Thất Hôn

Chương 55: Cô gái Hồi Giang

Tô Hảo hơi ngừng lại vài giây, trả lời: “Không cần.”

Cô chui ra khỏi lòng anh, giẫm lên đôi giày cao gót, rất nhanh đã đi về phía cửa. Cô quẹt thẻ mở cửa mới phát hiện anh đã vào tiểu khu.

Cũng đúng, anh còn có thể mua chuộc được chú Lâm trong phòng trực ban thì tiểu khu cỏn con này có thể ngăn được anh sao. Cô cúi đầu đi tới, trong nháy mắt khi chạm mắt nhau, cô nhìn thấy chính bản thân mình trong mắt anh, cũng nhìn thấy một chút dịu dàng được cất giấu. Tô Hảo không muốn suy nghĩ nhiều nữa, bước chân của người đàn ông cũng theo sau.

Vài giây sau, anh đi tới bên cạnh, cúi đầu nhìn cô khẽ mỉm cười: “Yêu đương không?”

Giọng nói trầm thấp xẹt qua bên tai.

Tô Hảo hung hăng quét mắt nhìn anh một cái.

Chu Dương sờ sờ khóe môi: “Vậy ngày mai anh lại đến hỏi.”

Đi tới đầu cầu thang, Tô Hảo đi rất nhanh, ánh chiều tà chiếu thẳng vào lưng cô để lộ cần cổ trắng nõn. Chu Dương đi theo phía sau, đôi mắt dừng ở trên người cô, nhất thời không dám nói thêm một lời cợt nhả nào.

Hai người một trước một sau leo lên cầu thang, tiếng bước chân vang lên từng chút một, dường như trong cầu thang chỉ có hai người bọn họ. Tô Hảo liếc nhìn chiếc đồng hồ hơn ngàn vạn ở cổ tay anh, đường nét trên cánh tay anh vô cùng rõ ràng, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, vẫn là bộ dáng bất cần đời như cũ.

Tô Hảo thu hồi tầm mắt, không nhìn nữa.

Thỉnh thoảng trên người anh vẫn mang theo dáng vẻ từ thời trung học.

Có lẽ đó vốn là bản tính phong lưu trời sinh.

Sắp đến lầu ba, Tô Hảo xoay người, đứng ở trên bậc thang cảnh cáo nhìn anh. Chu Dương định châm thuốc thì cô đột nhiên xoay người, làm động tác của anh dừng lại.

Một giây sau, anh vô thức buông điếu thuốc xuống: “Hả?”

Tô Hảo: “Trở về đi.”

Chu Dương nhướng mày: “Không thể vào nhà em uống ly nước hay sao?”

“Không được.”

“Anh muốn gặp dì Thành.”

Tô Hảo: “...”

Lúc này, điện thoại di động của Chu Dương vang lên, anh khẽ nhíu mày cầm điện thoại lên nhìn, là Lục Khởi gọi tới. Anh nhấn nút nhận máy, vẻ lười nhác trên mặt đã không còn nữa.

“Nói.”

“Tập tài liệu lần trước đã xảy ra vấn đề.” Giọng nói Lục Khởi bình tĩnh nhưng vẫn nghe được chút lo lắng trong đó.

“Biết rồi, bây giờ tôi qua đó ngay.” Chu Dương vừa nói vừa nhìn Tô Hảo. Tô Hảo thấy anh nhận điện thoại, lập tức xoay người lên lên lầu ba. Chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, cửa mở ra, cô đi vào, trở tay đóng cửa lại, hành lang nhất thời yên tĩnh.

Chu Dương: “...”

Về đến nhà, Thành Linh đang làm bột mì ở trên bàn ăn. Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, nhìn thấy con gái trở về bèn nói: “Mẹ pha cho con một ly nước chanh mật ong rồi đó. Chắc sắp nguội rồi, con mau uống đi.”

