giấu em mà.”
Tô Hảo nhớ tới những lời tỏ tình của anh khi giả mạo Chương Tân Hoa trong WeChat.
Từng câu, từng câu đập vào lòng cô, những lời đó đều dành cho cô mà thôi.
“Thật ra anh đã yêu một cô gái Hồi Giang.”
Sắc mặt Tô Hảo đỏ lên, đang muốn nói gì đó.
Đúng lúc này.
Một đám người ôm hoa hồng và bóng bay chạy tới bên này, liếc mắt một cái đã thấy Chu Dương đang quỳ xuống khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc. Lý Dịch dẫn đầu quay phim ‘chậc chậc’ hai tiếng, sau đó bước nhanh tới, cầm máy quay dí sát mặt Chu Dương. Tô Hảo thấy thế cũng ngây người, theo bản năng đánh một cái lên người anh: “Mau đứng lên!”
Cô có chút gấp gáp, còn dùng chân đá anh một cái. Rất nhiều người lấy điện thoại di động và máy quay phim ra, hơn nữa còn rất nhiều người qua đường thấy tình cảnh này cũng đứng lại góp vui.
Tô Hảo cúi đầu đánh Chu Dương, mà anh thuận thế tóm lấy hai tay cô, ôm chặt lấy, đè đầu cô vào trong ngực. Sau đó anh mới đứng dậy, xoay người đè Tô Hảo lên cửa xe.
Máy quay.
Con người.
Hoa hồng.
Khiến Tô Hảo phải cúi đầu xuống, Chu Dương nắm lấy sợi tóc của cô, trượt xuống theo gò má nắm cằm cô, mạnh mẽ nâng mặt cô lên.
Tô Hảo vội vã giãy dụa, đáy mắt lại hoảng hốt mang theo hơi nước.
Chu Dương thấp giọng nói: “Nên làm bạn gái của anh rồi chứ? Hửm?”
Vừa dứt lời, anh liền cúi đầu chặn môi cô lại, đầu lưỡi tiến vào trong. Tô Hảo theo phản xạ dán chặt người về phía sau, tấm lưng tựa sát vào cửa xe. Bàn tay Chu Dương chậm rãi nâng gương mặt cô lên, theo động tác càng tiến gần hơn, nụ hôn dần mạnh mẽ.
Đầu lưỡi anh mang theo hương vị bạc hà nồng nặc, Tô Hảo muốn tránh đi lại bị anh đè chặt lấy.
Hình ảnh vào trong máy quay.
Nhu tình của phụ nữ và sự cường thế của đàn ông được khắc ghi vô cùng rõ ràng. Anh không chỉ hôn mà còn khẽ vuốt ve dọc theo cánh tay cô, đi xuống dưới, tiếp theo nhẹ nhàng gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt góc váy của cô ra. Cùng lúc đó, điện thoại di động rơi xuống mặt đất.
Màn hình sáng lên.
Lướt tới câu nói kia.
“Thật ra anh đã yêu một cô gái Hồi Giang.”
Tô Hảo cũng không biết làm sao mình về đến nhà, trong tay ôm một bó hoa hồng lớn. Sau khi vào cửa, cô đặt hoa hồng ở trên sô pha, sau đó lập tức vào nhà vệ sinh. Thành Linh đang ngồi xem tivi, nhìn thấy một màn như vậy cũng vô cùng sửng sốt, sau đó lại mừng rỡ như điên. Hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ tượng trưng cho tình yêu đó.
“Tô Hảo, là ai đưa cho con vậy?” Thành Linh đặt điều khiển xuống, đứng dậy hỏi.
Cửa vang lên hai tiếng, Tô Hảo nhìn cánh môi bị hôn đến đỏ bừng trong gương, cô tỉnh táo hơn một chút, trả lời: “Bạn tặng.”
Cô còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với Thành Linh nên chỉ có thể trả lời như vậy.
