‘Anh đoán xem’ này chắc chắn mang ý xấu, mang ý lập lờ nước đôi, có loại cảm giác lưu manh xấu xa. Mà đổi thành Tô Hảo, Chu Dương chỉ cảm thấy vô cùng mới lạ, trong lòng có đủ loại tư vị khác nhau. Anh sững sờ một hồi lâu, ăn nói khép nép hơn hẳn: “Hảo Hảo à, em kéo số anh ra khỏi danh sách đen được không? Em chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực mà, được không em?”
Tô Hảo mím môi, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh đang làm gì vậy?”
“Hả?” Chu Dương dừng một chút rồi mới đáp: “Vừa tắm xong, anh xuống tìm em nhé?”
“Không được, hơi muộn rồi.” Giọng điệu Tô Hảo dịu dàng, trong đêm tối, mỗi một câu đều chui vào l*иg ngực Chu Dương, cảm giác ngứa ngáy khiến anh phải bật cười một tiếng: “Ừm, thấy trăng không?”
“Thấy rồi.”
“Tròn không?”
Tô Hảo thò đầu ra ngoài xem, rất tròn, còn rất sáng. Tô Hảo dựa vào cửa sổ, nói: “Tròn.”
Chu Dương cười rộ lên: “Ngoan vậy sao.”
Tô Hảo: “...”
“Em ngủ đây.” Hôm nay lăn lộn cả một ngày, Tô Hảo đứng một lát liền buồn ngủ, giọng nói dịu dàng.
Chu Dương ừ một tiếng.
Tô Hảo: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đầu kia nói xong.
Tô Hảo liền cúp điện thoại.
Chu Dương cũng cúp máy theo. Sau khi cúp máy, anh mới kịp phản ứng lại, hình như Tô Hảo còn chưa đồng ý kéo anh ra khỏi danh sách đen. Anh cắn điếu thuốc, chửi thề một tiếng.
Lấy sắc dụ người.
Sao cô có thể dịu dàng gài bẫy anh như vậy chứ?
Đúng là đồ xấu xa.
Nhưng vài giây sau, WeChat của anh lại vang lên thông báo.
Anh cúi xuống cầm lên nhìn.
Tô Hảo: Anh ngủ chưa?
Cô gửi tin nhắn tới Z.
Chu Dương: “...”
Cô chưa ngủ mà còn dám trêu chọc tên đàn ông khác!
Nói đi ngủ mà lại không đi ngủ!
Tra nữ!
Chu Dương: “...”
Mẹ nó chứ.
Đầu ngón tay anh chạm vào khung chat, gõ một dòng.
“Không phải em bảo là em đi ngủ sao? Vậy mà giờ em lại đi trêu chọc đàn ông?”
Vài giây sau anh mới suy nghĩ lại, lập tức xóa đoạn này đi, chỉnh sửa lại.
Tô Hảo nằm trên giường, vốn muốn chìm vào giấc ngủ nhưng tinh thần lại không cho phép. Thật ra cô đang đứng trước một quyết định rất gian nan, cô nghĩ dũng khí cả đời này của cô đều được dùng trên người Chu Dương rồi. Mà sau khi đưa ra quyết định này, cô lại nghĩ đến đường tiến và đường lùi, chợt không còn sợ hãi như trước.
Suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.
Tô Hảo đột nhiên mở WeChat của Chương Tân Hoa.
Rất nhiều lúc, cô có thể bộc lộ cảm xúc với người xa lạ, bởi vì người ta không hiểu gì về cô, cũng không quen biết cô quá rõ nên có thể cho cô một câu trả lời khách quan.
Tựa như Chương Tân Hoa nói với cô rằng cậu ta yêu một cô gái Hồi Giang, cậu ta đã nói như vậy nghĩa là không muốn tìm hiểu về cô rồi, cô cũng đỡ ngại hơn một chút.
Z: “Vẫn chưa ngủ à?”
Tô Hảo: “Vẫn chưa, hôm nay tôi đi du lịch cùng công ty.”
Z: “Đi đâu vậy?”
Tô Hảo: “Đông Thị.”
Z: “Không tệ.”
Tô Hảo: “Anh và cô gái kia thế nào rồi?”
Z: “Hả? Tạm được, đã có chút tiến triển, chỉ là không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì mà thôi. Tới tận bây giờ, anh chưa từng đối đãi với ai cẩn thận từng li từng tí như cô ấy cả.”
Tô Hảo: “Cẩn thận từng li từng tí ư?”
Z: “Cô ấy mới chỉ khóc một cái mà anh đã đau lòng rồi, sợ hãi, túng quẫn.”
