Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Hảo đã hết sạch cơn buồn ngủ, cô cầm điện thoại di động lên mà không biết nên trả lời như thế nào. Hơn nửa ngày cô mới ngồi dậy, tựa người vào đầu giường.
Chẳng lẽ người đàn ông này định nói với cô rằng cậu ta có người trong lòng rồi, không cần làm quen với nhau nữa sao?
Khoảng năm phút nữa.
Tô Hảo soạn tin.
Tô Hảo: “Bảo sao anh lại quen thuộc với Hồi Giang như vậy, hiện tại cô ấy có khỏe không?”
Z: “Anh cũng muốn biết cô ấy có khỏe không.”
Z: “Em có khỏe không?”
Tô Hảo: “Đương nhiên là tôi khỏe rồi.”
Z: “Anh đã bỏ lỡ cô ấy một lần, thật sự không muốn bỏ lỡ cô ấy lần thứ hai.”
Tô Hảo: “Vậy thì anh phải tranh thủ đi.”
Z: “Cảm ơn.”
Tô Hảo: “Không cần khách khí.”
Z: “Hồi Giang là thành phố phía nam nên tính tình cô ấy dịu dàng như nước vậy, ngay cả lúc nghiến răng nghiến lợi tức giận cũng rất xinh đẹp, khiến anh si mê lưu luyến không thôi.”
Tô Hảo: “Vậy sao? Vậy thì tốt.”
Chắc hẳn cậu ta rất thích cô gái kia, thế nên cậu ta mới muốn nói chuyện với người Hồi Giang giống như cô gái đó.
Khó trách ngay từ đầu cậu ta đã hỏi về Hồi Giang. Trong lòng Tô Hảo có chút trống trải, lại ngồi yên trong sự tĩnh lặng của ban đêm.
Tô Hảo nghe câu chuyện của người khác mà lòng có chút phiền muộn. Vài giây sau, cô ôm đầu gối, ngẩn người nhìn rèm cửa sổ phiêu động.
Ngày hôm sau, Tô Hảo ngủ quên, vội vội vàng vàng mang theo bữa sáng đến công ty, vừa ăn vừa làm việc. Vì cô đến muộn mà bữa sáng của mọi người cũng bị chậm lại, sau khi ăn xong bữa sáng, bọn họ mới nhìn thoáng qua bó hoa hồng bên cạnh. Kỳ Kỳ chọc người Tô Hảo một cái: “Hôm nay em nhận hoa hồng rồi sao?”
Tô Hảo quay đầu nhìn.
Lúc này cô mới kịp phản ứng lại, vì sáng nay đi quá vội nên lúc chú Lâm đưa bó hoa tới, cô cũng thuận tay nhận lấy luôn. Kỳ Kỳ lấy tấm thiệp bên trong, đưa cho Tô Hảo.
Tô Hảo mở ra.
Chào buổi sáng.
Tô Hảo của anh.
Hôm nay em phải cố gắng lên đấy, thắng anh được một lần thì sao chứ?
- Chu Dương -
Tô Hảo: “...”
“Mẹ nó chứ! Lại nữa! Trang web kia lại đập tiền rồi!” Cái đầu Nghiêm Sùng như ổ gà chạy ra, vẻ mặt hơi ngái ngủ: “Chơi hắn!”
Tiểu Thất: “Chơi hắn!”
Tô Hảo: “Được.”
Kỳ Kỳ đứng một bên nín cười đến nỗi bả vai run rẩy, không biết Tô Hảo may mắn hay xui xẻo đây khi người đàn ông theo đuổi Tô Hảo chính là lão đại cứ thích gây chuyện cả ngày này.
Hôm nay không dễ đối phó với bên kia như vậy, dường như bọn họ đã tìm được bí quyết, toàn bộ công ty đối phó đến nỗi bọn họ luống cuống tay chân suốt cả một buổi sáng, mà người bên kia đã đổi sang mảng tiêu thụ bên ngoài. Tô Hảo và đối phương ngang cơ nhau, sau đó Tô Hảo đành phải gỡ xuống một phần hình ảnh, đổi sang liên kết mua một tặng một.
