Thất Hôn

Chương 53: Thêm phiền phức

Hôm nay để tiện cho công việc, Tô Hảo đã mặc váy cùng giày trắng nhỏ, vừa rồi dẫm vào dây giày nên bị lỏng ra. Ngón tay thon dài dưới ánh đèn cột đâu vào đấy, Tô Hảo sững sờ, theo phản xạ lui về phía sau, chân vừa mới rời đi đã bị Chu Dương một phen nắm lấy kéo về phía trước.

Nơi anh nắm giữ là làn da lộ ra của cô, lòng bàn tay ấm áp, hơi thô lệ.

“Chân em thật thon.” Giọng nam nhân truyền đến, mang theo vài phần hài hước.

Truyền tiến vào tai.

Cùng lúc đó, một giọng nói mê hoặc cũng vang lên.

“Chu Dương! Tô Hảo!”

Không xa gần đấy, Tô Hảo ngẩng đầu nhìn thấy Lý Tú đã lâu không gặp, trong bối cảnh ồn ào, cô gái một thân tươi đẹp với váy chữ T hồng nhạt, lộ ra đôi chân dài nhưng sắc mặt lại có chút trắng bệch.

Một thân trương dương tự tin kia ập vào trước mặt lại giống như một pháo đài bằng giấy, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Trong đầu không biết vì sao lại nhớ tới lúc đầu, một đám người nghị luận.

A.

Cô không phải kiểu mà anh thích.

Tô Hảo dùng sức rút chân về.

Rút đến tàn nhẫn.

Nam nhân trước mặt không chút phòng bị mà ngã về phía sau, trên gương mặt tuấn tú của anh mang theo kinh ngạc.

Tô Hảo khẽ liếc anh một cái, quay lưng bỏ đi.

“Tô Hảo!”

Chu Dương gọi một tiếng!

Có giọng nói đuổi theo phía sau, bước chân của Tô Hảo nhanh hơn, chạy nhanh lên cầu thang.

Lý Tú che miệng, trơ mắt nhìn nam nhân mà cô ta đã theo đuổi gần một năm nay, cho dù bị ngã trên mặt đất cũng nhanh chóng ngồi dậy, mắt lạnh nhìn cô ta một cái, đáy mắt mang theo cảnh cáo, sau đó đuổi theo thân ảnh mảnh khảnh phía trước, ba bước đi vào cửa cầu thang. Cô ta quả thực không thể tin được.

“Chu Dương...”

“Chu Dương!!”

Cô ta nhìn cửa cầu thang, lại nhìn đến chỗ Tô Hảo vừa đạp chân, nơi Chu Dương ngã xuống kia, nam nhân vốn có thân thủ lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị ngã.

Anh chưa từng hèn mọn như vậy.

Đó không phải anh.

Không phải là anh.

Anh sao có thể làm chuyện này với một nữ nhân, tầm mắt chuyển tới chiếc xe bên cạnh, chói lọi mà tát vào mặt cô ta.

*

Bước lên cầu thang, cổ chân vẫn còn hơi nóng, Tô Hảo nhíu mày bước đi rất nhanh, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhanh chóng tiến lại gần, may là Tô Hảo đã tới lầu 3, cô lục tìm chìa khóa, chưa kịp lấy ra thì thân mình đã bị bàn tay to của nam nhân bắt xoay lại, Chu Dương một tay chống trên cửa, cúi đầu nhìn cô: “Em chạy cái gì?”

Anh đem cô vây trong ngực.

Hơi thở xung quanh là hương linh sam trên người anh, tâm Tô Hảo bình phục lại, nói: “Buông tôi ra...”

Nói còn chưa dứt lời, Chu Dương đã "chậc" một tiếng, ngồi xổm xuống kéo dây giày cho cô: “Vẫn chưa chặt, em vừa chạy anh cũng vừa cầu nguyện để em không bị ngã, nhưng ngẫm lại, nếu em ngã cũng khá tốt.”

Tô Hảo muốn lui về phía sau.

Nhưng không lui được, toàn bộ lưng đều dán trên cửa, đôi mắt quét xuống.

Anh thực sự đang cột dây giày, cúi đầu thế này, sau cổ áo sơmi lộ ra một chút da thịt.

Tô Hảo thu lại ánh mắt, trốn vài lần.

Anh bắt lấy chân cô kéo lại.

Ánh đèn mờ ảo ở cầu thang, mày đẹp của Tô Hảo vẫn cứ nhíu chặt, vì cái gì cảm thấy không biết phải làm sao trước tình huống này. Chạy cũng không được, cửa sau lưng cũng không dám gõ vì sợ Thành Linh mở ra nhìn thấy cảnh này rồi bị dọa tới.