“Bạn bè á? Bạn bè gì? Trông hoa đẹp như vậy, để mẹ cắm hoa vào bình nhé!” Khóe môi Thành Linh đều là ý cười, nói xong còn vui vẻ rạo rực đi ra ban công tìm bình hoa phù hợp. Bà rất thích trồng hoa nên mua rất nhiều bình hoa, bà cầm một bình trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha bắt, đầu cởi bỏ giấy gói.
Kết quả vừa bỏ giấy gói bên ngoài ra.
Từ bên trong rớt ra ba hộp gấm, lăn xuống bàn trà. Thành Linh chợt sửng sốt, không vội xem mà ngẩng đầu hô to: “Tô Hảo à, trong hoa còn có thứ gì đó này.”
Tô Hảo rửa mặt một cái, không cẩn thận lau đến khóe môi, có chút xót. Cô ghé sát vào nhìn, bị cắn rách một miếng, động tác chợt dừng lại.
Người này giống như chó vậy.
Cô lấy khăn mặt lau sạch sẽ mới chợt nghe thấy giọng Thành Linh. Cô treo khăn lên giá, xoay người đi ra ngoài, mở cửa ra.
Nhìn thấy ba cái hộp trên bàn trà.
Thành Linh chỉ vào nó: “Đều được nhét trong hoa đó con.”
“Con không phát hiện ra hả?” Thành Linh hỏi: “Suýt chút nữa đã đánh rơi rồi.”
“Không có.” Tô Hảo đi lên phía trước, từ mặt đến cổ đều đỏ ửng. Vì dưới tình huống đám người kia ồn ào vây quanh, cô chỉ muốn mình lập tức biến mất mà thôi.
Chu Dương còn cố nhét cho cô bó hoa này vào lòng, lúc đến trước cửa anh còn muốn hôn cô lần nữa, nào ngờ lại bị cô trốn tránh, đẩy anh đi.
Cô cầm lấy hộp gấm, mở ra.
Hộp đầu tiên có một tấm thẻ đen.
Hộp thứ hai có một chiếc vòng cổ.
Hộp thứ ba có một chiếc vòng tay.
Thành Linh nhìn đến ngây người: “Thẻ ư? Thẻ gì vậy?”
Cô chưa từng thấy loại thẻ này.
Tô Hảo từng làm tài vụ, đã thấy loại thẻ đen này của Chu Dương chứa tất cả tài khoản của anh. Nói cách khác là cô có thể tùy ý sử dụng tiền của anh mà không có bất kỳ hạn chế nào.
Cô đóng hộp gấm lại, thấp giọng nói: “Chỉ là một tấm thẻ bình thường thôi.”
“Thẻ ngân hàng sao?” Thành Linh lại hỏi.
Tô Hảo rất muốn nói là thẻ mua sắm nhưng sợ Thành Linh cầm đi mua sắm thật thì xong. Thế nên, cô chỉ có thể nói: “Không phải, đây là thẻ hội viên của một câu lạc bộ mà thôi, mẹ không dùng được đâu.”
“À vậy sao, bảo sao mẹ chưa từng thấy qua loại thẻ này, cảm giác giống như thẻ tín dụng hơn. Mà theo đuổi người khác sao lại đưa thẻ tín dụng được.” Thành Linh yên tâm, cầm lấy hai hộp trang sức kia, ngắm nghía: “Mẹ thấy hai món đồ này rất đẹp, chỉ là cảm giác hình như rất đắt, con muốn nhận không?”
Nhận nghĩa là Tô Hảo rất thích đối phương nhỉ?
Thành Linh lại có chút chờ mong.
Tô Hảo ho khan một tiếng, đóng hộp gấm lại, nói: “Để con suy nghĩ một chút. Mẹ, con về phòng trước đây.”
Nói xong, cô cầm ba hộp gấm lên, xoay người vào phòng.
