Thất Hôn

Chương 54: Hồi Khê

Chu Dương không lên tiếng, đoạt lấy máy tính bảng trong tay Tô Thiến, nhìn lướt qua.

Được lắm, người được giới thiệu lần này không phải là người lắm tiền nhiều của như Thẩm Hách mà là Chương Tân Hoa. Điều quan trọng nhất, hiện nay Chương Tân Hoa là chủ nhà của Tô Hảo, cơ hội hai người gặp mặt sẽ được tăng lên rất nhiều, mà yêu cầu của người nhà Chương Tân Hoa đã giảm xuống chỉ cần là nữ là được.

Anh có dự cảm, nếu ngay từ đầu người được giới thiệu là Chương Tân Hoa thì không chừng anh đã thành công rồi.

Anh khẽ nhéo bàn tay cứng nhắc, gân xanh nổi cả lên, sau đó ném máy tính bảng cho Tô Thiến, lành lạnh liếc mắt nhìn Tô Thiến một cái, xoay người đi lên lầu.

Lần đầu tiên Tô Thiến bị con trai nhìn như vậy.

Bà ngây ngốc vài giây, cầm chặt lấy máy tính bảng trong l*иg ngực, sống lưng tự dưng lạnh hơn vài phần.

Bà chợt lấy lại tinh thần.

Vội vàng hô to: “Dì giúp việc, trời ơi, tôi lạnh chết đi được, dì nấu cho tôi bát canh gừng đi.”

Sau đó bà mang dép vào, đi về phía nhà bếp.

Sau khi lên tầng, Chu Dương lấy điện thoại di động ra gọi cho Chương Tân Hoa. Rất nhanh, đầu bên kia nhận máy, giọng nói trong trẻo vang lên: “Alo anh Dương à.”

Chu Dương tựa vào bàn, cầm lấy cây bút: “Mẹ tôi giới thiệu đối tượng cho cậu hả?”

“A, hình như là thế, mẹ em vừa mới gửi tin nhắn WeChat cho em mà em còn chưa xem nữa, giờ em đang ở bên ngoài.”

“Vậy cậu có quen Tiểu Hảo không?”

“Có chứ.”

“Rất tốt.” Chu Dương liếʍ khóe môi.

“Hả? Cái gì vậy anh Dương.”

Sáng sớm hôm sau, Tô Hảo vào nhà vệ sinh rửa mặt, trong phòng bếp truyền đến âm thanh bận rộn. Thành Linh cầm xẻng, đi tới cửa nhà vệ sinh hỏi cô: “Tô Hảo, mẹ làm hơi nhiều đồ một chút, con mang đến công ty ăn nhé?”

Miệng Tô Hảo còn dính đầy kem đánh răng, cô nhìn Thành Linh, gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”

“Không có việc gì, à đúng rồi…” Thành Linh ho khan một tiếng, Tô Hảo quay lại nhìn bà, lúc trông thấy vẻ mặt tươi cười của mẹ, Tô Hảo nhướng mày: “Cái gì cơ ạ?”

Thành Linh cười: “Mẹ đã gửi cho con danh thϊếp rồi đó, con nhớ xem qua một chút.”

“Là người do Tô Thiến giới thiệu đấy, hình như là chủ nhà của chúng ta nhưng đó là một cậu chàng khá đẹp trai.” Thành Linh không còn lo lắng nữa, nụ cười cũng thoải mái hơn một chút.

Tô Hảo sửng sốt.

Cô nhổ bọt xong rồi súc miệng, cầm khăn lau mặt, vừa bôi kem dưỡng da vừa hỏi chuyện: “Chương Tân Hoa?”

“Hình như là vậy.”

Anh chàng chủ nhà trẻ tuổi này, hình như Tô Hảo đã gặp qua một lần vào đêm hôm đó, thời gian còn lại cô chỉ trả tiền thuê nhà qua WeChat chứ hai người chưa từng nói chuyện lần nào.

Chương Tân Hoa cũng không đăng lên nhóm bạn bè, có lẽ là muốn che giấu những vị khách thuê này.

Cậu ta từng thấy cô dây dưa với Chu Dương.

Cậu ta chịu nói chuyện với cô ư?

Tô Hảo lau tay, chuẩn bị xong xuôi mới vào phòng ngủ, thay quần áo đi ra. Thành Linh đã bưng bữa sáng đặt lên bàn, Tô Hảo ngồi xuống. Thành Linh quay sang nhìn cô nói: “Lát nữa nhớ kết bạn với người ta đấy.”

Tô Hảo cầm thìa: “Dạ.”