Cô cũng muốn ngồi xổm xuống để tự buộc, nhưng chỗ quá nhỏ, ngồi xuống khó tránh đυ.ng tới người này, cô nhắm mắt nói: “Chu Dương, tôi nhìn thấy Lý Tú.”

Chu Dương nhướng mày: “Ừm?”

“Cô ấy không phải kiểu mà anh luôn thích sao?”

Dây giày đúng lúc buộc xong, tay Chu Dương dừng lại, ánh mắt rơi vào cẳng chân Tô Hảo, không nói đến làn da trắng nõn của cô, ngay cả chân cũng thật thon, một tay cũng có thể nắm được, làn váy khẽ đong đưa, anh thực sự rất muốn hôn qua, nếu có thể ở đó cắn một ngụm thì càng tốt.

“Thật ra anh thích hợp với cô ấy hơn.”

“Ồ?” Chu Dương phản ứng lại, anh vẫn duy trì động tác kia, tay đặt ở đầu gối, ngẩng đầu nhìn cô, anh câu môi: “Anh thích hợp với em hơn.”

“Lãng tử chính là phải bị nữ nhân như em thu phục.”

Dứt lời, anh đứng dậy cúi đầu nhìn cô, trán chống lên trán cô: “Em tới thu phục anh được không?”

Răng rắc ——

Cửa phía sau phát ra tiếng động.

Tô Hảo hung hăng đẩy Chu Dương ra.

Cô phủi váy áo xoay người lại.

Cửa được mở, ánh sáng trong phòng bật ra, Thành Linh "a" một tiếng, nói: "Hai đứa sao lại đứng..."

Tô Hảo bước vào phòng, ném túi đồ xuống, đi thẳng đến bên bàn rót nước. Thành Linh sững sờ vài giây, sau đó nhìn về phía Chu Dương, Chu Dương sửa áo sơmi lại, khóe môi mỉm cười: “Dì Thành, chào buổi tối.”

“Chào buổi tối.” Thành Linh ấp úng trả về, chần chờ nói: “Con ăn tối chưa?”

Không tìm được chủ đề nên chỉ có thể di chuyển đến bữa ăn.

Ánh mắt Chu Dương quét về phía trong phòng.

Thân ảnh kia đứng bên bàn ăn, đầu cũng không quay lại.

Anh rũ mắt cười một cái, nói: “Con vẫn chưa ăn, vì đi ngang qua nên tiện đường đến đây thăm dì.”

Dù trong khoảng thời gian này có nhiều cơ hội gặp Chu Dương hơn nhưng Thành Linh vẫn cảm thấy không quá tin tưởng khi nghe anh nói đến thăm bà.

Nhưng người đã tới cửa, Thành Linh nghĩ đến đó liền nói: "Nếu không vào nhà đi, dì làm cho con một bát mì?"

“Vâng ạ.” Chu Dương mỉm cười, rảo bước theo Thành Linh vào phòng, một người cao ráo vừa tiến vào ít nhiều sẽ mang đến một chút cảm giác áp bách, anh nhìn Tô Hảo.

Tô Hảo lại buông cái ly xuống, xoay người vào phòng ngủ chính.

Thành Linh tiếp đón Chu Dương ngồi xuống, đến cửa phòng ngủ chính thăm dò hỏi Tô Hảo: “Tô Hảo, con ăn tối không?”

Tô Hảo đứng trước tủ quần áo, lắc đầu: “Không ạ.”

“Được rồi.”

Thành Linh chần chờ nhưng vẫn nói: “Chu Dương đang ở đây, con có rảnh thì ra một chút.”

Bà không cưỡng cầu, chủ yếu bởi vì Chu Dương lớn lên quá đẹp, so với trước đây dù nam nhân này không nói lời nào, chỉ mỉm cười bằng mắt thôi nhưng cũng dường như mang theo tình ý, chưa kể dáng người cũng rất tốt, mỗi một động tác đều lộ ra cảm giác phong lưu. Thành Linh rất sợ Tô Hảo lại lần nữa thích Chu Dương như trước đây.

Điên cuồng theo đuổi đến hồn xiêu phách lạc.

Tô Hảo đóng cửa tủ lại, đáp: “Con biết rồi.”

Cô đứng đó một lúc rồi bước ra ngoài. Chu Dương dựa nghiêng trên tay vịn, tùy tiện lật tạp chí, hai chân dài giao điệp, do động tác nên đường viền cổ áo càng lộ ra, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh, anh nhấc mắt lên nhìn cô, sau đó câu môi nở một nụ cười. Tô Hảo bước đến bàn ăn rót một ly nước rồi đặt trên bàn trà.