Sắp đến mười hai giờ, rốt cuộc cũng đoạt 40% lưu lượng trở lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Tô Hảo ngã xuống ghế, cầm điện thoại lên xem, mới phát hiện tối hôm qua Z đã gửi lời chúc ngủ ngon.
Lật lại xem lịch sử trò chuyện.
Tình cảm của cậu ta đối với cô gái Hồi Giang kia vẫn còn ở phía trên, rất sâu sắc.
Mà phiền muộn và sự trống trải tối hôm qua đã phai nhạt đi rất nhiều. Cô nhìn về phía máy tính, phát hiện thành tựu trong công việc có thể làm cho mình quên đi rất nhiều chuyện.
Cô lại nhìn ảnh avatar của Z, lúc này mới để điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.
Cuối tuần đến rất nhanh, bởi vì đến Đông Thị còn phải ở lại một ngày nên Tô Hảo nhanh chóng thu dọn hành lý, lên xe công ty thuê.
Nghiêm Sùng thuê một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, sáu người ngồi vừa vặn, còn thuê một tài xế riêng. Tô Hảo ngồi phía sau, dựa vào cửa sổ, di động vang lên.
Lại là Đường Du.
Từ sau sinh nhật Đường Du lần trước, Tô Hảo được Chu Dương đưa về, cô cũng không liên lạc với Đường Du nữa.
Đường Du: “Hảo Hảo.”
Đường Du: “Hình như chuyên viên giao dịch chứng khoán mà Đường Duệ thuê gặp phải chút chuyện, hắn giúp công ty con của Văn gia môi giới một phi vụ, cuối cùng lại rút củi dưới đáy nồi.”
Đường Du: “Hiện tại có chút thảm.”
Tô Hảo: “Anh ấy không sao chứ?”
Đường Du: “Không khỏe lắm.”
Tô Hảo: “Cảm ơn đã thông báo.”
Cô vốn không hiểu công việc của Đường Duệ. Tô Hảo chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn WeChat cho anh ấy.
Tô Hảo: “Đường Duệ, anh không sao chứ?”
Nhưng Tô Hảo đợi một lát mà đầu kia không trả lời. Tô Hảo trầm mặc vài giây để điện thoại xuống, không hỏi nhiều nữa. Ngoài cửa sổ, cảnh sắc liên tục lướt qua đến địa phận Đông Thị, phong cảnh ở đây đẹp hơn so với Lê Thành một chút vì bên này không có nhiều nhà cao tầng như vậy. Sau gần một tiếng di chuyển, bọn họ đã đến khu nghỉ dưỡng.
Đoàn người xuống xe.
Thời tiết rất lạnh, Tô Hảo mặc áo khoác mỏng, từ xa đã nhìn thấy dây thép chăng giữa hai ngọn núi. Tiểu Thất tháo mũ xuống, chỉ vào đó nói: “Lát nữa chúng ta sẽ tới đó chơi, ha ha ha, căng thẳng không?”
Tô Hảo cười cười: “Vẫn còn ổn.”
“Không cần khẩn trương, chúng tôi đều ở đây mà.” Tiểu Thất vỗ bả vai Tô Hảo, xoay người vào khách sạn. Tô Hảo cũng đuổi theo, mỗi người về phòng riêng.
Tất cả phòng riêng đều có cửa sổ lớn sát đất và một ban công, phía sau chính là bể bơi.
Tô Hảo gửi tin nhắn báo bình an cho Thành Linh, sau đó xuống tầng ăn cơm. Sáu người ăn bữa cơm rất đơn giản, bọn họ bưng khay đồ ăn đến cùng một chỗ ngồi ăn ngon lành.
