Thất Hôn

Chương 57: Đoán xem

Rất nhiều năm đã không khóc, nước mắt chảy xuống thành từng dòng nhỏ trên ngực anh. Tô Hảo mím môi có chút ngượng ngùng, hơi lùi ra một chút. Bàn tay to chụp sau gáy chợt dùng sức, Tô Hảo lại dán vào, mặt cô cũng đỏ lên, giọng nói hơi khàn khàn: “Em không sao.”

“Em cứ khóc hết đi.” Chu Dương xoay người, ôm chặt lấy cô không cho những người còn lại nhìn, bên kia vẫn còn người đi qua dây thép.

Làm gì có ai bảo người ta cứ khóc đi? Không phải nên khuyên người ta đừng khóc nữa sao?

Tô Hảo lắc đầu, lắc lư bàn tay giữa không trung về phía Kỳ Kỳ: “Khăn giấy.”

Chu Dương nghiêng đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô, khóe môi nhếch lên, quay đầu liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ một cái. Nửa ngày sau Kỳ Kỳ mới phản ứng lại, vội vàng cầm khăn giấy tới đưa cho Tô Hảo. Tô Hảo nhận khăn giấy, đặt trước ngực Chu Dương, lau sạch nước mắt, Chu Dương lại nhận một chai nước khác, vặn mở đưa cho Tô Hảo.

Tô Hảo nhận lấy, ngửa đầu uống vài ngụm.

Khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, ánh mắt hơi ửng đỏ, cánh mũi đỏ, đôi môi cũng đỏ, cô khẽ ngẩng đầu lên, vội vàng uống một ngụm rồi lại vội vàng cúi đầu. Cô còn kịp nhìn lướt đôi mắt hẹp dài của Chu Dương.

Anh nhướng mày, dễ dàng đón được tầm mắt của cô.

Lần cuối cùng, ánh mắt anh còn mang theo chút ý vị hài hước.

Sau khi lui ra, Tô Hảo nhìn áo sơ mi ướt đẫm của anh, nhìn anh một cái: “Anh chịu khó một chút được không?”

Chu Dương cũng uống nước, cúi đầu nhìn: “Được.”

Anh chậm rãi vặn nắp chai, cầm cổ tay Tô Hảo: “Xuống núi đã.”

Chỗ này nhỏ, người đến người đi rồi còn có ánh mặt trời, tâm tình vốn khẩn trương nên người nào cũng thấp thỏm không yên, bọn họ ở lại trên núi cũng khá lâu.

Tô Hảo hơi giãy dụa nhưng không còn quyết tuyệt như trước, cô nhìn về phía đám người Kỳ Kỳ, bọn họ đều đang ngồi đó chờ cô và anh.

Nghiêm Sùng cảm thấy người đàn ông này khá quen thuộc, đoán nửa ngày cũng không đoán ra được bèn đứng dậy, nói: “Vậy chúng ta xuống núi đi.”

Nói xong, anh ấy ôm bả vai Kỳ Kỳ xoay người.

Mấy người Tiểu Thất cũng đi theo, Tô Hảo và Chu Dương đi ngay phía sau, cô khẽ giãy cổ tay ra. Cô cúi đầu nhìn con đường dưới chân, bàn tay vô thức khẽ lướt qua bụi hoa ven đường.

Chu Dương cầm chai nước khoáng trong tay, đút tay vào túi, đi ngay bên cạnh cô. Thỉnh thoảng anh khẽ chạm tay vào, nhẹ lướt qua, Tô Hảo thu tay mấy lần nhưng đều không có hiệu quả gì.

“Uống nước không?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh.

Tô Hảo lắc đầu, cô liếc mắt nhìn chai nước kia, vừa rồi hai người uống cùng một chai.

Tô Hảo: “...”

Chu Dương: “Vậy chờ xuống núi rồi uống tiếp đi, nước này không được tinh khiết cho lắm. Lúc nãy anh đi vội nên không mang nước theo.”

Thân hình anh vốn cao lớn, thỉnh thoảng còn đυ.ng phải cành cây ven đường nên phải né sang một bên.

Tô Hảo nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại lên đây? Sao anh lại tới khu nghỉ dưỡng này?”