“Vâng ạ.” Tô Hảo đi rửa tay, sau đó cô cầm ly nước đứng bên cạnh bàn ăn. Cô vừa uống nước vừa nói chuyện phiếm với Thành Linh, ánh chiều tà dần dần chìm vào trong áng mây, âm thanh hai mẹ con nói chuyện phiếm vang vọng căn phòng tạo cảm giác vô cùng ấm cúng.

Thành Linh không đề nghị trở về Giang Thị nữa.

Tô Hảo âm thầm vui vẻ.

“Con nói chuyện với chủ nhà chưa?” Thành Linh xoa mặt, liếc mắt nhìn Tô Hảo đang ngồi trên ghế, cô gật đầu: “Dạ rồi.”

“Người ta thế nào?”

“Cũng được.” Thật ra Tô Hảo không nhớ nổi diện mạo của Chương Tân Hoa là như thế nào. Trong ấn tượng của cô thì cậu chàng này còn khá trẻ, cậu ta gọi Chu Dương là ‘anh’ nhưng lúc nói chuyện trên WeChat lại có vẻ là người khá trầm ổn.

“Vậy là tốt rồi, con cứ nói chuyện trước đi. Gần đây ở lầu trên có nhà làm loạn, chắc lúc đó chủ nhà sẽ quay lại, đến lúc đó mẹ sẽ thử thăm dò thằng bé một chút.” Trong lòng Thành Linh có chút chờ mong, tinh thần tốt hơn một chút.

Thành Linh biết Tô Hảo không có ý tứ gì với Đường Duệ. Nhưng dù sao bà cũng là người từng trải, có thể nhìn thấy chút tình ý trong đáy mắt Đường Duệ, mà bà cũng hy vọng Tô Hảo có chút tình cảm với Đường Duệ để tác hợp hai đứa thành đôi. Thành Linh liếc mắt nhìn Tô Hảo, thấy cô đang chơi điện thoại nên cũng không nhắc tới nữa.

Tối hôm qua bà đã nói lâu như vậy mà Tô Hảo không trả lời lại, đại khái đã biết được ý tứ của cô.

Sau bữa tối.

Mẹ và con gái đang xem TV trên ghế sô pha.

WeChat của Tô Hảo vẫn vang lên thông báo mới.

Cô mặc quần áo ở nhà, tựa vào tay vịn ghế sô pha, gập chân trả lời tin nhắn.

Cô cứ tưởng sinh nhật của Tô Thiến sẽ vào cuối tuần này, kết quả là bà ấy nhìn lầm lịch, hóa ra phải đến tuần sau.

Tô Hảo không nhịn được cười rộ lên.

Dì Tô Thiến thật sự rất đáng yêu.

Bên này, Z cũng gửi tin nhắn cho cô.

Z: “Ăn tối chưa?”

Tô Hảo: “Vừa mới ăn, còn anh?”

Z: “Anh vẫn còn bận việc, em có thích uống rượu không?”

Tô Hảo: “Bình thường, tôi không giỏi uống rượu cho lắm.”

Z: “Anh biết ngay mà.”

Tô Hảo: “Phải không đó.”

Qua vài phút sau, bên kia lại nhắn tới.

Z: “Có phải gần đại học Hồi Giang có một đoạn đường rất kỳ lạ phải không?”

Tô Hảo: “Anh cũng biết ư?”

Z: “Năm đó anh đến Hồi Giang cũng thuận tiện đến trường đại học đó, lúc đi tới con đường nhỏ kia còn không thấy điểm cuối đâu, anh còn tưởng rằng mình phải đi tới thiên trường địa cửu. Nào ngờ đó chỉ là một bức tường chắn ngang có thể đẩy ra được, thiết kế rất tinh vi.”

Tô Hảo: “Đúng vậy, tôi nhớ lúc học năm thứ nhất đã từng bị bạn cùng phòng lừa gạt một lần. Lúc đi được một nửa mới phát hiện phía sau không có ai, dọa tôi sợ chết khϊếp.”