Tô Hảo: “Chứng tỏ anh rất yêu cô ấy.”
Z: “Đương nhiên rồi.”
Z: “Anh chỉ hy vọng trái tim cô ấy không cứng rắn như vậy, anh chờ được mà.”
Tô Hảo: “Cô ấy sẽ mềm lòng thôi.”
Tô Hảo: “Tôi cũng đưa ra một quyết định.”
Z: “Quyết định gì?”
Tô Hảo: “Có phải việc tiếp nhận một người tôi từng thích là việc không tốt hay không?”
Z: “Có chỗ nào không tốt?”
Tô Hảo: “Cảm thấy quá mức tùy ý.”
Z: “Em tốt như vậy, đến lãng tử cũng phải quay đầu. Em vẫn còn trẻ, phải thuận theo trái tim của mình, dũng cảm trải qua thì hết thảy mọi thứ sẽ tốt thôi.”
Tô Hảo: “Cảm ơn anh.”
Z: “Không cần khách khí.”
Tô Hảo: “Ngủ ngon.”
Z: “Chúc ngủ ngon.”
Đúng vậy, cô còn trẻ mà, cũng không phải bà lão bảy, tám mươi tuổi. Nghĩ đến sự nhiệt huyết của Kỳ Kỳ, Tô Hảo cất điện thoại di động đi, trong lòng đã có phương hướng, rất nhanh cũng ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức còn chưa vang lên, ngoài cửa phòng Tô Hảo đã vang lên. Cô mơ mơ màng màng đứng dậy đi mở cửa, mấy người Kỳ Kỳ đồng loạt đứng ở bên ngoài, ăn mặc chỉnh tề.
“Hảo Hảo mau đi thay quần áo đi, chúng ta trở về Lê Thành.” Vẻ mặt Kỳ Kỳ có chút khẩn trương, tuy Tô Hảo đã tỉnh táo nhưng đầu óc vẫn chưa hoạt động được. Cô thuận theo lời Kỳ Kỳ, nhanh chóng vào phòng vệ sinh, rửa mặt đánh răng, thay quần áo, trong đầu loạn cả lên.
Có chuyện gì xảy ra với Mỹ Thông sao?
Có chuyện gì vậy?
Cô luống cuống tay chân thay quần áo, nhét đồ vào trong túi. Cô ném áo tắm ướt đẫm sang một bên, xách túi đi ra đã nhìn thấy mấy người bọn họ: “Tôi xong rồi.”
“Vậy thì đi thôi.” Kỳ Kỳ kéo cánh tay cô, vẻ mặt những người còn lại vô cùng nghiêm túc, Tô Hảo lại càng không dám hỏi chuyện, đành phải đi theo bọn họ xuống tầng một thật nhanh.
Sáng sớm thời tiết rất lạnh.
Tô Hảo khép chặt áo khoác.
Tiểu Thất mang theo bữa sáng của khách sạn, mấy người chui vào trong xe. Tài xế lập tức khởi động xe, xe thương vụ lập tức lái ra ngoài sơn trang.
Mấy người mới bắt đầu ăn sáng trong xe.
Tô Hảo cũng được đưa cho một hộp cơm nắm và sữa bò, cô ăn một miếng cơm mà vẻ mặt vẫn còn mờ mịt, hỏi chuyện Kỳ Kỳ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kỳ Kỳ nhét đầy đồ ăn vào miệng, ú ớ chỉ vào miệng ý bảo mình bị nghẹn.
Tô Hảo vỗ nhẹ lưng cô ấy.
Lúc này, di động của cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn, là số của Chu Dương. Cô chuẩn bị nhận máy.
Nghiêm Sùng đoạt lấy, ấn nút nghe rồi đặt ở bên tai, kiêu ngạo nói: “Chúc Chu tiên sinh buổi sáng tốt lành. À, vợ của anh đang ở trong tay chúng tôi đó, anh còn muốn thu mua Mỹ Thông nữa không?”
Chu Dương híp mắt nghe người bên kia nói: “Nghiêm Sùng?”
“Đúng vậy.”
Chu Dương: “Các người đi rồi?”
“Đúng vậy, đã lên đường cao tốc rồi.”
Chu Dương cắn răng: “Bảo cô ấy nghe điện thoại đi.”
Nghiêm Sùng: “Cô ấy không nhận.”
“Cô ấy bảo anh cút.”
Chu Dương: “...”
Chết tiệt.
“Nghiêm Sùng, anh chờ đó.”
“Tôi có vợ anh đây, anh nói xem là anh cúi đầu hay là tôi cúi đầu đây?”
Chu Dương: “Vợ tôi và các anh cùng một chiến tuyến?”
