Nam Cung Hoàng Đế

Chương 78

Ngủ không thẳng giấc, Hàn Phong thức dậy từ rất sớm. Nhưng không đành lòng đánh thức Tiểu An, hắn đã rất mệt mỏi rồi. Vì vậy đi qua đi lại trong phòng đến hừng đông. Hai người tìm vài cái bánh bao và một ít nước uống. Rất nhanh lên ngựa hướng sông Lưu Giang mà đi.

Đến xế chiều cũng đến được ven sông, cư dân nơi đây bận bịu với cuộc sống của họ. Trên đường đi gặp một vị đại thúc, Tiểu An đến bắt chuyện. Hỏi thăm được muốn đi qua bên kia Giang Kinh, xuôi thuyền đến tận 2 ngày. Không khỏi một trận chóng mặt, thời đại gì mà phương tiện chậm trễ như thế. Lại nghe đại thúc nói.

"Từ ngày đoàn người bị hành thích kia, không ai còn muốn qua sông nữa"

"Vị đại thúc này. Ta trả ông gấp 10 lần. Ông đưa ta sang đó". Hàn Phong ra giá.

"Trong nhà ta còn vợ và con thơ, đánh bắt ven sông cũng đủ sống đi. Ta đây không muốn mạo hiểm"

"Công tử, phải làm sao?". Tiểu An ghé tai Hàn Phong hỏi nhỏ.

"Mua lại con thuyền, chúng ta tự đi". Quyết đoán, Hàn Phong không do dự.

Tiểu An thương lượng giá cả. Vị đại thúc kia nhất định không bán. Hỏi tại sao? Người nọ không khỏi thở dài.

"Chúng tôi là muốn tốt cho hai vị công tử. Thời tiết hiện tại tuy gần mùa xuân, rất bình yên. Nhưng đến giữa sông Lưu Giang thủy triều dâng mạnh, gió thổi dữ dội. Các người không chống nổi được đến bên kia đâu"

Đến khuya không tìm được một chiếc thuyền nào cả. Hàn Phong mệt mỏi cùng Tiểu An trở về quán trọ. Chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực thế này. Là tiếng động ngoài cửa làm hai người bừng tỉnh.

"Thái tử, là thư của mật thám Đại hạ"

"Nói rõ nội dung"

"Dạ. Họ nghi ngờ rằng việc Vương tử Khiết Nhĩ Đa cùng Công Chúa bị hành thích có liên quan đến Thái hậu và Thái sư trong triều"

Tiểu An nói tiếp: "Thái sư Đại hạ là một Nam tử cường tráng. Tính tình mưu mô xảo trá. Hiện đang cùng Thái hậu phò tá Tân Vương"

"Ta lại nghĩ khác. Khiết Nhĩ Đôn là hài tử của Thái Hậu và Thái sư"

Tiểu An không khỏi trợn mắt há mồm. Là Vương tử Khiết Nhĩ Đa bị cắm sừng? Không thể tin được, nhưng Thái tử vẻ mặt chắc chắn như vậy. Hắn cũng không dám nghi ngờ là không có khả năng.

"Khiết Nhi Đa có bao nhiêu hoàng tử?"

"Thưa. Khiết Nhĩ Đa có hai hoàng tử. Đại hoàng tử Khiết Nhĩ Đôn 10 tuổi chính là Tân Vương hiện tại. Mà Nhị Hoàng tử Khiết Nhĩ Bối năm nay 9 tuổi. Con của một A Hoàng trong cung. Vì mẫu thân có thân phận thấp kém nên luôn bị người khác xem thường. Nếu có Vương tử ở đó, thì không ai dám nói gì, nhưng khi vắng mặt. Tiểu Hoàng tử và mẫu thân hắn lại bị khi dễ"

"Khốn kiếp thật! Dù sao hắn cũng là Hoàng tử, há gì đối với hắn và mẫu thân hắn bất công. Lập tức tăng cường mật thám phải bảo vệ an toàn cho Khiết Nhĩ Bối và mẹ của hắn. Hắn dù sao cũng gọi Uyển Nhi một tiếng cô cô"

Tiểu An lập tức viết thư gửi theo bồ câu bay đi. Lại đem cuốn sổ nhỏ ra ghi ghi chép chép. Từ ngày đi theo Hàn Phong, những gì Hàn Phong dự định làm phải được ghi lại, Tiểu An phụ trách hỗ trợ, nhắc nhớ Hàn Phong.

"Lưu Giang lớn như vậy, với kỹ thuật ở đây là không thể xây cầu. Về truyền lệnh xuống, mở một xưởng đóng tàu thuyền gần đây, làm một chiếc thuyền thật lớn, mỗi lần chở trên 100 người. Về kết cấu của thuyền ta sẽ vẽ sau"

"Dạ. Tiểu An ghi nhớ kỹ"

"Người của Lãnh nguyệt cung chưa có tin gì?"