Tiểu Thất nói: “Còn phải leo núi khoảng một giờ nữa mới tới đỉnh núi cơ, mọi người có muốn đi cáp treo không?”
Tiêu Hoa lắc đầu: “Không cần, hiếm khi chúng ta mới tới đây một lần, leo núi cũng được mà.”
Kỳ Kỳ dựa vào người Nghiêm Sùng, gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta phải cố gắng một lần chứ.”
Đương nhiên Tô Hảo cũng không có dị nghị.
Vì thế mấy người ăn cơm trưa xong liền xuất phát đi bộ đến chân núi, trên tay là tấm bản đồ địa hình, chậm rãi leo núi. Thật ra thể lực Tô Hảo không quá tệ nhưng thể lực những người còn lại không được tốt lắm, đi một chút phải dừng một chút. Kỳ Kỳ thấy Tô Hảo không xi nhê gì, bèn ôm chặt lấy cánh tay Tô Hảo: “Hảo Hảo, em kiên cường thật đó, không than lấy một câu nào.”
Sau thời gian dài ở chung, cô ấy đã phát hiện ra Tô Hảo là người ổn trọng, tính cách ôn nhu, cũng rất ít kêu khổ than mệt, không oán giận mà rất kiên cường, cảm giác như cô có thể nhìn thấu mọi việc, có thể chịu đựng được hết tất cả.
Tô Hảo uống một ngụm nước, cách đỉnh núi càng ngày càng gần, tiếng thét chói tai càng ngày càng lớn.
Cô nhìn Kỳ Kỳ một cái, nói: “Em cũng mệt mà, chỉ là có nói ra cũng vô dụng, chi bằng tiết kiệm chút sức còn hơn.”
Nghiêm Sùng liếc Tô Hảo rồi chọc Kỳ Kỳ một cái: “Em phải học Tô Hảo nhiều đó.”
“Không học được!” Kỳ Kỳ phản kháng.
Tô Hảo nhìn bọn họ lại sắp đánh nhau, nhanh chóng đi trước vài bước. Có lẽ phải có người chờ đợi, có người than khổ mới đúng theo tự nhiên. Cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi.
May mắn là khu chờ đợi không có người. Mấy người Tiểu Thất đã sớm mệt rã rời, lập tức đi qua mặc trang bị an toàn, không tốn quá nhiều thời gian.
Tô Hảo ở phía sau nhìn ba người Tiểu Thất một trước một sau đi lên phía trước, bộ dáng rất đơn giản nhưng lúc đứng ở trên cao nhìn xuống non xanh nước biếc, cô lại cảm thấy đặc biệt trống trải, nhìn không thấy đáy, hoang mang vô tận. Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng đi ngay cạnh nhau.
Kỳ Kỳ kinh hãi thét chói tai.
Nghiêm Sùng đỡ cô ấy, nói: “Trời ơi đi nhanh lên, hai bước nữa là qua rồi. Đừng kêu nữa, màng nhĩ của anh sắp rách rồi đây này.”
“A a a a…” Tốt lắm, hai người vừa đi qua là Kỳ Kỳ đã ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Tô Hảo khuyên nhủ: “Hảo Hảo à, hay là em đừng đi đường này nữa mà quay trở lại đường cũ đi, thế này quá sợ rồi.”
Tô Hảo đã mặc đủ đồ trên người, cô mím môi nở nụ cười, trấn an Kỳ Kỳ.
Đều đã tới đây rồi, bọn họ phải qua dây thép mới có thể xuống núi phía bên kia. Tô Hảo hít thở sâu một hơi, làm theo ý huấn luyện viên, giẫm lên dây thép.
Một khắc giẫm lên sợi dây kia, thân thể cô khẽ lay động, dưới chân hơi hẫng đi một nhịp. Cô liếc mắt nhìn thung lũng dưới kia, trước mắt tối sầm lại, không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Tô Hảo, mau lại đây.” Giọng nói của Tiểu Thất vang lên ở bên kia.