Giọng anh hàm chứa ý cười: “Em đoán xem?”

Tô Hảo: “...”

“Không phải vì em thì anh tới đây làm gì? Hả?” Anh bổ sung thêm một câu, Tô Hảo xoay cổ qua, ngắm nhìn phong cảnh. Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng đi phía trước hơi dừng lại một chút, Kỳ Kỳ còn xoay người lại nhiều lần, nhìn Tô Hảo nháy mắt ra hiệu. Tô Hảo làm bộ không thấy, lên núi dễ dàng mà sao hành trình xuống núi lại khó khăn thế, cảm giác đường đi còn rất xa nữa.

Một con đường chỉ rộng bằng hai người.

Hai người đi cạnh bên sẽ đυ.ng vào nhau, thỉnh thoảng Chu Dương còn đỡ cô, kéo cô sát lại gần khiến bầu không khí có chút ái muội, đến cô cũng không biết phải làm sao.

Tô Hảo: “Ở đây mát quá.”

“Ừm.” Chu Dương lên tiếng: “Thích nơi này sao?”

Tô Hảo: “Cũng được, còn anh?”

Chu Dương: “Lần sau dẫn em đi chỗ khác.”

Tô Hảo không trả lời, cũng không nhìn anh nữa mà quay sang nhìn phong cảnh, cần cổ tinh tế, thái dương có giọt mồ hôi. Chu Dương chột dạ sờ mũi, cảm giác vô cùng khác lạ chợt nảy sinh trong lòng.

Ái muội tràn lan.

Muốn nói lại thôi.

Cô còn chủ động nói chuyện.

Đã khiến anh mừng rỡ như điên rồi.

Vui sướиɠ qua đi, anh lại không biết nói cái gì nữa, sự ái muội nhàn nhạt quẩn quanh trong lòng.

Sao lại có chút giống với tình yêu gà bông hồi tiểu học thế này?

Tô Hảo cũng nhạy cảm phát giác ra điểm khác lạ, cô cầm khăn giấy lau mắt, không có việc gì để làm. Rất nhanh đã đến chân núi, lúc này mặt trời đã lên cao, gió cũng lớn, tiếng thét chói tai trên đỉnh núi càng lớn hơn, chỗ đậu xe ở khu nghỉ dưỡng cũng có nhiều xe hơn.

Trong đó có hai chiếc xe sang trọng đỗ ngay cạnh bên nhau.

Vào sơn trang, tầng một là khu nghỉ dưỡng và bể bơi, lúc này đã có rất nhiều người. Ba người đàn ông ngồi chung một bàn gần quầy bar đều có tướng mạo tuấn lãng, khí chất xuất chúng. Không ít người đều phải quay sang nhìn bọn họ, Tô Hảo vừa bước lên bậc thang đã nhận ra đó là đám người Lý Dịch.

Cô gật đầu với mấy người Lý Dịch.

Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía Chu Dương.

Chu Dương ném chai nước khoáng vào thùng rác, quay đầu nhìn cô, hỏi: “Em muốn đi cùng bọn anh không?”

Tô Hảo: “Em đi cùng Kỳ Kỳ.”

Chu Dương liếc nhìn đồng nghiệp của cô, gật đầu: “Cùng ăn cơm tối nhé?”

“Để em hỏi bọn họ đã.” Cô đang nghiêm túc suy nghĩ chứ không ngó lơ như trước nữa.

Chu Dương mừng rỡ, ho khan một tiếng: “Được, vậy tối nay em có bơi không?”

“Chắc là không.”

“Anh dạy em nhé?” Chu Dương hơi cúi người hỏi chuyện, hai tay đút vào túi.

Mặt mày người đàn ông vẫn mang theo chút hào hoa phong nhã, có lẽ đây là bản tính trời sinh, không thể sửa được. Nhưng ngữ khí khi hỏi chuyện cô lại cực kỳ nghiêm túc, chuyên chú.

Tô Hảo mím môi, nói: “Để tối em xem thế nào, chắc là rảnh rỗi.”

Cô không nói quá nhiều.

Chu Dương nhếch môi: “Được, chờ tin tức của em.”