Z: “Hóa ra em còn nhát gan như thế.”

Tô Hảo: “Anh rất thích Hồi Giang sao?”

Z: “À, đúng rồi, rất thích.”

Tô Hảo: “Vậy anh có thích Lê Thành không?”

Z: “Lớn lên ở đây thì đương nhiên đó là gốc rễ của mình, chưa nói tới chuyện thích hay ghét nhưng nếu người mình yêu ở đây thì anh sẽ có thêm chút lòng trung thành với nơi này.”

Tô Hảo nhìn những lời này, trái tim chợt đập thình thịch.

Người này còn rất biết cách ăn nói.

Z: “Em có sự trung thành không?”

Lời này vừa hỏi ra.

Tô Hảo không biết trả lời thế nào.

Vài giây sau, cô gửi emoji mặt cười qua.

Người đàn ông kia trả lời.

Z: “Chắc là không có rồi.”

Z: “Phải làm thế nào mới có thể có được sự trung thành của em đây? Hả?”

Nhìn chằm chằm vào khung chat một hồi, Tô Hảo càng không biết trả lời như thế nào, tựa hồ anh đang thăm dò điều gì đó nhưng hình như lại không giống, chỉ là đang nói chuyện phiếm bình thường. Trong lời nói của anh vốn không có gì mập mờ nhưng từng câu từng chữ lại mang theo chút ý vị sâu xa, dường như đang muốn tìm hiểu chuyện gì đó. Tô Hảo nghĩ thầm người này quả thật rất lợi hại. Cô mỉm cười gửi vài emoji khác.

Z: “Muốn thi đấu ai gửi nhiều emoji hơn sao?”

Z: “Anh không giỏi đâu.”

Tô Hảo: “Tôi cũng vậy.”

Z: “Ừm.”

Z: “Em đang ở nhà sao?”

Tô Hảo: “Ừm.”

Hai mươi phút sau, cửa nhà bị gõ vang, Tô Hảo cầm điện thoại di động đứng dậy, mở cửa ra. Một người giao hàng đứng ở bên ngoài, trong tay xách theo một túi đồ lớn: “Tô tiểu thư phải không?”

“Vâng.”

“Đây là quà của một vị tiên sinh tên Z gửi cho cô.”

Tô Hảo nhận lấy cái túi kia, nhìn sơ qua, bên trong là bánh ngọt và rất nhiều hoa quả tươi, bên trong còn đặt một tấm thiệp đề tên Z.

Tô Hảo liếc điện thoại di động một cái.

Trên WeChat nhảy ra một tin nhắn.

Z: “Nhận được chưa?”

Tô Hảo nói cảm ơn với anh giao hàng, sau khi cất đồ đi mới ngồi xuống sô pha trả lời.

Tô Hảo: “Tôi nhận được rồi, anh gửi nhiều quá.”

Z: “Ăn nhiều một chút.”

Thành Linh cúi người qua, lật xem túi đồ rồi hỏi Tô Hảo: “Là ai tặng vậy?”

Dường như bà đã phát hiện ra đó là ai, mặt mày còn mang theo chút ý cười.

Tô Hảo nói: “Chủ nhà.”

Thành Linh kêu lên ‘ai da’ một tiếng: “Sao thằng bé lại mua nhiều như vậy chứ, nào là socola, nào là hoa quả, còn đây là cái gì?”

Bà rút ra một cái hộp.

Trong hộp là đủ loại bánh của hãng ‘Tuyết Mị Nương’.

Tô Hảo thò đầu ra nhìn ‘Tuyết Mị Nương’.

“Hình như bánh này rất ngon thì phải.” Thành Linh rất thích đồ ngọt, Tô Hảo ậm ừ một tiếng rồi soạn tin nhắn, nói lời cảm ơn cho Z.

Đầu bên kia không trả lời nữa.