Thành Linh đáp một tiếng: “Ai da, được rồi, vậy để mẹ cắm hoa nhé.”
Lúc Tô Hảo tới Lê Thành vốn chẳng có khái niệm gì về tình cảm yêu đương. Trước khi bà theo con gái tới Lê Thành, mỗi lần con gái về Hồi Giang bị người nhà hỏi chuyện yêu đương đều khẩn trương, sợ hãi.
Mà hôm nay, bà lại phát hiện mọi chuyện không phải như vậy, Tô Hảo vẫn được người khác thích, điều này khiến bà an tâm hơn rất nhiều.
Trở về phòng, Tô Hảo đặt hộp gấm lên bàn, cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy Chu Dương gửi mấy tin nhắn qua. Đây không phải chuyện đáng nói.
Mà là video anh quỳ xuống đã bị đám người Lý Dịch đăng lên mạng xã hội.
Tuy Lý Dịch đến muộn nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt trong những dịp như này.
Video.
Hứa Điện: “Ha ha ha ha, bị dọa sợ đến nỗi quỳ rạp luôn sao!”
Video.
Lục Khởi: “Tớ có được cười trộm không?”
Video.
Vân Lục: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tớ phải cười lớn lên mới được.”
Video.
Giang Úc: “Lúc trước là ai thề son sắt mình tuyệt đối sẽ không quỳ cơ.”
Video.
Tăng Kiêu: “Tôi có được chia sẻ video không nhỉ? Tuy đầu gối đàn ông có vàng nhưng trước mặt vợ yêu, mạng sống vẫn quan trọng hơn nhiều.”
Video.
Liễu Yên: “Chu Dương à, mất mặt quá.”
Video.
Giống như đã hẹn trước, toàn bộ nhóm bạn đều đăng video này. Bởi vì Tô Hảo cúi đầu nên bọn họ không cho Tô Hảo vào video, chỉ thấy Chu Dương kéo bàn tay trắng nõn tinh tế kia của cô, chỉ riêng việc này cũng khiến người ta ảo tưởng thật lâu, bàn tay kia đẹp như vậy, khẳng định người cũng rất đẹp.
Video đánh nhau lần trước, Tô Hảo căn bản không có tâm tư đi xem.
Lần này thì khác.
Sau khi xem xong, Tô Hảo vào WeChat.
Chu Dương: “Mấy giờ em mới ngủ?”
Chu Dương: “Hửm?”
Chu Dương: “Vợ à.”
Tô Hảo: “Sao bạn bè anh đều share video kia vậy.”
Chu Dương: “Ui dào, một đám rửng mỡ thích làm chuyện tào lao ấy mà.”
Tô Hảo: “Anh không xấu hổ sao?”
Chu Dương: “Vì em thì có gì mà ngượng ngùng chứ, lúc trước Hứa Điện còn thảm hơn nhiều, đây chỉ là chuyện nhỏ với anh thôi.”
Tô Hảo: “Không phải anh bị dọa quỳ sao?”
Chu Dương: “...”
Tô Hảo: “Em nhìn ra được bọn họ còn rất đắc ý nữa.”
Chu Dương: “Ngày mai đi làm sao?”
Tô Hảo: “Ừm.”
Chu Dương: “Buổi tối ăn cơm với anh nhé.”
Tô Hảo: “Cũng được.”
Chu Dương: “Vợ à, anh không thể ngủ được.”
Tô Hảo: “Em vẫn ngủ được mà.”
Chu Dương: “...”
Tô Hảo: “Mà sao anh lại tặng mấy món đồ kia cho em làm gì? Em không cần.”
Chu Dương: “Em cứ giữ lấy đi, không cần cũng phải giữ. Giờ em là nóc nhà của anh, cần phải quản tiền của anh đi chứ.”
Tô Hảo: “...”