Tô Hảo ‘ừm’ một tiếng, xoay người đi về phía đám người Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ lập tức đứng dậy, kéo ghế cho Tô Hảo, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn bàn bên cạnh quầy bar. Toàn bộ đều là soái ca, quả thực đẹp mắt không chịu nổi, người đàn ông theo đuổi Tô Hảo kia còn hơi mỉm cười, ngồi xuống, dường như bị mấy người kia trêu chọc.

Chậc chậc.

Quả nhiên trai đẹp chỉ chơi với trai đẹp mà thôi.

Tô Hảo ngồi xuống, Tiểu Thất lập tức đẩy ly nước trái cây cho cô. Tô Hảo nói lời cảm ơn rồi cắn ống hút, sau khi Kỳ Kỳ ngồi xuống mới kéo tay Tô Hảo, bắt đầu dò hỏi: “Anh ấy theo đuổi em đến tận nơi này sao? Thoạt nhìn không giống người sẽ tới loại địa phương này.”

Tô Hảo: “Hẳn là vậy.”

“Đừng khiêm tốn nữa, sự thật đúng là vậy mà.” Kỳ Kỳ chống cằm: “Bạn bè của anh ấy đều rất đẹp trai nha.”

Vừa nói xong, cô ấy đã bị Nghiêm Sùng liếc mắt cảnh cáo một cái. Nghiêm Sùng lại gần, hỏi: “Tô Hảo, sao tôi cảm thấy bọn họ lại quen mắt thế nhỉ?”

Nhớ lại ký ức phải tranh đấu suốt hai ngày qua.

Tô Hảo cứng đờ người, cô khuấy ống hút, hỏi ngược lại: “Có lẽ anh đã từng gặp ở đâu rồi?”

“Hẳn là đã gặp qua, hình như người đeo kính kia là chồng của Mạnh ảnh hậu nhỉ.” Nghiêm Sùng suy nghĩ một chút rồi mới nói ra vì anh ấy không quá chắc chắn. Kỳ Kỳ lập tức phản ứng lại, muốn đứng lên xem thử thì đã bị Nghiêm Sùng kéo xuống, Kỳ Kỳ mở to hai mắt: “Thật sao? Thật sao? Tô Hảo à.”

Tô Hảo chống trán, hồi lâu mới nói: “Em có quen đâu.”

Cô còn chẳng nói được hai câu với Hứa Điện ấy chứ.

Quả thật những người này quá nổi tiếng, mỗi lần tụ hội đều biến Tô Hảo thành người tàng hình luôn rồi.

Kỳ Kỳ vỗ vai Tô Hảo một cái: “Chị có thể hiểu được, em và bọn họ không giống nhau, không quen biết là chuyện rất bình thường.”

Tô Hảo ngẩng đầu, cười nhẹ nhàng xoa mũi Kỳ Kỳ một cái.

Cô ấy quá hiểu lòng người.

Ngồi một lát, uống xong cốc nước trái cây, mấy người chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một chút rồi buổi tối lại ra ngoài bơi lội. Tô Hảo và Kỳ Kỳ nắm tay nhau đi về phía cầu thang, bốn người đàn ông ở gần quầy bar kia vẫn chưa đi, bọn họ đang hút thuốc nói chuyện phiếm. Tầm mắt Tô Hảo quét qua, vừa vặn Chu Dương cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, điếu thuốc trong tay anh buông xuống, nhướng mày cười.

Tô Hảo nhìn vết nước trên ngực anh đã khô lại, cổ áo sơ mi mở rộng, lại là bộ dáng cà lơ phất phơ kia. Cô mím môi, khóe môi có chút ý cười nhàn nhạt, sau đó xoay người lên lầu.

Ý cười kia rất nhẹ, Chu Dương đã trông thấy lúm đồng tiền kia chợt lóe lên, ngón tay cầm điếu thuốc búng một cái, tâm như nổi trống. Vài giây sau, anh khẽ nghiêng đầu, chống trán rồi bật cười.

Lý Dịch đạp anh một cước: “Mẹ kiếp, đủ rồi đấy.”

Hứa Điện uống ly nước trái cây, nhấm nháp điếu thuốc, chậc chậc hai tiếng: “Sau khi xuống núi, hình như không khí giữa hai người đã thay đổi rồi.”