Nghiêm Sùng nhìn về phía Tô Hảo.
Lúc này Tô Hảo mới kịp phản ứng lại, vài giây sau, cô lại gần điện thoại, nói thật to: “Cùng chiến tuyến với Mỹ Thông.”
Chu Dương: “...”
Suýt chút nữa đã hộc máu.
Tô Hảo: “Bye bye.”
Chu Dương nghiến răng nghiến lợi ‘bye’ một tiếng.
Sau đó, Tô Hảo ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Liên lạc bị ngắt.
Một giây sau, trong xe vang lên tiếng cười to sảng khoái.
“Ha ha ha ha ha, thật sảng khoái, đáng đời tên tư bản kia đi.”
“Ha ha ha ha, chúng ta phải đấu với tư bản đến cùng.”
“Quá sung sướиɠ rồi.”
“Vừa rồi anh ta mới nghiến răng nghiến lợi đó sao? Ha ha ha ha, có cắn nữa thì chỉ có hàm răng mềm đi thôi.”
“Tô Hảo, em đúng là ngôi sao may mắn của chị mà.”
Kỳ Kỳ ôm chầm lấy Tô Hảo, cười đến nheo mắt lại. Tô Hảo nghe tiếng cười của bọn họ, càng thêm rõ ràng ý tứ của bọn họ nên cô cũng cười theo. Những người này đáng yêu quá đi.
Cô lướt màn hình điện thoại, suy nghĩ một chút rồi tìm danh sách đen, kéo tên Chu Dương ra.
Nhưng sau khi làm xong, cô không lập tức gửi tin nhắn cho Chu Dương.
Xe thương vụ màu đen nhàn nhã trở lại Lê Thành, dừng lại ở cửa tiểu khu công ty. Tô Hảo nói lời tạm biệt với bọn họ rồi về nhà, chuyến du lịch hai ngày đã biến thành một ngày rưỡi, bây giờ còn chưa tới buổi tối nữa. Thành Linh ngẩn người một chút nhưng cũng rất vui vẻ, nói: “Tuần sau đã là ngày sinh nhật của Tô Thiến rồi, chúng ta còn chưa mua quà nữa. Vừa lúc con đã trở về, vậy thì chúng ta đi mua quà nhé?”
Tô Hảo gật đầu: “Dạ vâng.”
Thế là hai mẹ con nắm tay, ra ngoài đi dạo phố. Mua được món quà cho Tô Thiến cũng không dễ mua tí nào, thế nhưng hai người vẫn rất tận tâm. Thành Linh chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn cho Tô Thiến một bộ váy ngủ rất đẹp khiến Thành Linh rất hài lòng. Sau đó hai mẹ con ăn cơm ở gần trung tâm thương mại.
Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tô Hảo thấy bóng người chạy lướt qua dưới tầng, đó là Chương Tân Hoa.
Cậu ta mặc áo phông quần jean màu đen, trong tay cầm mũ bóng chày, chân đạp ván trượt, mang cảm giác thanh xuân tươi trẻ. Thoạt nhìn không giống người đàn ông trầm ổn như lúc nói chuyện trên Wechat.
Lúc này, bạn bè của cậu ta đưa cho cậu ta một thứ gì đó.
Tô Hảo cúi đầu nghiêm túc nhìn.
Một bảng hiệu nhỏ.
“Tôi là chó độc thân, cầu ôm ấp.”
Tô Hảo: “...”
Hình như còn có người đang quay phim nữa. Chương Tân Hoa đang quay video ngắn ư? Có chút không giống người trong WeChat, cứ ngỡ cậu ta sẽ không biết làm loại chuyện này chứ.
Cũng không nhất định là thế.
Tô Hảo thu hồi tầm mắt, chuyên tâm ăn cơm với Thành Linh.
Cô hơi kéo rèm xuống, sợ Thành Linh nhìn thấy sẽ nói đông nói tây.
Tô Hảo múc bát trứng hấp cho Thành Linh.
Thành Linh mỉm cười gắp sườn cho cô.
Ăn cơm xong, Tô Hảo và Thành Linh đi mua sắm đồ mùa đông. Sau đó hai mẹ con đón xe về nhà, Thành Linh cần ngủ trưa nên Tô Hảo để bà nghỉ ngơi trước.
Xuống tầng mua thức ăn rồi cô về đến nhà, quét dọn vệ sinh.
Nhìn thời gian đã muộn, cô nhặt rau, cất đồ. Không đến sáu giờ chiều, Thành Linh đã tỉnh, nghe được tiếng xào rau trong phòng bếp.
Tô Hảo đã xào rau xong rồi.