Chẳng biết vì sao sau khi trải qua mấy ngày nói chuyện phiếm với anh qua nick Z, bây giờ bọn họ đã quen thuộc với nhau, hàn huyên nhiều như vậy.
Thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công việc cũng thế, Tô Hảo nằm ở trên giường, cảm giác như trong lòng đã xuất hiện một thứ gì đó, cũng có vướng bận nhưng cũng có cả sự an tâm.
Cô đắp chăn, trở mình, chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau lúc rời giường, Tô Hảo ở trong nhà vệ sinh nghe được tiếng Thành Linh ngâm nga vui vẻ. Cô có hơi sửng sốt, giây tiếp theo, cô vội vàng đánh răng, rửa mặt, nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Cô chuẩn bị tìm dì Tô Thiến cùng thuyết phục Thành Linh.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cô đi làm.
Đến công ty, Kỳ Kỳ đứng ở cạnh cửa, trong tay là chiếc điện thoại di động. Tô Hảo nhìn cô ấy một cái, đặt bữa sáng ở trên bàn. Kỳ Kỳ đuổi theo, mở điện thoại di động, phát video.
Trong video là đường cái rộng rãi, rất nhiều chiếc xe thể thao nối đuôi nhau xuất hiện, trên xe đều đề tên Tô Hảo, quanh xe toàn là bong bóng và hoa hồng vô cùng lãng mạn. Không chỉ như thế, người ngồi ở vị trí lái xe đều là soái ca giống như là đội ngũ đón dâu vậy, sau đó là chiếc Hummer như hạc giữa bầy gà kia.
Một lúc sau.
Bóng dáng người đàn ông cao lớn quỳ ở nơi đó, trước mặt là Tô Hảo. Anh ngửa đầu nhìn Tô Hảo, cần cổ thon dài, còn Tô Hảo cúi đầu, mơ hồ có thể trông thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
“Cầu hôn sao?” Kỳ Kỳ cực kỳ hâm mộ: “Đúng không?”
Tô Hảo: “Không phải.”
“A? Vậy đây chỉ là theo đuổi mà thôi? Mẹ nó chứ.” Kỳ Kỳ không dám tin vào mắt mình: “Trời ạ, chị không ngờ anh ấy lại đột nhiên quỳ xuống như vậy đâu, sao vừa mới mở cửa xe đã quỳ xuống rồi?”
Tô Hảo nhớ tới biểu tình tối hôm qua, cũng có chút buồn cười.
Cô đẩy điện thoại của Kỳ Kỳ ra, nói: “Chị đoán xem?”
Kỳ Kỳ: “Chẳng lẽ anh ấy từng làm sai chuyện gì ư? Chị thấy lúc đó em còn nổi giận đùng đùng ấy.”
Tô Hảo sửng sốt, quay đầu nhìn Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ dựa vào bàn, chớp mắt nhìn Tô Hảo, cô đành phải đẩy cánh tay Kỳ Kỳ: “Mau ăn sáng đi.”
“Ha ha ha ha không ngờ đám đàn ông đều giống nhau, ham sống sợ chết, sợ hãi đã thành bản năng rồi, ha ha ha ha ha.” Kỳ Kỳ cười ha hả, ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng.
Tô Hảo hỏi: “Nghiêm Sùng cũng như vậy sao?”
Kỳ Kỳ liếc mắt: “Không có, anh ấy không hành xử như vậy đâu. Chị từng đi nghe ngóng chuyện riêng của Hứa Điện và Mạnh ảnh hậu, từng thấy video Hứa Điện quỳ trước mặt cô ấy, quả thật đám bạn của chồng em rất đẹp trai.”
Dáng vẻ đẹp mắt, nhiều tiền, tính cách kiêu ngạo, thế nhưng nếu đã gặp phải tình yêu đích thực thì đều phải quỳ thôi.
Lê Thành là nơi sản sinh bang phái ‘quỳ gối’ ư.
Tô Hảo: “Chị còn giữ video không? Để em xem thử.”