“Không uổng phí công sức chúng tôi cùng cậu tới nơi này.” Giang Úc vừa xem di động vừa nói: “Nếu không phải quá gấp gáp thì tớ đã dẫn vợ tới đây rồi.”

Hai chân Chu Dương vắt chéo vào nhau, cà lơ phất phơ cắn điếu thuốc, đôi mắt còn dừng lại nơi Tô Hảo vừa rời đi, nói: “Bây giờ các cậu kêu vợ tới cũng không muộn.”

Giang Úc để di động xuống: “Không được, buổi tối mấy người chúng ta tụ tập đánh bài, còn cậu ra ngoài bơi đi, ha ha ha.”

Lần này Lý Dịch công tác ở Đông Thị, Hứa Điện cũng vậy. Hai người bọn họ cũng khá tiện đường, chỉ có Giang Úc đến đây xem Chu Dương theo đuổi người ta thế nào thôi.

Biết Tô Hảo lên núi, còn muốn đi qua dây thép kia, sau khi anh xuống xe đã lập tức cởi cà vạt ra, điện thoại di động cũng không mang theo, nhanh chóng ngồi cáp treo đi lên. Vừa lên tới nơi anh đã thấy Tô Hảo đứng ở chỗ dây thép kia, trước mắt Chu Dương tối sầm lại, vội vàng đổi vị trí với người xếp hàng phía trước.

Anh chưa từng chơi trò mạo hiểm này.

So với sự hoảng sợ trong lòng thì lúc nhìn thấy thân thể Tô Hảo khẽ lắc lư, quả thật như muốn mạng của anh.

Ngay lúc đó.

Anh lại cảm thấy mình sắp xong rồi.

Anh dự định lúc đi qua dây thép kia sẽ mắng Tô Hảo một trận, đang yên đang lành lại chạy tới đây làm cái khỉ gì.

Nhưng lúc nhìn thấy giọt nước mắt kia, nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, anh chỉ có thể thấp giọng an ủi cô.

Lúc trở lại phòng, Tô Hảo đã đổ mồ hôi đầy mình. Cô cầm áo ngủ đi vào phòng vệ sinh, nước nóng cọ rửa thân thể khiến Tô Hảo thoải mái hơn, cô nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện lên khung cảnh ở đỉnh núi kia.

Không thể không nói cảm giác khóc ra thật sự tốt, giống như đã di dời một tảng đá nặng trong l*иg ngực. Lời cổ vũ của Chu Dương đã trở thành động lực, biến thành dũng khí giúp cô đi qua sợi dây thép kia.

Nói thật mùi linh sam trên người anh rất dễ ngửi, cũng khiến người ta an tâm hơn.

Cũng giống như vụ ném đồ trên không đêm đó.

Tắm rửa xong, Tô Hảo quấn khăn quàng cổ, đứng bên bồn rửa tay. Cô rửa mặt sạch sẽ khiến chóp mũi ửng đỏ cả lên.

Cô lau chùi sạch sẽ, xoay người ra khỏi phòng tắm. Sau khi sấy tóc xong mới nằm xuống ngủ một giấc.

Cửa sổ sát đất đang mở.

Gió thổi lên người, rất mát mẻ.

Ngủ một giấc đến khi điện thoại di động vang lên, Tô Hảo mơ mơ màng màng vươn tay ra nhận lấy.

“Alo.” Giọng nói còn mang theo sự mềm mại vì ngái ngủ.

Đầu kia, người đàn ông trầm mặc vài giây, theo bản năng hạ thấp giọng xuống: “Tỉnh chưa?”

Tô Hảo: “Sắp rồi.”

Đầu kia cười khẽ một tiếng: “Vậy anh chờ em một chút nhé?”

“Được, để tôi tỉnh ngủ đã.”

Chu Dương lại cười: “Không vội, chờ em tỉnh ngủ.”

Lúc này Tô Hảo mới xoay đầu, trong nháy mắt đã tỉnh táo hơn vài phần, sau đó cô mới cầm điện thoại di động, liếc mắt nhìn số điện thoại. Là một dãy số xa lạ, bấy giờ cô mới kịp phản ứng lại người đó là Chu Dương, cô lập tức ngồi dậy tựa vào đầu giường, đột nhiên nhớ ra cái gì: “Em quên không hỏi xem đám người Kỳ Kỳ có muốn cùng ăn cơm hay không rồi.”