Trong phòng bếp truyền đến âm thanh.

Thành Linh nói: “Hảo Hảo, lấy ít hành cho mẹ.”

“Con tới ngay.” Tô Hảo ra ban công đem hai hành lá được trồng cầm đi hướng phòng bếp, cô không đi ra mà dựa vào cửa nhìn Thành Linh.

Chu Dương đặt tạp chí xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Hảo, hai tay cắm vào túi quần, theo cô nhìn vào phòng bếp, thấp thấp giọng nói: “Buổi tối đi mua sắm sao?”

Tô Hảo nhấp môi, liếc anh một cái.

“Mua quần áo sao? Là loại nào?”

Tô Hảo vẫn không để ý tới anh.

Chu Dương cười rộ lên, nghiêng sát lại gần: “Bà xã...”

Một tiếng gọi này làm sắc mặt Tô Hảo thay đổi, cô hung hăng nhìn Chu Dương, anh câu lấy đầu lưỡi đặc biệt lưu luyến nói. Tô Hảo xụ mặt, không hé răng.

Lúc này.

Giọng của Thành Linh vọng ra từ nhà bếp.

“Hảo Hảo, hai ngày nay sao lại không thấy Đường Duệ thế?”

Bây giờ đến lượt sắc mặt Chu Dương thay đổi.

Sau đó giọng của Thành Linh lại truyền ra: “Hảo Hảo, mẹ đã nghĩ rồi, thật ra có thể cho Đường Duệ một cơ hội, nghe một chút những gì nó nói, xem nó nghĩ gì trong lòng, nó cho chúng ta thẻ kia, mỗi tháng đều có tiền chuyển vào, mẹ xem hoạt động của tài khoản đó, từ lúc bắt đầu nó đã đem tiền lương có được đều cho con...”

Sắc mặt Chu Dương càng trở nên khó coi hơn.

Anh duỗi tay muốn đẩy cửa phòng bếp.

Tô Hảo thấy anh như vậy thì ngực nhảy dựng lên, người này lại tới nữa rồi. Cô lập tức tiến lên, không kịp nghĩ mà trực tiếp bắt lấy cánh tay anh kéo xuống, đáy mắt mang theo cảnh cáo.

Chu Dương rũ mắt nhìn cô, sau đó dùng sức thu tay lại làm Tô Hảo ngã nhào qua, eo bị anh ôm chặt, Chu Dương cúi đầu ghé vào bên tai, u ám nói: “Có thời gian thì nói với dì Thành một tiếng, anh đang theo đuổi em, còn tiền lương sao? Mỗi tháng anh đều cho em, em giúp anh quản lý, được chứ?”

Cô có kiến thức từng quản lý sổ thu chi của Phí Tiết.

Những tiền đó, cô không thể xử lý được.

Tô Hảo nghiêng đầu, sợ Thành Linh nghe được, tiếng nói ép xuống rất thấp: “Anh đi ra.”

Chu Dương gắt gao ôm cô.

Nghe được lời này, hàm răng anh cắn chặt.

Tô Hảo: “Có đi hay không?”

“Hay anh thật sự muốn ăn mì?”

Chưa từng có nữ nhân nào dám nói lời như vậy với anh, Chu Dương thở không ra hơi, đột nhiên có chút ủy khuất, giọng anh chua xót nói: “Anh thật sự chưa ăn.”

“Vậy anh ăn xong rồi đi.” Tô Hảo giãy giụa.

Chu Dương tức chết rồi.

Nhưng anh không dám nổi giận, tức giận đến cười lạnh.

Sau khi buông cô ra.

Cửa phòng bếp vừa lúc mở.

Lời định nói của Thành Linh đứt quãng, hai người giãy giụa cơ bản đều không nghe thấy. Thấy hai người đều đứng ngoài cửa bếp, bà sửng sốt: “Sao lại đứng ở đây?”

Vừa nói, bà vừa đặt bát mì lên bàn ăn: “Chu Dương, tới đây ăn đi.”

“Cảm ơn dì Thành.” Chu Dương mỉm cười, đáy mắt vẫn còn cất giấu lệ khí.

“Mì này rất dễ nở, con phải ăn nhanh lên.” Thành Linh rót một ly nước, Chu Dương ngồi xuống. Tô Hảo xoay người vào phòng ngủ chính, thuận tiện đóng cửa lại.

Chu Dương cầm chiếc đũa, nhìn về cửa phòng kia.

Hàm răng cắn thật sự chặt, sau đó cúi đầu ăn mì.