Lúc này đầu dây thép bên kia khẽ lắc lư, Tô Hảo quay đầu nhìn lại đã trông thấy một người đàn ông cao lớn mặc trang bị an toàn, áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, đồng hồ trên cánh tay kia rất quen thuộc. Anh đang cúi đầu sửa lại cổ áo, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú phong lưu kia lọt vào mắt khiến Tô Hảo ngây ngẩn cả người.
Chu Dương nhướng mày, một tay nắm lấy tay vịn trên đỉnh đầu, đi được hai bước mới cất tiếng: “Em cũng to gan đấy, mau xoay người qua, dịch về phía trước đi, đừng nhìn dưới chân nữa.”
Anh đến đây khi nào vậy?
Tô Hảo không nhúc nhích, nắm chặt lấy tay vịn.
Anh vừa đi là dây thép lập tức di chuyển. Tô Hảo nuốt nước miếng, ánh mắt không khống chế được nhìn xuống phía dưới. Mà lúc này, Chu Dương đã đi tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng xoay người cô qua để bàn tay anh đỡ lấy eo cô, anh ghé sát vào tai cô nói: “Đi nào, mau bước về phía trước đi. Đừng dọa anh nữa, sắc mặt em trắng bệch cả ra rồi.”
Tô Hảo nhìn Tiểu Thất và Kỳ Kỳ bên kia, bọn họ cũng sốt ruột lo lắng muốn chết, thỉnh thoảng còn liếc nhìn người đàn ông phía sau cô.
Tay anh để sau lưng đột nhiên đẩy Tô Hảo lên một bước, cánh môi cô run rẩy, chậm rãi đi bước đầu tiên: “Giỏi lắm, cố lên nào.”
Giọng nói cổ vũ của Chu Dương vang lên trên đỉnh đầu.
Tô Hảo lại nuốt nước miếng, bàn chân có chút run rẩy giẫm lên phía trước, nhiều lần cô cảm giác chân mình không sờ thấy dây thép đâu cả mà sắp rơi xuống dưới kia. Anh lập tức đỡ lấy cô trở về vị trí cũ. Lòng bàn tay Tô Hảo đều là mồ hôi, cứ như vậy nhìn Tiểu Thất và đám người Kỳ Kỳ phía trước, từng bước từng bước đi hết đoạn đường.
Cánh tay cô được Kỳ Kỳ kéo lại, đạp lên vạch đích.
Tô Hảo cảm thấy đầu gối mình cũng run rẩy theo, Chu Dương ở phía sau cô đã đi xuống. Hai huấn luyện viên tiến lên, hỗ trợ cởi trang bị an toàn trên người bọn họ.
Tô Hảo cởi đồ trang bị xong.
Cô bước lên phía trước, đứng dựa vào gian hàng, hít thở sâu một hơi.
Ẩn nhẫn, cố gắng hiểu chuyện, chiếu cố người nhà, không để cho người nhà phải lo lắng, săn sóc đủ mọi chuyện, bị ruồng bỏ, tất cả như sợi dây bị kéo căng đến mức tối đa, hiện đã đứt đoạn.
Chu Dương xắn tay áo lên, vặn nắp, đưa chai nước cho Tô Hảo. Mà cô lại nghiêng đầu đi, anh nắm bả vai, xoay người cô lại, mu bàn tay chợt nhỏ một giọt nước mắt.
Hai hàng nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt cô, cô nhíu chặt mày, muốn trốn tránh.
Chu Dương đặt chai nước sang một bên, giữ chặt gáy cô. Tô Hảo ngã vào trong ngực anh, mùi linh sam dễ ngửi xuất hiện khiến cô an tâm hơn hẳn. Tô Hảo thấp giọng giải thích: “Em sợ muốn chết.”
Chu Dương giơ tay, vuốt tóc cô.
Đầu ngón tay cũng run rẩy theo.
“Đi tới đây là tốt rồi, anh cũng bị em hù chết đó.”