Rất nhanh có một ám khí bay sát qua mặt Hàn Phong, Hàn Phong nhanh nhẹn dùng hai ngón tay kẹp lại. Đối phương hẳn là không có ý lấy mạng mình mới phóng lệch hướng một chút. Nhìn kỹ mới thấy, đây chính là ký hiệu của Lãnh nguyệt cung. Bên trong tờ giấy nhỏ là 4 chữ mờ mịt: " Vẫn đang tìm kiếm".

Hàn Phong mất trọng lực ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Tiểu An lúc này không khỏi lo lắng, nếu tiếp tục thế này. Thái tử không quay về cung? Trên đường trở về....haiz...thật không dám nghĩ.

Hàn Phong nghĩ một chút, chỉ cần không tìm thấy xác. Hy vọng sống sót rất cao. Phấn chấn một chút nhìn Tiểu An: "Hơn một tháng nay không có thư của Thái tử phi đi?"

"Dạ! Vẫn không nhận được"

"Ngươi nghỉ ngơi sớm, cực khổ cho ngươi rồi"

"Tiểu An cáo lui, Thái tử cũng nghỉ ngơi sớm, giữ gìn sức khỏe"

Hàn Phong gật đầu đáp ứng. Thời gian gần đây lo lắng an nguy của Uyển Nhi mà bỏ quên nơi Đông cung còn Như Nguyệt đang chờ mình. Không khỏi thở dài. Đi đến đâu tính đến đó.

Lạ nhỉ, sáng nay trời lại mưa rào. Không phải là mưa xuân đi. Đêm qua trời đầy sao mà sáng nay mưa u ám. Trong quán trọ người người chen nhau trú mưa, không ai để ý Hàn Phong là Thái tử. Giờ chỉ có Tiểu An luống cuống che chắn trước người Hàn Phong, sợ người khác làm bị thương Thái tử.

Mắt thấy quan binh đội mưa dán thông báo gi ở phía xa xa. Phía đối diện từng cửa hàng từng nhà đều treo vải trắng. Trưởng quầy của quán trọ cũng tò mò, sai một tên tiểu nhị đội mưa đi xem thông báo. Không tới 10 phút hắn ta quay trở lại. Gương mặt dính đầy nước mưa hắn cũng mặt kệ, hớt ha hớt hải nói không nên lời. Hít thở cả mũi lẫn miệng vì chạy quá nhanh. Dường như mọi người đang rất tò mò phía trước xảy ra chuyện gì? Không khỏi hối hả tên tiểu nhị nói.

Bên này Hàn Phong chỉ mong nhanh hết mưa để trở lại địa phương hôm qua tìm thuyền. Nếu không vì Tiểu An nhất quyết ngăn cản thì giờ này Hàn Phong đã đến nơi không chừng.

"Bố cáo...bố cáo thiên....bố cáo thiên hạ....."

"Bố cáo thiên hạ cái gì hả?". Trưởng quầy chịu không nổi liền hét lên một trận.

Tên tiểu nhị sợ hãi nói rất nhanh "Hoàng thượng băng hà, con dân Nam Triều đồng chịu tang 7 ngày?"

Tiểu An lớn tiếng "Các ngươi không thể nói bậy. Sẽ mang tội chết a".

Tên tiểu nhị bị oan, lập tức cả gan nói: "Không tin thì đến bên kia mà xem". Hắn chỉ tay về phía thông báo.

Tin tức thế này đôi lúc không thể tin, Hàn Phong nhanh như chớp chạy đến nơi dán thông báo kia. Lờ mờ nhận ra vài chữ, cũng không có đọc mà lệnh cho Tiểu An đọc:

Tiểu An giọng run rung:

"Bố cáo thiên hạ.

Nam Triều Năm thứ 1. Hoàng đế Nam Cung Nhạc băng hà. Con dân Nam Triều đồng chịu tang 7 ngày.

Khâm thử!"

Hàn Phong có thể nhìn ra đó là Phụng ấn của mẫu hậu.

Trời mưa không ngớt, bên tai truyền đến tiếng bàn tán xôn xao.

"Nghe nói Thái tử mất tích. Hoàng thượng băng hà. Nước một ngày không thể không vua, ngươi thử nói xem ai sẽ lên làm hoàng đế?". Người A thắc mắc.

"Chắc chắn là Nhị hoàng tử rồi. Nhị Hoàng tử là người có khả năng nhất". Người B chắc chắn nói.

Mà lúc này, trong màn mưa đen kịt rơi xuống một vật thể. Tiểu An lập tức nhận ra là bồ câu chuyên dụng của Hoàng cung. Vội vàng đưa tin tức cho Hàn Phong. Hàn Phong nhận lấy, mắt tối sầm lại. Nội dung thư được Quận chúa viết rất ngắn gọn "Hoàng cung có biến. Lập tức trở về".

Nhìn lại bồ câu, đôi cánh bị một vết thương chí mạng. Mắt Hàn Phong mang đầy sát khí. Nghiến răng nói từng chữ.

"Bọn chúng phục kích, không để tin tức đến tay chúng ta. Hàn Phong ta nhất định trả đủ. Tiểu An! Lập tức hồi cung"

Tìm kiếm Uyển Nhi quan trọng, nhưng việc cấp bách trước mắt là cần phải trở về.

----

Nguy hiểm tứ phía!!!