Cô chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy qua.
“Có đây.” Kỳ Kỳ mở video, đưa cho Tô Hảo. Tô Hảo lấy ra xem, đúng là anh ấy từng quỳ trên ván giặt đồ. Tuy video rất ngắn nhưng đúng là Hứa Điện thật.
Tô Hảo: “Chẳng lẽ quỳ gối là bệnh truyền nhiễm ư?”
Kỳ Kỳ lại cười rộ lên: “Có thể đó? Thế sao Nghiêm Sùng nhà chị không quỳ gối nhỉ?”
Tô Hảo cười cười, cô mở máy tính, bắt đầu làm việc. Khoảng hơn sáu giờ chiều, Chu Dương gọi điện thoại tới, Tô Hảo đang bận rộn nên tiện tay nhận máy chứ không nhìn tên.
“Alo.”
“Anh đang ở ngay dưới cửa tiểu khu đây.”
“À được.”
Đầu bên kia, Chu Dương nở nụ cười: “Bận lắm à?”
“Ừm, hôm nay bên anh không đập tiền nữa sao?”
Chu Dương: “Đấu không lại em mà, thôi không đập nữa.”
Đột nhiên trong lòng Tô Hảo có cảm giác đạt được thành tựu lớn. Cô nở nụ cười, bảo anh đợi một lát rồi cúp điện thoại, sau khi thấy số liệu đã được ổn định mới tắt máy tính. Cô cầm lấy điện thoại di động, mấy người khác cũng tan tầm, Kỳ Kỳ kéo cánh tay Nghiêm Sùng trông vô cùng thân mật.
Tô Hảo đi ở phía trước, có chút không được tự nhiên.
Cô quay đầu lại nhìn một cái, mấy người bọn họ đều đi theo phía sau cô. Tô Hảo vô cùng bất đắc dĩ, một đường đi tới cửa tiểu khu. Hôm nay Chu Dương đổi sang một chiếc xe Bentley.
Anh mặc áo sơ mi quần dài, tựa vào cửa xe, thỉnh thoảng lại lướt điện thoại xem tin tức, dáng vẻ cao lớn, vô cùng phong lưu.
Anh đứng thẳng người, cong môi, thuận tay dắt tay cô dẫn về phía ghế lái phụ.
Đám người bên kia đứng ven đường, rộn ràng nhốn nháo, dòng xe qua lại rất đông. Chu Dương mở cửa xe để Tô Hảo vào, sau khi đóng cửa xe mới vòng qua chỗ lái.
Liếc mắt nhìn đám đồng nghiệp kia.
Đám đồng nghiệp của Tô Hảo cũng đứng thẳng người, ưỡn ngực, thua người chứ không thua trận.
Mấy người cộng lại cũng có thể áp chế khí thế của Chu Dương. Chu Dương nhìn lướt qua rồi nở nụ cười, ngồi vào trong xe.
Tô Hảo thò đầu vẫy tay với bọn họ.
Cửa sổ xe thuận thế cũng hạ xuống, Chu Dương đặt tay lên tay lái nhìn cô chằm chằm.
Tô Hảo mím môi: “Cái gì?”
Chu Dương lại gần, hôn lên khóe môi rồi trằn trọc hôn cô một cái: “Không phải nằm mơ chứ nhỉ.”
Cô cũng không biết anh đã mơ bao nhiêu giấc mộng rồi nữa.
Tô Hảo cụp mắt, cũng hôn lại anh. Hai người ôm hôn nhau một lúc lâu rồi mới buông ra, Tô Hảo đẩy anh một cái: “Mau lái xe đi, trời tối rồi.”
Chu Dương ngồi trở về, khởi động xe.
“Em muốn ăn gì nào?”
Tô Hảo: “Anh quyết định đi.”
“Anh đã đặt bàn ở cao ốc 53 rồi, đến đó nhé?”