Chu Dương lại cười một tiếng.

Giọng anh trầm thấp, nụ cười rất dễ nghe.

“Không có việc gì, vậy bây giờ em hỏi đi. Hay là cơm nước xong rồi gặp nhau ở bể bơi nhé?”

Nhớ tới sự hoài nghi của Nghiêm Sùng.

Tô Hảo nói: “Hay là gặp ở bể bơi?”

“Hửm? Được thôi.” Anh cũng không cưỡng cầu.

“Em cúp máy đây.” Tô Hảo đáp.

“Ừ, chờ em cúp máy.”

Lần nào cũng là chờ cô.

Tô Hảo có chút ngượng ngùng, tắt điện thoại.

Cô quay đầu nhìn, sắc trời bên ngoài đã tối. Cô nhìn đồng hồ, hiện đã bảy giờ tối. Thông báo từ WeChat vang lên, là nhóm công ty Mỹ Thông.

Tiểu Thất: “Tô Hảo tỉnh chưa?”

Kỳ Kỳ: “Tôi vừa mới tỉnh đây, Nghiêm Sùng chơi game quên gọi tôi dậy.”

Tiêu Hoa: “Tôi ra ngoài đây.”

Tam Trình: “Tôi cũng vừa ra ngoài xong.”

Tô Hảo: “Tôi cũng vừa mới dậy, đang thay quần áo. Mọi người chờ tôi một lát nhé.”

Công ty có ít người nên bọn họ đều coi nhau như bạn bè. Tô Hảo rất vui vẻ, xuống giường, thay quần áo ra ngoài.

Bởi vì mọi người đều đặt phòng ở một tầng nên vừa mở cửa, bọn họ đã thấy người đi ra.

“Tô Hảo à, chị nghe nói buổi tối có tiệc hải sản đó.” Kỳ Kỳ đoạt tai nghe của Nghiêm Sùng, chạy tới ôm lấy cánh tay Tô Hảo. Tô Hảo đáp: “Tốt như vậy sao.”

“Em có mang theo đồ bơi không?” Kỳ Kỳ hỏi.

Tô Hảo ‘ừm’ một tiếng.

“Tuyệt vời, vậy đi thôi.”

Xác nhận xong xuôi, sáu người đi lên cầu thang đến nhà hàng. Bởi vì bọn họ tới muội nên rất nhiều người đã ăn xong, nhà hàng không có quá nhiều người.

Tìm một cái bàn lớn ngồi xuống, đồ ăn dần được dọn lên.

Không chỉ có hải sản mà còn có rất nhiều món ăn khác. Kỳ Kỳ sửng sốt, chỉ vào những món ăn kia: “Đây đâu phải là đồ chúng ta gọi đâu!”

“Là Chu tiên sinh gọi thêm cho Tô tiểu thư.” Nhân viên phục vụ mỉm cười nói.

Mấy người nhìn về phía Tô Hảo.

Bên tai Tô Hảo hơi đỏ, cô cầm đũa lên: “Ăn đi.”

“Ha ha ha ha, được, vậy mọi người mau ăn đi, hiếm khi được ăn ngon như vậy, nước miếng sắp chảy thành dòng rồi.” Hai mắt Kỳ Kỳ tỏa sáng. Đợi đến khi mấy người ăn xong đã đến tám giờ.

Toàn bộ sơn trang đã lên đèn, bể bơi bên kia cũng có hai cột đèn rất lớn, cực kỳ náo nhiệt. Tô Hảo cùng đám người Kỳ Kỳ xuống lầu, trở về phòng thay đồ bơi.

Tô Hảo mang áo tắm màu đen phối với một cái áo choàng tắm. Sau khi mặc vào, cô cũng không ngắm nhìn thêm mà phủ thêm áo choàng, sau khi ra cửa liền trực tiếp xuống lầu.

Mọi người chạy tới chạy lui, mặt đất có hơi ẩm ướt.

Tô Hảo đi đôi dép lê, cẩn thận đi xuống.

Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của Kỳ Kỳ.

Cô ngẩng đầu lên tìm người.

Cách đó không xa.

