Bốn chữ “Tôi cũng khóc đó” còn chưa ra khỏi miệng thì điện thoại di động đã bị Tô Hảo cầm về. Tô Hảo liếc mắt cảnh cáo nhìn Chu Dương, anh nghiêng người nắm chặt tay lái, híp mắt nhìn Tô Hảo và chiếc điện thoại di động trong tay cô.
Đầu kia Đường Duệ an tĩnh lại, hô hấp hơi nặng nề như là đang phải nhẫn nhịn rất lớn. Tâm tình Tô Hảo cực kỳ phức tạp, thật ra cô không nhớ rõ lúc trước kết hôn, Đường Duệ có bộ dáng gì, chỉ biết là ánh mắt hai người chưa bao giờ nhìn thấy đối phương, tâm tư của anh ấy không ở chỗ cô, tâm tư của cô cũng không ở chỗ anh ấy.
Sau khi kết hôn, quả nhiên xung hỉ thành công, trong lòng Tô Hảo mới cảm giác được sự trào phúng.
Cô nhìn cành cây lay động ngoài cửa sổ, nghĩ thầm đám đàn ông này luôn là như vậy, lúc có được thì không quý trọng, mất đi mới gào khóc.
Thật sự rất đáng khinh.
Cô nắm chặt di động, nói: “Đường Duệ, anh đừng nói chờ cả đời làm gì. Cuộc sống của anh vừa mới bắt đầu mà thôi, anh phải học cách đối mặt với tương lai mới đi.”
“Tô Hảo, Tô Hảo.” Đường Duệ lên tiếng, giọng nói khàn đặc.
Tô Hảo: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng để bản thân quá mệt nhọc.”
Ngữ khí ôn nhu.
Nhưng lại rất kiên quyết.
Ở đầu bên kia, hốc mắt Đường Duệ càng đỏ hơn.
Tô Hảo không đợi anh ấy lên tiếng, lập tức cúp điện thoại. Tầm mắt đối diện với người đàn ông bên cạnh, Chu Dương híp mắt nhìn cô, ánh mắt của cô lúc vừa nói chuyện giống hệt vẻ mặt của cô khi đuổi anh đi lúc trước, có lẽ Tô Hảo không phải là loại người mạnh mẽ như Mạnh Oánh, nhưng sự dịu dàng của cô lại giống như một con dao sắc bén.
Mặc dù đáy mắt hiện vẻ ôn nhu, đôi mắt ẩn hiện chút ánh sáng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Anh khẽ ho một tiếng, xoa mũi, nói: “Bà xã, chúng ta về nhà nhé.”
Nói xong, anh ngồi thẳng người, nắm chặt tay lái, thầm nghĩ tạm tha cho Đường Duệ một lần vậy. Ai da.
Xe ra khỏi bệnh viện, đi loanh quanh một vòng rồi về phía Sơn Thủy, Tô Hảo thấy đường không đúng bèn đập cánh tay Chu Dương một cái: “Anh về tiểu khu Hoa Huy đi.”
“Anh đang lái về tiểu khu Hoa Huy mà.” Chu Dương nhướng mày cười, ý đồ cực kỳ xấu xa.
Tô Hảo: “Em biết đường đó. Giờ mẹ em đang ở nhà, anh mau quay lại đi.”
Trong lòng Chu Dương thầm chửi thề một tiếng. Cuối cùng vẫn phải quay đầu xe lại, đổi sang một con đường khác, lái về phía tiểu khu Hoa Huy. Giờ là lúc các quán ăn khuya mở cửa, khung cảnh thật sự náo nhiệt, sau khi chiếc Bentley đến trước cửa tiểu khu, anh dừng ở chỗ đậu xe ngay ngoài cửa siêu thị. Mà lúc này, Thành Linh cũng gửi tin nhắn tới, Tô Hảo liếc mắt một cái, chuẩn bị quay về.
Chu Dương chợt cầm lấy tay cô, Tô Hảo ngẩng đầu. Anh đặt điện thoại di động ở phía trước, tiến lại gần, môi mỏng kề sát bên tai cô: “Đêm nay chồng cũ của em phá hỏng cuộc hẹn của chúng ta, em định bồi thường cho anh thế nào?”
Tô Hảo hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng của anh cũng dán lên má cô, nhẹ nhàng hôn xuống. Tô Hảo đưa tay sờ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, nói: “Anh vội như vậy sao? Hả?”
Chu Dương cười nhẹ một tiếng: “Không vội, anh cực kỳ kiên nhẫn đó.”
Nói xong liền cắn vành tai của cô.