Trong nồi còn có sườn hấp, Thành Linh ngáp một cái: “Tô Hảo.”
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi à?” Tô Hảo đưa đồ ăn cho cô.
Thành Linh nhận lấy, hai món mặn một món canh. Hai mẹ con ăn vừa vặn, ăn cơm xong, Thành Linh kiên trì muốn đi rửa chén. Còn Tô Hảo trở về phòng, dọn dẹp một chút.
Dưới lầu xuất hiện một chiếc Hummer quen thuộc, tầng ba cách bên dưới rất gần. Ngón tay rõ ràng của người đàn ông vươn ra, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, một giây sau chợt thu lại.
Thông báo từ WeChat chợt vang lên.
Cô quay lại, cầm điện thoại di động rồi lại đi tới bên cửa sổ. Lúc này cô nhìn thấy dọc con phố có rất nhiều xe thể thao, trên xe đều có bong bóng, còn nhét rất nhiều hoa hồng.
Chiếc xe thể thao dẫn đầu còn dán mấy chữ.
“Tô Hảo, làm bạn gái anh được không?”
Rất nổi bật.
Trái tim Tô Hảo chợt run lên, nhìn vào điện thoại di động.
Chu Dương: “Anh cảm giác chúng ta có thần giao cách cảm đó? Nhỉ?”
Chu Dương: “Anh ở ngay dưới lầu nhà em, mau xuống đây đi.”
Bíp bíp…
Một loạt xe thể thao đồng loạt nhấn còi ‘bíp bíp’ hai cái.
Âm thanh kiêu ngạo đến cực điểm.
Tô Hảo nhắm mắt lại, có chút khẩn trương.
Căng thẳng khiến cô không biết nên làm cái gì bây giờ bởi vì âm thanh kia quá đỗi nổi bật. Tô Hảo theo bản năng lật danh sách trò chuyện, tìm được WeChat của Z.
Tô Hảo: “Tôi có chút khẩn trương.”
Cô đã soạn xong tin nhắn, gửi đi rồi. Trong lúc còn đang chần chừ, Tô Hảo vô ý nhấn vào profile của Z, thấy được một dãy số.
Số điện thoại này có chút quen thuộc.
Đã gặp ở đâu rồi nhỉ.
Trong đầu Tô Hảo chợt nảy sinh một ý nghĩ. Giây tiếp theo, cô lập tức mở nhật ký cuộc gọi, số điện thoại còn chưa thêm tên kia hiện lên vô cùng rõ ràng.
Giống y như đúc với số WeChat kia.
Tô Hảo chụp lại làm bằng chứng. Vài giây sau, cô nhìn chằm chằm khung chat WeChat kia, lúc này, đối phương mới gửi tới.
Z: “Có chuyện gì vậy?”
Giả vờ giả vịt.
Tô Hảo mím môi, soạn tin nhắn.
Tô Hảo: “Anh ấy đang ở dưới lầu, tôi còn nhìn thấy rất nhiều hoa hồng nữa. Anh ấy bảo tôi mau đi xuống.”
Z: “Nhanh vậy sao? Vậy em dũng cảm một chút, mau đi xuống đi, anh ấy đã dụng tâm vì em như vậy, xứng đáng để em xuống lần này.”
Tô Hảo: “...”
Tô Hảo: “Phải không?”
Gửi xong, Tô Hảo cầm điện thoại di động lên, đi ra mở cửa rồi xuống lầu. Tiếng động ‘lộc cộc’ vang lên ở cầu thang, rất nhanh đã xuống tầng một, quả thật hoa hồng được trải đầy đường, liếc mắt một cái đã thấy chiếc Hummer kia. Chu Dương kẹp điếu thuốc, một tay đặt lên tay lái, tay kia cầm điện thoại di động, dường như đang gửi cái gì đó.
À, điện thoại của cô vang lên thông báo.
Tô Hảo nhanh chóng đi tới, duỗi tay vào trong ô tô tóm được chiếc điện thoại di động trong tay Chu Dương. Cô dùng sức đoạt lấy, mím môi híp mắt nhìn anh.
Chu Dương kinh ngạc hai giây.
Sau đó đôi mắt nhìn về phía khung chat kia.
Nó vẫn còn sáng lấp lánh như là đang nở nụ cười với anh.
Anh cứng ngắc nhìn Tô Hảo.
Cô dịu dàng như vậy, mà lúc này trong mắt đã hiện lên tia lửa giận.
Răng rắc.
Chu Dương vội vàng đẩy cửa ra, cắn chặt điếu thuốc trong miệng, chân dài cong lên, theo phản xạ lập tức quỳ xuống.