Trên ghế nằm, Lý Dịch đυ.ng Chu Dương một cái: “Người đến rồi kìa.”

Chu Dương nhìn lại, hơi thở suýt chút nữa ngừng lại.

Dưới ánh đèn, cô gái kia trắng như ngọc đứng ở đầu đằng kia, đôi chân vừa trắng vừa thẳng, đầu ngón tay nắm chặt lấy áo choàng, mơ hồ có thể thấy được đồ bên trong, để lộ cái rốn nhỏ xinh.

Hình như cô đang nhìn sang nơi khác, muốn tìm người nào đó, đôi mắt được ánh sáng chiếu vào giống như bọt nước nổi lên.

Xoẹt một tiếng.

Chu Dương lập tức đứng dậy, đi về phía cô.

Ánh sáng trước mặt bị che khuất, Tô Hảo hoàn hồn, thấy người đến là Chu Dương. Người đàn ông kia cúi đầu, che khuất ánh sáng, híp mắt nhìn cô: “Ai mua áo tắm này?”

Giọng nói khàn khàn, có chút áp bách.

Tô Hảo: “Em tự mua.”

Đôi mắt Chu Dương hung hăng nhìn chằm chằm đôi chân dài của cô, cố gắng nhịn xuống, thấp giọng nói: “May là buổi tối.”

Tô Hảo không nghe rõ vì cô đang muốn tìm Kỳ Kỳ, lúc này mới hoàn hồn nhìn Chu Dương: “Hả? Anh nói cái gì cơ?”

Cổ họng Chu Dương lăn lộn, nhét một ly nước trái cây vào tay cô, nói: “Không có gì.”

Tô Hảo: “Cảm ơn.”

“Đi, anh dạy em.”

Chu Dương ném kính râm cho Lý Dịch, sau đó đi tới bên bể bơi, nhảy xuống. Tô Hảo đứng trên bờ, nhìn dáng người người đàn ông mạnh mẽ bơi lội dưới nước, lúc này cô mới phát hiện cơ bụng anh rất rắn chắc, cần cổ thon dài, lông mày có chút sắc bén. Vài giây sau, Chu Dương ngoi lên từ mặt nước, hỏi cô: “Uống xong chưa?”

Tô Hảo vội vàng uống thêm mấy ngụm.

Sau đó ngồi xổm xuống.

“Làm sao em xuống được?”

“Ngồi xuống để anh đỡ em.” Chu Dương vỗ vỗ mép bể.

Bên kia mấy người Kỳ Kỳ cũng xông tới, vẫy tay với Tô Hảo.

Tô Hảo nhìn bọn họ, có chút hứng thú. Cô ngồi xuống, đôi chân trắng nõn chìm vào trong nước, nước này không lạnh mà còn rất ấm áp. Chu Dương lại gần, bàn tay to nắm lấy cánh tay cô mang theo hơi nước và sức nóng, anh ngửa đầu hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Tô Hảo nhìn anh.

Chân co lại, ừ một tiếng.

Chu Dương cười, nhẹ nhàng cử động.

Cả người Tô Hảo rơi xuống nước, cô hoảng sợ, ôm chặt lấy cổ anh theo phản xạ. Chu Dương cụp mắt, ánh mắt cất giấu tình ý, thấp giọng nói: “Không sao.”

“Em còn đứng không vững thì sao anh đứng vững được vậy?” Tô Hảo đạp vài cái, giây tiếp theo, cả bàn chân cô đã giẫm lên chân người đàn ông kia, bàn tay to lớn của anh lần xuống ôm lấy eo cô, bảo cô cúi đầu: “Nhìn xem, anh đứng vững mà.”

Tô Hảo cúi đầu thấy loáng thoáng hai chân bọn họ chồng lên nhau, mặt cô tức khắc đỏ lên. Lúc giương mắt lên chỉ nhìn thấy cằm anh, anh đỡ cô đi dạo một vòng, hướng mặt về phía mấy người Kỳ Kỳ.

Mấy người Kỳ Kỳ nở nụ cười dịu dàng, đáy mắt có thâm ý sâu xa. Tô Hảo càng ngượng ngùng hơn, muốn giãy dụa trốn thoát.

Chu Dương nhất quyết không cho.