Sau đó Tô Hảo và Thành Linh ăn một ít, còn lại Thành Linh cất trong tủ lạnh. Bà còn chu đáo chọn một ít, bỏ vào trong túi, bảo Tô Hảo ngày mai mang đến công ty chia cho mọi người.

Tô Hảo rửa mặt xong, nhìn Thành Linh đã nghỉ ngơi thì cô mới trở về phòng, nằm xuống.

Theo bản năng cầm di động lên nhìn.

Mới nhìn thoáng qua.

Người kia đã gửi tin nhắn tới.

Z: “Em định đi ngủ sao? Chúc ngủ ngon.”

Tô Hảo: “Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, cô vẫn nhìn thấy bó hoa hồng ở chỗ bảo vệ, lần này còn lớn hơn hôm qua rất nhiều. Tô Hảo để chú Lâm tự xử lý, mang theo bữa sáng và túi đồ ăn vặt đến công ty. Lúc vừa vào cửa, mấy người đã nhìn cô chằm chằm, còn có người hơn run chân khi nhìn thấy cô, Tô Hảo bất đắc dĩ hỏi chuyện: “Sao thế?”

Kỳ Kỳ chạy tới nhận lấy túi trong tay Tô Hảo, nháy mắt ra hiệu: “Hôm qua lúc tan tầm, anh chàng đẹp trai buộc dây giày cho em lại tới nữa sao?”

“Em không biết đâu, mấy nhân viên ở công ty khác trong tòa nhà đều biết chuyện rồi đó. Chậc chậc, không chỉ mỗi thế, có người còn lén hỏi chị xem anh chàng kia tên là gì đó!”

“Em phải cẩn thận đấy.” Kỳ Kỳ đi theo Tô Hảo vào chỗ ngồi của mình, lấy bữa sáng ra cho mọi người. Thế nhưng bọn họ không vội rời đi mà còn cố nán lại như thể đang nghe trộm.

Tô Hảo mở máy tính, hỏi chuyện: “Em phải cẩn thận cái gì cơ?”

“Cẩn thận người ta tới đào góc tường nhà em đó, trời ơi. Lúc anh ấy quét mắt cảnh cáo mấy cô gái kia, mẹ nó chứ, tuy mấy cô gái kia bị dọa sợ nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, quay sang nhớ thương anh ấy, sau đó bọn họ còn hỏi tên anh ấy cơ.”

Tô Hảo mở máy tính, nhìn màn hình, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Anh ấy luôn như vậy mà.”

Đi đâu cũng khiến phụ nữ nhớ mong.

Kỳ Kỳ: “Vậy anh ấy phải yêu em lắm thì em mới có cảm giác an toàn được.”

Tô Hảo mỉm cười nhưng không đáp lại.

Đúng lúc này.

Nghiêm Sùng bước ra từ phòng làm việc, tức giận muốn chết, ném văn kiện lên bàn cái ‘bịch’: “Phí Tiết không biết xấu hổ là gì à! Mẹ kiếp! Đã vậy ông đây phải tăng giá trên trời mới được!”

Nói xong còn khó chịu, hung hăng đẩy bàn sang một bên: “ĐM, người nào để bàn lộn xộn thế này!”

“Sao vậy?” Kỳ Kỳ lau miệng đầy dầu, chạy tới hỏi chuyện.

Nghiêm Sùng ngồi trên ghế, nói chuyện: “Bọn họ lại mở một cái trang web, trực tiếp dùng tiền đập lấy vị trí, mới qua một buổi sáng mà đã bị bọn họ đoạt 35% lưu lượng truy cập rồi!”

“Cái quái gì vậy?”

Kỳ Kỳ nhảy dựng lên: “Cái công ty chó má kia thật là quá đáng mà.”

“Liên Ốc và Thừa Phong đã bị thu mua!” Nghiêm Sùng tức chết đi được, chống cằm suy nghĩ: “Thật sự không được, chúng ta cũng phải dùng tiền đập.”