“Cũng được.”
Sắc trời dần tối, ngày mùa đông thường ngắn hơn rất nhiều. Lúc đến cao ốc 53, màn đêm buông xuống, khắp nơi đều là ánh đèn phồn hoa. Tô Hảo cởi dây an toàn, đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, hơn nữa còn cách gần như vậy, cảm giác tòa nhà như con quái vật khổng lồ đang ập tới. Chu Dương đưa chìa khóa cho người đỗ xe, đi tới ôm lấy eo của cô: “Có phải rất cao hay không?”
“Ừm, cảm thấy con người thật nhỏ bé.”
Chu Dương bật cười một tiếng.
Cô không nói nơi này quá xa hoa mà nói bản thân mình nhỏ bé.
Đáng yêu quá đi.
Anh ôm cô còn chưa đủ, bàn tay đặt lên eo cô còn muốn nắm lấy cổ tay cô, dắt cô lên bậc thang, nói: “Nhưng chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực thì mọi việc đều sẽ thành.”
Tô Hảo ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Mấy người định dùng sức bẻ nắm đũa ư?”
Chu Dương bật cười, ánh mắt tràn ngập sự phong lưu.
“Đúng vậy.”
Hai người vào thang máy, Chu Dương quẹt thẻ, lên tầng 53.
Lúc ra khỏi thang máy đã có người đón tiếp, lúc này người đến ăn cơm rất nhiều. Nhưng vì nhà hàng này khá lớn nên cũng không quá chật chội, nhân viên phục vụ đón hai người đi tới chỗ gần cửa sổ, lúc nhìn xuống chỉ thấy bóng người bé tí như kiến.
Chu Dương kéo ghế cho Tô Hảo, Tô Hảo ngồi xuống.
Chu Dương ngồi đối diện.
Nhân viên phục vụ tiến lên, đưa thực đơn cho Chu Dương. Chu Dương chuyển thực đơn cho Tô Hảo, Tô Hảo nhìn lướt qua, tất cả đều là tiếng Anh.
Cô liếc nhìn món bít tết.
Món ăn ở đây không có giá.
Cô chọn một phần bít tết.
Chu Dương cũng gọi một phần, lại nói với nhân viên phục vụ: “Thêm một chai rượu vang đỏ nữa.”
Tô Hảo: “Em không uống, anh còn phải lái xe nữa mà.”
Chu Dương dừng lại.
Tô Hảo chống cằm nhìn anh.
Chu Dương nhướng mày, vài giây sau, anh nghiêng đầu nói với nhân viên phục vụ: “Không lấy rượu vang đỏ nữa, thêm một phần kem đi.”
“Dạ vâng.” Nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn, mỉm cười lễ phép rời đi.
Chu Dương liếc nhìn điện thoại: “May mắn còn một tuần nữa mới đến ngày 28.”
Ban đầu Tô Hảo chưa kịp phản ứng lại, lúc sau mới chợt nhớ ra, theo bản năng duỗi chân đá Chu Dương một cái. Anh không tránh né mà dựa người về phía sau, đầu ngón tay gõ xuống bàn, cười nói: “Anh nhớ kỹ lắm.”
“Nếu gần ngày đó, ăn kem lạnh sẽ không tốt.” Anh nhướng mày, mặt mày đều là ý cười.
Tô Hảo mặc kệ anh.
Vài giây sau, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mắt cũng không chớp nhìn anh.
Chu Dương: “Hửm?”
“Đừng nói là anh còn biết…” Cô không thể nói tiếp.
Chu Dương ghé sát vào: “Hả?”
Một giây sau, anh cúi đầu cười, sửa lại cổ áo sơ mi: “B đúng không?”
Mặt Tô Hảo lập tức đỏ lên, lại đá anh một cái nữa.