Anh nói: “Em phải học cách nín thở đã, từ bài học cơ bản nhất đi.”

“Làm thế nào?” Tô Hảo ngẩng đầu, mờ mịt hỏi.

Cho dù cô đứng vững ở trong nước thì vẫn có cảm giác như không đứng vững, cảm giác này thật đáng sợ.

Chu Dương cúi đầu nhìn cô, khóe môi nở nụ cười: “Xem kỹ này.”

“Anh nói đi.”

Anh hít một hơi, một giây sau đã thả tay cô ra, cả người chìm xuống nước. Tô Hảo sửng sốt, miễn cưỡng đứng vững lại nhìn anh trượt xuống một chút, tiếp theo đã ‘rầm’ một tiếng. Tô Hảo còn chưa kịp xoay người thì bàn tay người đàn ông đã ôm lấy eo cô, cười hỏi: “Học được chưa?”

Tô Hảo vươn tay xuống, bóp cánh tay anh hai cái.

Anh bật cười, l*иg ngực hơi rung lên.

“Hít sâu một hơi, tiếp theo ngồi xổm xuống, nín thở lâu hết mức có thể rồi mới ngoi lên.” Nói xong, một tay anh đè lên bả vai cô. Cơ thể Tô Hảo mạnh mẽ lao vào trong làn nước khiến cô vội vàng nhắm mắt lại.

Chỉ cảm thấy lá phổi sắp nổ tung.

Chờ đến lúc hết sạch không khí, Tô Hảo mới được anh kéo đứng lên. Nhưng cô không tài nào đứng lên nổi, cánh tay người đàn ông thuận thế luồn qua đỡ eo cô, nhẹ nhàng ôm vào lòng.

Tô Hảo mở mắt, hít từng ngụm không khí trong lành.

Chu Dương cụp mắt: “Thế nào?”

Mặt Tô Hảo đầy nước, cô gật đầu: “Cũng được.”

“A, vậy tiếp tục nhé? Nhớ kỹ là không cần miễn cưỡng, nếu thiếu dưỡng khí phải ngoi lên luôn.”

“Anh không đi bơi à?”

Chu Dương nhướng mày, thấp giọng cười nói: “Em cảm thấy anh tới đây chỉ để bơi lội thôi sao?”

Tô Hảo nhịn không được trừng mắt liếc anh một cái, sau đó hít vào một hơi, tiếp tục lặn xuống.

Cứ như vậy đã qua hơn mười phút, Tô Hảo học được kỹ thuật hô hấp nhưng bởi vì động tác lên xuống liên tục, cuối cùng đã bị dồn vào vách bể. Chu Dương vẫn luôn ở bên cạnh cô, mỗi lần cô sắp hết không khí sẽ kéo cô lên để cô không bị sặc nước. Anh dựa vào bờ, một lát sau Lý Dịch đưa một ly rượu tới.

Thỉnh thoảng anh lại nhấp một ngụm.

Không rời đi dù chỉ một giây.

Bảo vệ cô.

Phụ nữ xung quanh nhìn chằm chằm hồi lâu mà không ai dám tới.

Gió đêm mát mẻ.

Sau một lúc lâu, gió núi thổi qua, nước vốn hơi nóng cũng lạnh đi rất nhiều. Tô Hảo nổi cả da gà nhưng cuối cùng, cô học được cách nín thở.

Chu Dương lấy áo choàng khoác lên vai cô, đẩy cô lên bờ.

Sau đó anh cũng nhảy lên, vẫy tay với Lý Dịch một cái. Lý Dịch mặc áo sơ mi cùng quần dài, suốt một buổi tối cũng không xuống nước mà ở trên bờ xử lý công việc. Anh ấy không chút kiên nhẫn ném một cái áo khoác tới, Chu Dương nhận lấy khoác lên vai Tô Hảo, nói: “Trở về tắm rửa, đừng để bị cảm.”

Tô Hảo ừ một tiếng, kéo tay Kỳ Kỳ chạy lên cầu thang.

Nghiêm Sùng đứng tại chỗ, nhìn Chu Dương, nói: “Chu tiên sinh, tôi cảm thấy anh rất quen mắt, chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?”

Chu Dương miễn cưỡng khoác áo vào, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn anh ấy một cái rồi nhướng mày: “Anh thử nghĩ lại đi.”