Tô Hảo ôn nhu cúi đầu, không khí trong xe cực kỳ ái muội, cảm giác da thịt tiếp xúc như gần như xa. Thật ra Chu Dương là một người cực kỳ nhỏ nhen.
Hai má Tô Hảo ửng đỏ cả lên.
Vết hôn trên cổ cũng trở nên rõ ràng hơn, cánh môi Chu Dương khẽ lướt qua, nói: “Da em rất dễ để lại dấu vết nhỉ.”
Tô Hảo: “Ừm.”
“Vậy anh cẩn thận một chút nhé?”
Tô Hảo: “Anh cẩn thận một chút lúc nào vậy?”
Chu Dương bật cười.
Điện thoại di động vang lên, là Thành Linh gọi tới, chắc là do Tô Hảo mãi không trả lời. Chu Dương cầm điện thoại di động, nhìn thoáng qua, sau đó nhấn nút nghe máy.
Đặt điện thoại ở lỗ tai Tô Hảo, còn anh vẫn duy trì tư thế hôn cô. Thành Linh ở đầu dây bên kia hỏi: “Hảo Hảo, con đã về chưa?”
“Dạ vâng, con sắp về rồi.”
“Vậy là tốt rồi. À đúng rồi, mẹ gặp Chương Tân Hoa rồi đấy, thằng bé đang ở trên tầng xử lý một chút chuyện, chắc lúc con về sẽ gặp người ta đó.”
“Ai da…” Lỗ tai của Tô Hảo bị anh hung hăng cắn một cái, cô vội vàng bịt miệng ngăn lại tiếng kêu đau đớn, lập tức nhìn về phía Chu Dương.
Chu Dương lạnh lùng nhìn điện thoại của cô.
Hai người đàn ông chỉ trong một đêm!
Là hai người đó!!
Hai cái tên phá hoại này!
Tô Hảo nghiêng đầu, nói: “Mẹ à, đợi con về rồi nói sau.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Chu Dương ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại di động màu đen gọi cho Chương Tân Hoa. Rất nhanh, cậu ta đã nhận máy, giọng nói của Chương Tân Hoa truyền đến: “Anh à.”
“Cậu ở Hoa Huy sao?”
“À vâng, đúng vậy.”
“Lập tức cút.”
Chương Tân Hoa ngẩn ngơ, một giây sau mới kịp phản ứng lại: “Dạ vâng! Em cút ngay.”
Chu Dương cúp điện thoại, ném sang một bên, nhìn Tô Hảo.
Tô Hảo sửa lại cổ áo, chỉnh lại tóc tai rồi nói: “Em về đây.”
Chu Dương nghẹn khuất trong lòng, muốn ép nó xuống cũng không được, mà bây giờ lại không thể nổi giận với cô. Anh cắn răng ừ một tiếng, sau đó mở cửa xe.
Nhìn cô vòng qua đầu xe, anh nắm tay cô đi về phía cầu thang. Đi chưa được mấy bước đã nghe thấy tiếng động từ cầu thang truyền đến. Chương Tân Hoa đội mũ lưỡi trai đi xuống, vừa vặn đυ.ng phải bọn họ, dưới cái nhìn lạnh như băng của Chu Dương, Chương Tân Hoa kéo mũ thấp xuống, không dám liếc Tô Hảo một cái.
Trực tiếp bỏ trốn.
Ai lại không biết tối hôm qua, thiếu gia nhà họ Chu ở Lê Thành vừa mới quỳ xuống vì một cô gái chưa từng biết tên, đó là tin tức bùng nổ cỡ nào cơ chứ.
Hơn nữa cô gái này còn cực kỳ xinh đẹp, thoạt nhìn không phải gu bạn gái của Chu thiếu gia. Thứ càng khiến người ta khϊếp sợ hơn chính là cô gái này không phải thiên kim thế gia, lại càng không phải nhân vật lớn gì.
Vậy mà lại được Chu thiếu gia tình nguyện quỳ gối.
Ai biết sau này cô gái đó còn có bao nhiêu thủ đoạn chứ.
Sẽ được Chu thiếu gia cưng chiều như thế nào đây.
Tô Hảo lập tức thành danh chỉ sau một đêm ở Lê Thành.
Sau khi đến cửa nhà, Chu Dương đè chặt Tô Hảo lên cửa. Anh không vội hôn cô mà chỉ cúi đầu nhìn cô, nói: “Thật ra điều kiện sống ở đây không tốt lắm, hay là anh đổi nhà cho em nhé?”
Cô phải tránh xa Chương Tân Hoa một chút.
Tô Hảo: “Em cảm thấy nơi này cũng tạm được, nếu sau này em có chuyển nhà thì cũng không cần anh hỗ trợ đâu.”