“Đấu đến cùng.”

Kỳ Kỳ: “Em đồng ý.”

Tô Hảo: “Để tôi làm việc ngay.”

Thế là tất cả mọi người đều bị khơi dậy ý chí chiến đấu, không còn ai bàn tán về Tô Hảo nữa, toàn bộ đều trở về vị trí tập trung làm việc của mình. Đến buổi chiều, Mỹ Thông đoạt về 80% lưu lượng, số lượng đơn đổ về dồn dập khiến Tô Hảo bận chết đi sống lại, trên trán là mồ hôi, cô ngồi trước máy tính, thấy một email được gửi đến.

Cô mở ra xem.

Lục Khởi: “Tô tiểu thư, vô cùng bội phục cô, Chu tổng có ném tiền cũng không làm gì được cô cả.”

Cùng lúc đó.

Lý Dịch, Hứa Điện, Chu Dương đang tụ tập cùng một chỗ, Giang Úc cầm một phần văn kiện đi tới, ném vào ngực Chu Dương rồi nói: “Nghe nói cậu đã bại trận trong tay Tô Hảo rồi hả?”

Chu Dương cắn điếu thuốc trong miệng, bàn tay lật văn kiện dừng lại.

Hứa Điện gỡ kính xuống lau, cười rộ lên: “Không chỉ thua mà còn thua rất thảm.”

“Ha ha ha ha, đáng đời!”

Lý Dịch: “Không theo đuổi được người ta thì thôi mà còn bị thua cô ấy, mất mặt quá.”

Chu Dương không rên một tiếng, quét mắt nhìn bọn họ. Anh cắn răng mở máy tính bảng, hỏi Lục Khởi: “Hiện tại thế nào rồi?”

Lục Khởi: “Chúng ta chỉ còn lại 10% lưu lượng thôi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Chu Dương: “...”

Thôi được rồi.

Vẫn là bà xã nhà mình lợi hại nhất.

Hôm nay không có biện pháp tan tầm đúng giờ, bận rộn đến hơn tám giờ. Vợ chồng Kỳ Kỳ mời khách, một đám người ăn cơm tối ở cửa hàng nhỏ dưới tiểu khu nhà Tô Hảo, bàn bạc kế hoạch đi du lịch ở Đông Thị. Bởi vì lần kinh doanh này khá ổn áp nên đơn hàng lao đến ầm ầm, doanh số tăng vọt chỉ trong vòng nửa tháng.

Cho nên Nghiêm Sùng vô cùng vui vẻ, quyết định tổ chức đi du lịch vào cuối tuần này luôn.

Tô Hảo cũng có chút chờ mong.

Đây là cảm giác không bao giờ có trong Phí Tiết.

Không có nhiều lục đυ.c với nhau như vậy, tất cả mọi người đều vì một mục tiêu chung mà tiến lên. Lần đề xuất thu mua này cũng làm cho tất cả mọi người trong Mỹ Thông càng thêm đoàn kết.

Về đến nhà đã là mười giờ rưỡi tối, Thành Linh nhìn cô trở về rồi mới đi ngủ.

Tô Hảo lấy đồ vật, động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tắm rửa xong rồi đi ra đã hơn mười một giờ. Cô nằm trên giường, chần chờ một chút rồi cầm lấy điện thoại di động.

Z: “Hôm nay em bận sao?”

Tô Hảo: “Bề bộn nhiều việc, vừa trở về xong.”

Z: “Em vất vả rồi.”

Tô Hảo: “Còn anh? Anh đang ở nhà à?”

Z: “Không phải, anh đang ở bên ngoài.”

Tô Hảo: “Ừm.”

Ước chừng mười phút sau, Tô Hảo vô cùng buồn ngủ, mí mắt dính vào nhau, di động lại vang lên.

Cô cầm lên xem.

Z: “Có một chuyện anh muốn nói với em, thật ra anh đã yêu một cô gái Hồi Giang.”