Nghiêm Sùng: “...”

Nhất định đã từng gặp qua người này rồi!

Chu Dương búng tàn thuốc, hỏi: “Mỹ Thông có ổn không?”

“Rất tốt.”

“À.” Chu Dương lại cắn điếu thuốc, miễn cưỡng cài cúc áo: “Xương cốt anh cũng cứng đấy.”

Đầu óc Nghiêm Sùng chợt lóe lên.

Chết tiệt!

Nhớ ra rồi!

Chu Dương! Thiếu gia Chu gia Lê Thành! Tổng giám đốc đương nhiệm của Phí Tiết, là cái tên tư bản chết tiệt kia!

!!!

Mẹ nó chứ!

“Tạm biệt.” Nghiêm Sùng lập tức rời đi, một khắc cũng không muốn ở cùng Chu Dương thêm nữa mà vội vàng lên tầng. Ba người Tiểu Thất cũng giống như gặp quỷ vậy, ai cũng chạy rất nhanh.

Chu Dương: “Chậc.”

Nể tình anh đối xử với vợ tôi cũng không tệ lắm, đến lúc đó sẽ cho anh cái chức giám đốc ngon ngon.

Tô Hảo trở lại phòng, tắm xong nước nóng, cả người thoải mái đi ra. Cô đang lau tóc thì chợt nghe được điện thoại di động liên tục vang lên mấy tiếng ‘tút tút tút’.

Cô ngồi trên sô pha, cầm điện thoại lên nhìn.

Nghiêm Sùng: “Mẹ nó chứ, Tô Hảo, hóa ra chồng cô là nhà tư bản chó chết kia à?”

Kỳ Kỳ: “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Thất: “Chính là tổng giám đốc của Phí Tiết, là kẻ muốn thu mua cái kia của chúng ta ấy.”

Tiêu Hoa: “Đặc sắc như vậy sao?”

Tam Trình: “Ha ha ha ha ha, nhưng hắn từng bị Tô Hảo đánh bại hai lần, cũng đập không ít tiền vào đó. Tô Hảo à, cô không mềm lòng với chồng cô chút nào hết chơn á.”

Mới tắm rửa xong.

Sao lại là chồng cô, chồng cô?

Đám người này.

Tô Hảo: “Anh ấy không phải chồng tôi.”

Kỳ Kỳ: Sớm muộn gì cũng phải thôi!

Tô Hảo: “...”

Nghiêm Sùng: “Còn không bảo chồng cô mau cút đi.”

Tô Hảo: “Tôi đã nói rồi.”

Nghiêm Sùng: “Giỏi, giỏi. Tô Hảo cô giỏi lắm.”

Kỳ Kỳ: “Ha ha ha ha ha quá thú vị rồi, ha ha ha ha, sao em không lấy chuyện này uy hϊếp anh ấy đi. Nếu anh ấy cố tình thu mua thì em không đồng ý làm bạn gái nữa.”

Tô Hảo: “...”

Kỳ Kỳ: “Ha ha ha ha ha, cảm giác ở chiếu trên tốt thật đó!”

Trong nhóm bắt đầu trêu chọc Tô Hảo, mà cô không xen vào được nửa chữ, cuối cùng đành phải đứng dậy lau tóc, nhìn cảnh núi non bên ngoài, cả người có chút lười nhác.

Rất nhiều lúc, con người phải bước đi trên con đường mà mình không muốn đi, bất đắc dĩ, kìm lòng không đậu.

Sấy tóc xong, Tô Hảo ngồi trên sô pha, tâm tình đã dần bình tĩnh lại thì điện thoại lại chợt vang lên.

Vẫn là một dãy số xa lạ, là dãy số Chu Dương gọi cho cô lúc trước.

Tô Hảo nhìn một cái, nhận máy: “Alo.”

Giọng Chu Dương truyền đến: “Tô Hảo, khi nào thì em mới chịu kéo số anh ra khỏi danh sách đen đây?”

Tô Hảo vô cùng bất ngờ, đột nhiên mặt mày cong lên, nở nụ cười như một vầng trăng, hỏi ngược lại: “Anh đoán xem?”

Chu Dương: “...”