Không phải đã có WeChat rồi sao? Còn muốn thêm cái gì nữa?

Tô Hảo mang theo bữa sáng đã chuẩn bị cho bọn họ, nhanh chóng xuống lầu. Bên ngoài gió rất lớn, còn rất lạnh, mùa đông sắp tới rồi, Tô Hảo kéo áo khoác mỏng ôm chặt lấy cơ thể, đi tới tiểu khu.

Chú trực ban đột nhiên ôm một bó hoa hồng đưa cho cô.

Tô Hảo sửng sốt.

“Chú Lâm, gì vậy ạ?”

Chú Lâm cười: “Buổi sáng có một cửa hàng bán hoa đưa tới, nói là tặng cho cháu.”

“Ở đây có thiệp nữa.” Chú ấy rút ra một tấm thiệp đưa cho Tô Hảo, cô nhận lấy mở ra xem.

Chào buổi sáng bà xã.

Chu Dương.

Tô Hảo nhét tấm thiệp vào, nói với chú Lâm: “Chú tự xử lý đi.”

Nói xong, cô liền quẹt thẻ đi ra ngoài tiểu khu.

Chú Lâm đứng tại chỗ, qua vài giây sau mới trở về phòng trực ban, gọi điện thoại.

“Ai da, Chu tiên sinh à, cô ấy bảo cô ấy không cần, để tôi xử lý.”

Đầu bên kia, giọng nói của người đàn ông rất thấp: “Ừm.”

Sớm đã đoán được.

Tô Hảo lên lầu vào công ty, liếc mắt một cái đã thấy Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng ngồi ở trên sô pha, tay Kỳ Kỳ còn đặt ở trong tay Nghiêm Sùng. Tô Hảo đi tới, đặt bữa sáng trước mặt bọn họ: “Hôm nay là bánh bao hấp nè.”

Kỳ Kỳ lập tức rút tay về: “A a a cảm ơn em nhiều Tô Hảo.”

“Cảm ơn nha.”

“Không cần khách khí.” Tô Hảo nhìn hai người bọn họ, nở nụ cười. Cô quay trở về vị trí của mình, xem ra sau khi trải qua một buổi tối, bọn họ đã làm hòa. Chỉ chốc lát sau, những người còn lại cũng đi tới, tranh nhau ăn bữa sáng, bọn họ cực kỳ vui vẻ, cuối cùng còn phát lì xì cho Tô Hảo.

Kỳ Kỳ uống sữa ngồi ngay bên cạnh Tô Hảo, nói: “Bữa sáng này cũng được tính vào lương cơ bản chứ nhỉ?”

Tô Hảo nói không cần nhưng rồi cô chợt dừng lại, nghe Kỳ Kỳ nói: “Vậy em có thể bảo mẹ làm đồ ăn sáng mỗi ngày được không? Nếu ngày nào mẹ em bận thì bọn chị sẽ linh hoạt chuẩn bị đồ, được không?”

Tô Hảo nhìn Kỳ Kỳ một cái rồi suy nghĩ một chút, nếu vậy thì mẹ sẽ có việc làm thêm, cũng có tinh thần hơn một chút. “Vậy để em thương lượng với mẹ một chút.”

“Vậy thật tốt quá!” Kỳ Kỳ hút bịch sữa, nghiêng đầu nhìn Tô Hảo. Tô Hảo phát hiện tầm mắt cô ấy, bớt chút thời gian quét mắt nhìn cô ấy một cái.

Kỳ Kỳ cười: “Tối hôm qua chị nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai buộc dây giày cho em đó, người ấy là ai hả? Vậy mà em còn nói đó là người không đáng nhắc tới, em định giấu giếm gì đây hả.”

Lúc đó Tô Hảo vốn không chú ý lắm, thế nhưng cô ra khỏi xe trước, Kỳ Kỳ ở phía sau nhìn thấy cũng là chuyện bình thường. Cô dừng một chút rồi nói: “Cũng chỉ như vậy thôi.”

“Em đừng nói vậy chứ, em nói thử xem người này như thế nào?”

“Hoàn hảo nhưng mà…” Tô Hảo mở màn hình máy tính ra, tiếp tục: “Anh ấy…”

“Có phải rất nhiều phụ nữ thích anh ấy không? Hẳn là anh ấy rất phong lưu phải không?” Kỳ Kỳ bóp dẹp hộp sữa tiếp lời Tô Hảo, Tô Hảo đành phải gật đầu.

Kỳ Kỳ: “Chị có thể đoán được đại khái là vậy, em có biết đồng hồ trên tay anh ấy bao nhiêu tiền không?”