*

Tô Hảo sau khi vào phòng thì không bật đèn, ngồi ở mép giường khua chân, cửa sổ nửa mở nên cuộc sống hối hả nhộn nhịp bên ngoài truyền vào một ít, dưới lầu quán ăn khuya rất náo nhiệt, uống rượu vung quyền nói chuyện phiếm, âm thanh ầm ĩ, pháo hoa bốc khói nghi ngút, cô ở trong bóng đêm cũng không biết đang nghĩ gì.

Trong đầu cưỡi ngựa xem hoa mà hiện lên rất nhiều người, rất nhiều chuyện.

Vài giây sau, cô ngã xuống giường, nhắm mắt khẽ thở dài.

Mua sắm quá mệt mỏi.

Chân nhỏ cũng hơi nhức, chỉ lát sau, Tô Hảo đã ngủ rồi.

Mơ mơ màng màng nghe được người nọ bên ngoài đã rời đi.

Mẹ tiễn anh ra.

Tô Hảo lật người, tiếp tục ngủ.

*

Cửa vừa đóng lại, tươi cười trên mặt Chu Dương đã phai nhạt đi rất nhiều, anh đi xuống lầu, cầm lấy điếu thuốc trên đầu ngón tay, đi về phía chiếc xe đang dừng.

“Chu Dương.” Âm thanh mê hoặc của cô gái truyền đến.

Chu Dương nhấc mắt nhìn sang.

Chiếc xe thể thao màu đỏ rực dừng ở đó, Lý Tú ôm lấy cánh tay dựa vào đầu xe, không phải là loại ôm kiêu ngạo, mà là một loại ôm bất lực.

Cô gái trang dung tinh xảo, xương quai xanh có một hình xăm hình chữ Z, được xăm khi theo đuổi anh nửa năm trước.

“Chu Dương.” Cô ta lại gọi một tiếng.

Trong đầu Chu Dương thoáng hiện lên cổ chân nhỏ bé, làn váy trắng tinh. Tô Hảo còn bắt lấy cổ áo sơmi của anh, nói một cách căm hận, a, ngồi trên sofa khách sạn, khi anh nghiêng người hôn lên môi cô, cô dường như còn hơi run lên, vai co lại làm dấu vết trên xương quai xanh hiện rõ.

Đến nỗi có thể chứa được nước.

Cô gọi “Tiểu Thất” sao có thể gọi đến ôn nhu như thế.

Nếu cô gọi chồng thì sao.

Cổ họng Chu Dương lăn lộn, nhắm mắt lại, một phen kéo cửa xe ngồi lên vị trí điều khiển, đôi mắt quét qua chỗ lầu 3 kia, ngậm thuốc lá, khởi động xe.

Hoàn toàn quên mất chiếc xe thể thao đỏ phía sau cùng với cô gái ở đầu xe.

*

Xe đến Lam Loan.

Chu Dương xuống xe đóng sầm cửa, dựa vào mui hút thuốc, mới đi tới cửa sắt thì di động vang lên, anh click mở xem.

Thẩm Hách: Chu Dương, bất luận anh và Tô Hảo đã đi tới bước nào, tôi cũng luôn chờ cô ấy, anh tốt nhất đừng để tôi có chút cơ hội nào.

Phanh ——

Chu Dương hung hăng đạp vào cửa sắt.

Vài giây sau, anh cười lạnh, soạn tin.

Chu Dương: Vậy cậu cứ chờ đi.

Gửi xong, anh sải bước lên bậc thang, mặt trầm như nước, Tô Thiến đang ngồi trên sofa xem máy tính bảng: "Con về rồi sao?"

Chu Dương không đáp, đi tới mở tủ lạnh lấy một chai nước mở nắp uống, sắc mặt anh rất kém. Tô Thiến nhìn anh mấy lần rồi do dự, cảm thấy không nên chạm vào lông mày của anh nữa, hơn nữa máy tính bảng lại có thông báo, bà cầm lên xem. Chu Dương đi tới ngăn tủ lấy tài liệu.

Tùy ý nhìn qua.

Nhìn tới Tô Thiến và Thành Linh đang nhắn tin trên WeChat.

Tô Thiến: Thành Linh, bà đem danh thϊếp này đẩy cho Tô Hảo đi, chàng trai này không tồi đâu.

Loảng xoảng ——

Nước khoáng đặt trên mặt bàn. Tô Thiến quay đầu lại, Chu Dương chống trên lưng ghế, trầm giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng cho con thêm phiền nữa được không?"

Trong giọng nói lại có vài phần nghẹn khuất.

Tô Thiến nhìn máy tính bảng trên tay.

Chớp chớp mắt, phản ứng lại.

Tô Thiến: “Con khóc sao?”

Khóc nhanh thật đó.

Như vậy mới có thành ý.