Chu Dương đưa tay đè lên chân cô, váy cô mặc vừa đến đầu gối, nhưng lúc ngồi xuống sẽ bị trượt lên, hiện giờ lòng bàn tay của anh đang dán lên da thịt cô.
Nóng bỏng.
Tô Hảo giật mình rút về.
Anh lại nắm chặt lấy.
Hai người náo loạn với nhau một lúc.
Một lúc sau, người phục vụ mang ra hai phần thịt bò bít tết, khung cảnh nơi này cũng khá tốt, ánh đèn không sáng lắm nhưng cũng không tối, âm nhạc du dương.
Ngoài ra còn có một cây đàn piano trên sân khấu nhỏ.
Người phục vụ dọn món ăn lên rồi lập tức rời đi.
Chỉ còn lại miếng thịt bò chưa được cắt.
Chu Dương cầm dao nĩa lên, giúp Tô Hảo cắt thịt bò trước.
Tay áo sơ mi của anh được kéo lên đến khuỷu tay để lộ cánh tay chắc chắn, anh nhanh chóng cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ.
Cắt xong, anh không vội chuyển đĩa sang cho cô mà xiên một miếng, đút cho Tô Hảo. Tô Hảo nhìn những người xung quanh đang nói chuyện phiếm, chần chờ một chút rồi nắm lấy tay anh, nhích người lại gần ăn một miếng.
“Ăn ngon không?”
Tô Hảo phồng má gật đầu.
“Ăn ngon là được.”
Anh lấy khăn giấy lau khóe môi Tô Hảo, Tô Hảo kịp phản ứng lại, tự mình cầm lấy. Miếng thịt bò bít tết không quá lớn, ngoài ra còn có một chút mì và salad hoa quả các loại, rất nhanh đã ăn xong. Chỗ ngồi trong khu này không phải là nơi duy nhất, mà ngoài kia còn có sàn nhà bằng kính để các vị khách ngồi ăn cơm nói chuyện phiếm, chủ yếu mang đến cảm giác đây là nhà hàng ở tầng 53, vô cùng xa hoa tráng lệ.
Tô Hảo nhìn vài lần cũng không dám nhìn nhiều nữa, cảm giác vô cùng choáng váng. Cô cũng bội phục bọn họ thoải mái, tự tại như vậy. Chu Dương nhìn theo tầm mắt cô, cười rộ lên: “Cơm nước xong, em có muốn ra đó ngắm cảnh không?”
Tô Hảo vội vàng lắc đầu.
Chu Dương vươn tay, nhéo lỗ tai cô một cái.
Ăn xong bít tết, phục vụ dọn lên một phần kem.
Là vị dâu tây, cô thử một miếng, đặc biệt thơm ngọt. Chu Dương uống cà phê, Tô Hảo ăn vài miếng rồi chợt múc một muỗng đưa cho anh, Chu Dương buông tách cà phê xuống, lắc đầu.
Tô Hảo: “Anh thử xem.”
“Ngọt lắm.”
“Không sao cả.”
Nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của cô không có cảm xúc gì khác, Chu Dương theo bản năng tiến lại gần, há miệng ngậm một thìa.
Vị ngọt đi vào cổ họng.
Mi tâm anh chợt nhíu lại: “Cũng chỉ có em dám cho anh ăn cái này.”
Tô Hảo ‘ồ’ một tiếng.
Lúc này, điện thoại di động của cô đặt trên mặt bàn chợt vang lên, cô thuận tay nhận lấy.
Là bố của Đường Duệ.
Ông ấy hỏi ý cô: “Hảo Hảo à, cháu có thể đến thăm Đường Duệ một chút được không? Hiện tại thằng bé đang ở bệnh viện.
Động tác của Chu Dương chợt dừng lại, nhìn cô chằm chằm.
Tô Hảo cũng nhìn anh.
Sau đó cô thấp giọng nói: “Chú Đường cứ yên tâm, cháu sẽ đến ạ.”
Chu Dương cắn chặt răng.