Tô Hảo lắc đầu, cô rất ít khi chú ý đến chuyện này.

“Phải hơn hai ngàn vạn đó.” Kỳ Kỳ hạ giọng nói: “Chắc là anh ấy cũng khá giả lắm nhỉ, chẳng lẽ là phú nhị đại ư?”

Tô Hảo: “Không phải.”

“Đậu má? Vậy thì là ông chủ công ty nào rồi còn gì.” Kỳ Kỳ mở to hai mắt: “Người đàn ông tốt như vậy mà em cũng không cần? Vậy em muốn dạng gì?”

Tô Hảo chống cằm nhìn về phía Kỳ Kỳ, mặt mày cô nhu hòa, nhìn qua còn mang theo một chút ôn nhuận, Kỳ Kỳ bị cô nhìn lâu như vậy còn hơi đỏ mặt.

Quả thật Tô Hảo rất đẹp.

Tô Hảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Em không biết phải hình dung với chị như thế nào.”

“Cũng đúng, mỗi người đều có hình mẫu lý tưởng riêng, có tư tưởng riêng.” Kỳ Kỳ sờ mái tóc mềm mại của Tô Hảo, chỉ cảm thấy loại tóc dài đen nhánh tự nhiên này mang đến cảm giác thật thoải mái.

Tô Hảo liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ một cái, tiếp tục làm nốt công việc dở dang.

Kỳ Kỳ là người rất hiểu chuyện.

Lúc này Tô Hảo mới có cảm giác kết giao với bạn bè.

Đương nhiên Vân Lục cũng được coi là bạn bè của cô. Nhưng dù sao cô ấy cũng là người của Chu Dương.

Hơn mười giờ trưa mới được nghỉ ngơi, Tô Hảo xem WeChat. Thành Linh đã gửi danh thϊếp cho cô, Tô Thiến cũng gửi đến, số điện thoại hai người gửi tới không phải số hiện tại của Chương Tân Hoa.

Tô Hảo nhìn vài lần rồi thoát ra, phát hiện trong danh bạ có thêm một người nữa. Tô Hảo mở ra, đó là số Thành Linh gửi.

“Chào Tô Hảo.”

Tô Hảo dừng một chút, nhấn đồng ý.

Vừa mới thông qua, bên kia đã gửi tin nhắn tới.

Z: “Chào Tô Hảo, em ăn sáng chưa?”

Tô Hảo trả lời: “Ăn rồi.”

Z: “Trời lạnh rồi, em nhớ mặc nhiều hơn nhé.”

Tô Hảo: “Cảm ơn, anh cũng vậy.”

Z: “Anh có thể gọi em là Hảo Hảo được không?”

Tô Hảo: “Có thể.”

Z: “Hảo Hảo, em nói chuyện ngắn gọn thật đó, em có gì muốn hỏi anh không?”

Tô Hảo: “Hiện tại không có.”

Z: “À, được rồi.”

Công nghệ quân sự khoa học kỹ thuật.

Chu Dương soạn xong văn mẫu trong đầu, ngón tay nhấp vào khung chat. Chỉ vài giây sau, anh lại đặt điện thoại di động xuống, cả người thả lỏng, anh cầm điếu thuốc trong miệng xuống khẽ ‘chậc’ một tiếng.

“Tại mình lo lắng quá nên mới chia một câu làm hai, chậc.” Anh dụi tắt điếu thuốc, nâng chén lên uống một ngụm trà đã nguội. Trợ lý Lục đứng ở một bên, trong tay còn cầm văn kiện.

Nhìn Chu tổng cẩn thận gõ ‘bà xã’ ra, sau đó lại xóa đi, chuyển sang hẹn Tô Hảo đi ăn cơm, kết quả lại cảm thấy không đúng, tiếp tục xóa đi.

Sau đó thấy anh gõ ‘anh nhớ em’ rồi lại xóa bỏ.

Vì thế lịch sử trò chuyện liền biến thành như bây giờ.

Khởi đầu vô cùng đơn giản.

Đáy mắt trợ lý Lục có chút thương hại nhìn sếp mình.

“Chu tổng, ngài làm như vậy có ổn không?”

“Nếu không thì sao?” Chu Dương ngẩng đầu nhìn cậu trợ lý: “Cậu dạy tôi à?”

Trợ lý Lục lắc đầu: “Tôi không biết dạy.”

Chu Dương dựa người ra sau, kéo cổ áo, nới lỏng xương ngón tay rồi lại cầm lấy điện thoại di động, chuyên chú nhìn vào khung chat, trí não lại bắt đầu suy nghĩ về nội dung cuộc trò chuyện.