An ninh ở tiểu khu này cũng không tệ lắm, ra vào cũng được quản lý nghiêm ngặt, dù sao thì đây cũng là tiểu khu mới được xây dựng, tiền thuê nhà hơi cao một chút mà thôi.
Chờ sau khi cô được trích phần trăm lợi nhuận, chắc cô sẽ chuyển sang nơi khác.
“Vì sao không cần anh giúp? Chẳng lẽ anh không phải bạn trai em sao?”
“Anh là bạn trai em nhưng anh có phải bố em đâu.”
Chu Dương sửng sốt, một giây sau mới cười khẽ: “Anh là chồng em đó.”
Đúng là anh chưa từng dính người như vậy.
Ai mà ngờ được anh lại xưng hô ‘chồng vợ’ với cô ngọt ngào như vậy.
Tô Hảo: “Còn chưa lĩnh giấy chứng nhận kết hôn mà đã mơ mộng rồi.”
Chu Dương: “...”
Mẹ nó chứ.
Anh nghiêng đầu, chặn kín đôi môi kia, cái miệng này nói quá nhiều lời khó nghe, tốt nhất là nên câm miệng lại. Tô Hảo cũng không giãy dụa, cô biết sớm muộn gì cũng phải có một màn này.
Nhưng cô phải đề phòng không tạo âm thanh lớn, náo loạn đến chỗ Thành Linh. Nếu Thành Linh mở cửa thì sẽ rất phiền toái.
Hôn xong.
Tô Hảo đẩy anh ra.
Chu Dương liếc mắt nhìn cánh cửa sau lưng, nói: “Để anh bảo mẹ nói chuyện với dì Thành về Chương Tân Hoa.”
“Em không cần nói đâu.”
Tô Hảo sửng sốt.
Anh đang lo lắng cho cô sao?
Nếu Tô Hảo tự mình nói với Thành Linh thì Thành Linh nhất định sẽ hỏi đông hỏi tây, cuối cùng lại là mất mát, hoài nghi cùng lo lắng.
Nếu nick Z này không phải Chu Dương mà thật sự là Chương Tân Hoa, điều này có nghĩa là cô còn phải giải quyết thêm một chuyện nữa.
Vậy mà anh hiểu được ư?
“Được không?”
Tô Hảo gật đầu: “Được, dì Tô Thiến nói tốt hơn em nhiều.”
“Ừm, em vào trong đi.” Chu Dương lấy chìa khóa trong túi xách của cô ra, dễ dàng mở khóa, kéo cửa ra. Tô Hảo nhận chìa khóa rồi đi vào.
Chu Dương còn muốn nói gì đó, hoặc là muốn chào hỏi Thành Linh một câu, kết quả là Tô Hảo đã đóng cửa lại cái ‘rầm’... chặn anh ở ngoài cửa.
Chu Dương: “...”
Thành Linh đang tưới hoa ở ban công, tối hôm qua chậu hoa hồng có hơi héo rũ, chăm một, hai ngày nữa là sẽ ổn hơn. Tô Hảo vừa đi vào, Thành Linh liền đặt bình tưới cây xuống, đi ra: “Về rồi à?”
Tô Hảo ‘dạ’ một tiếng, rót một ly nước, dựng cổ áo lên, nói: “Con đi tắm đây.”
“Ừm. À đúng rồi, còn Chương Tân Hoa thì sao.” Lúc này Thành Linh mới phản ứng lại.
Tô Hảo nói: “Con tình cờ gặp cậu ấy ở cầu thang, hàn huyên đôi ba câu.”
“Vậy thằng bé có nói gì không?”
“Không có.”
Ngữ khí của Tô Hảo rất bình thản, cô cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Sau khi cửa đóng lại, cô mới nhìn cần cổ, mẹ nó chứ toàn là dấu hôn thôi, anh quá đáng thật.
Tô Hảo không muốn để Thành Linh nhìn ra nên đành phải dùng kem che khuyết điểm, may là cổ áo ngủ cũng cao nên cũng che được phần nào dấu hôn đi.
Thành Linh đặt chậu hoa hồng héo rũ lên bàn trà, lúc này điện thoại di động vang lên, là Tô Thiến gửi tin nhắn tới. Thành Linh mỉm cười cầm lên.
Vừa nhìn tới.
Vẻ mặt bà lập tức cứng đờ.
Tô Thiến: “Linh à, cậu ngủ chưa? Chắc là chưa ngủ phải không, giờ còn sớm mà.”
Tô Thiến: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu. Tớ cảm thấy Chương Tân Hoa không đủ trưởng thành, không thích hợp với Tô Hảo đâu.”
Thành Linh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thành Linh: “Mấy hôm trước hình như tớ còn thấy hai đứa nói chuyện hợp nhau lắm cơ mà.”
Tô Thiến: “Đúng vậy, đúng là hơi đáng tiếc nhưng cậu đừng lo lắng. Chỗ tớ còn có rất nhiều người để lựa chọn, Tô Hảo là cô gái tốt như vậy, chắc là sẽ có rất nhiều người thích thôi.”
Thành Linh: “Vất vả cho cậu rồi.”
Thành Linh: “Tớ chỉ cảm thấy hơi buồn cho con bé mà thôi. Nhưng có phải gần đây…”
Tô Thiến: “Gần đây có người theo đuổi Tô Hảo phải không?”
Thành Linh: “Đúng vậy, cậu cũng biết sao?”
Tô Thiến: “Chứ sao, đương nhiên tớ cũng biết rồi. Cậu đừng dễ mềm lòng đấy nhé, người đó còn phải chịu khảo hạch nhiều hơn đó.”
Thành Linh: “Được rồi.”
Lúc Tô Hảo đi ra từ trong phòng tắm chợt nghe Thành Linh nói với cô chuyện này, đúng là Chu Dương hành động rất nhanh, vì muốn diệt trừ tình địch mà không từ thủ đoạn.
Thành Linh được Tô Thiến an ủi vài câu, rất nhanh đã không còn nghĩ đến chuyện này nữa. Ngược lại bà còn hỏi Tô Hảo xem người tặng hoa hồng kia là ai, vì sao Tô Thiến lại bảo bà khảo hạch người đó nhiều hơn vậy.
Tô Hảo định nói những lời tốt đẹp về Chu Dương.
Đột nhiên, cô nhịn cười, nói: “Dạ vâng, con vẫn đang khảo hạch anh ấy đây.”
Sau đó suy nghĩ một chút mới nói: “Thật ra người đó cũng khá tốt.”
“Vậy sao? Rất tốt ư?”
Tô Hảo gật đầu: “Vâng.”
Cô nhìn đồng hồ, bảo Thành Linh mau đi ngủ sớm. Thành Linh đồng ý, đứng dậy đi rửa tay, sau khi nhìn Thành Linh nghỉ ngơi thì Tô Hảo mới tắt đèn, trở về phòng, nằm xuống ngủ.
Dưới ánh sáng lờ mờ.
Điện thoại di động sáng lên, Tô Hảo mở ra.
Chu Dương: “Em nghỉ ngơi chưa?”
Tô Hảo: “Rồi.”
Chu Dương: “Mẹ anh đã gửi tin nhắn cho dì Thành chưa?”
Tô Hảo: “Rồi.”
Chu Dương: “Vậy là tốt rồi, ngày mai em muốn ăn gì đây?”
Tô Hảo: “Ngày mai nói sau, hôm nay còn chưa xong đâu.”
Chu Dương: “Chậc.”
Tô Hảo: “Sao lúc trước em không phát hiện đó là anh nhỉ.”
Chu Dương: “Là do em ngốc đấy.”
Tô Hảo: “Là do anh giảo hoạt.”
Hai người cãi cọ một hồi rồi chúc nhau ngủ ngon. Tô Hảo cất điện thoại di động, xoay người ngủ.
Tại Nhất Loan Sơn Thủy.
Chu Dương mặc bộ đồ ngủ màu đen tựa vào bên cạnh bàn, sau khi chúc cô ngủ ngon lại nhìn thêm một lúc, anh lướt màn hình điện thoại, chần chờ một chút rồi tìm số của Tô Thiến.
Rất nhanh, bên kia đã nhận máy, Tô Thiến còn chưa ngủ mà đang xem phim, bên kia có tiếng TV vang lên. Bà ấy cười nói: “Con trai à, trễ thế này con còn gọi điện thoại tới làm gì, có chuyện gì sao?”
Chu Dương xoa khóe môi, ho khan một tiếng: “Tối nay mẹ có nhắc đến con trước mặt dì Thành không vậy?”
Ví dụ như tiết lộ chút tin tức cho Thành Linh, hoặc là nói mấy lời khen ngợi ấy.
Tô Thiến lãnh khốc trả lời: “Không có.”
Chu Dương: “...”
*****
Bộ Thất hôn dự kiến sẽ được set vip từ chương 62 đến chương 92, mỗi chương khoảng 350-600 vàng (tùy thuộc vào độ dài ngắn của chương gốc), giá combo sẽ được giảm 20% so với giá gốc, mong mọi người sẽ ủng hộ nhà Gấu ạ.