Z: “Em là người Hồi Giang sao? Ở Hồi Giang có một con suối rất nổi tiếng gọi là Hồi Khê, nghe nói có một truyền thuyết rất hay về nơi đó nữa, em có thể kể cho anh nghe một chút không?”

Buổi trưa tan tầm, Tô Hảo về nhà ăn cơm trưa xong. Lúc ngồi nghỉ trên ghế sô pha, cô mới nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng thầm nghĩ, Chương Tân Hoa đã từng đến Hồi Giang rồi sao?

Nhớ tới câu chuyện kia, đáy lòng Tô Hảo có chút mềm mại.

Khi còn bé từng có người hát một bài gọi là ‘Suối Hồi Khê’.

Người ta nói nơi đó là nơi định ước tam sinh tam thế, nếu như hai người vẫn còn muốn gặp nhau ở hai kiếp sau thì bọn họ phải uống một ngụm nước ở dòng suối đó, coi như đó là lời thề định ước.

Người Hồi Giang còn làm thêm bảng hiệu ở bên cạnh dòng suối Hồi Khê, người nào muốn uống nước ở dòng suối Hồi Khê này phải ở bên nhau ít nhất bảy năm mới được phép uống, nếu không sẽ gặp chuyện không may.

Bởi vì bảy năm là khoảng thời gian khá dài, rất nhiều người sẽ không chịu nổi.

Bởi vì câu chuyện quá đỗi chân thật dẫn đến việc rất nhiều người không dám tùy ý đến đó uống nước suối, thậm chí số người uống càng ngày càng ít đi.

Tô Hảo cũng từng ảo tưởng rằng cô sẽ cùng người mình yêu đến dòng suối này sau bảy năm ở bên nhau, đó sẽ là minh chứng cho đoạn tình yêu tươi đẹp nhất.

Tô Hảo tóm tắt câu chuyện gửi tới cho Z. Khoảng hai giờ sau, bên kia mới trả lời lại.

Z: “Truyền thuyết rất hay, giống như con người em vậy.”

Tô Hảo có cảm giác thân thiết hơn với người này một chút.

Buổi chiều không có quá nhiều việc cần làm, Tô Hảo đổi mấy sản phẩm không quá hấp dẫn sang loại khác. Mà Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng ầm ĩ suốt một, hai ngày qua đã làm hòa với nhau, lúc nào cũng dính lấy cùng một chỗ. Cô đóng cửa phòng làm việc lại là đám người Tiểu Thất lại vọt tới bên cạnh Tô Hảo, nói chuyện phiếm cùng cô.

Tiểu Thất nói: “Trước khi nghỉ chúng ta phải đi du lịch mùa đông một lần, mọi người thấy chỗ nào tốt?”

“Chơi trò mạo hiểm thăng bằng trên dây không?” Tiêu Hoa nói.

“Tôi thấy trò này cũng không tệ. Tô Hảo, cô thì sao?”

Tô Hảo: “Tôi không quen việc này, hai người tự sắp xếp là được rồi.”

“Được, vậy chúng ta nói chuyện này cho Nghiêm Sùng biết đi.” Trong mắt ba người hiện lên vẻ hưng phấn khiến Tô Hảo cũng có chút chờ mong.

Tiểu Thất nói: “Năm nay chúng ta nhất định phải đi, hôm nay công ty bên cạnh đã đi du lịch hết rồi. Tôi nghe nói bọn họ đi Disneyland đó, còn chụp rất nhiều ảnh làm tôi ghen tị muốn chết.”

“Tôi cũng ghen tị vô cùng.”

“Tôi cũng vậy.”

Hơn sáu giờ tan tầm, Tô Hảo và ba người Tiểu Thất cùng rời khỏi công ty, ba người bọn họ đều là kẻ độc thân, tính cách tương đối hướng nội. Bọn họ vây quanh Tô Hảo đi đến cửa, kết quả lúc ra khỏi công ty đã gặp một đám người cãi nhau, đấu đá lung tung khiến Tô Hảo phải chật vật trốn sang bên cạnh.

Sau lưng đυ.ng phải một người.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy chiếc cằm người đàn ông kia, vẻ mặt anh hơi lạnh lùng, đường nét cứng rắn rõ ràng. Anh nhìn những người đυ.ng phải cô, đáy mắt mang theo sự cảnh cáo. Sau đó anh cúi đầu, đôi mắt hẹp dài hiện lên khuôn mặt của cô, Chu Dương thấp giọng nói: “Tan tầm rồi?”

“Anh tới đón em.”