Lúc đi hối hả bao nhiêu. Mà lúc về Hàn Phong chỉ ước có một chiếc trực thăng đưa mình về Hoàng cung. Tiểu An nói, thời gian làm lễ đến an táng của đế vương trong vòng 7 ngày. Mà 7 ngày đã là quá lâu nếu vào thời hiện đại.
Đại khái sẽ không thể trở về kịp đi. Nhưng mà nếu chậm trễ sẽ không bảo vệ được Như Nguyệt cùng mẫu hậu. Trong thư Nguyệt Nhi không có nói nguyên nhân cái chết của Phụ hoàng. Đó là điều Hàn Phong lo lắng nhất.
Mưa rồi lại nắng, nắng rồi lại mưa. Hàn Phong không có dừng lại. Cơ thể tột cùng kiệt sức. Tiểu An khuyên mãi Hàn Phong mới chịu dừng lại, nghỉ ngơi một chút. Uống một ít nước rồi thôi. Hàn Phong không có tâm tư chăm sóc chính mình.
Đi hết Hoa Châu đến địa phận Giác Sơn. Bốn bề toàn là núi đá hiểm trở. Nếu không cẩn thận có thể rơi xuống vách núi bất cứ lúc nào. Đường đi tương đối hẹp. Cũng mai Hắc Phong cơ bản đã quen đường, Hàn Phong cũng yên tâm phần nào. Lúc đi vội vã không có để ý bao lâu ra khỏi nơi đây. Bất giác hỏi Tiểu An:
"Tiểu An, mất bao lâu ra khỏi Giác Sơn?"
"Hồi Thái tử, nhanh cũng đến ba ngày"
"Giờ này hẳn đã hoàn tất nghi lễ cho phụ hoàng đi?"
Tiểu An không đáp, Hàn Phong biết đó là câu trả lời. Tuy trở lại đây không tiếp xúc nhiều với Phụ hoàng, nhưng hắn thật sự là cha mình. Hàn Phong thấy mình thật bất hiếu, thật xốc nỗi. Nếu không phải vì bản thân tùy hứng thì đâu đi đến nước này. Trong lòng thật khổ sở.
"Tiểu An, chắc chắn đoạn đường chúng ta về. Sinh tử trong gan tất. Thời điểm để họ lấy mạng ta đã đến. Nếu ta không may chết đi. Ngươi lập tức tìm cách thoát thân. Nhắn với Nguyệt Nhi "Ta nợ nàng""
Chân kẹp vào bụng Hắc Phong, ngược gió mà đi. Tiểu An luôn nghe lời Thái tử, nhưng lần này sẽ không. Hắn tự hứa với lòng, một chủ tử tốt với hắn như vậy, hắn sẽ dùng tính mạng để bảo đảm an toàn cho Thái tử.
----
Hoàng cung - Thiên An Cung
Khắp nơi đều là màu trắng, không khí đau thương bao trùm cả bầu trời Nam Cung. Thiên An Cung là nơi thờ bài vị của các tiên đế. Hoàng hậu trong bộ tang phục quỳ trước bài vị, sắc mặt tiều tụy sa sút trông thấy. Nước mắt là tuôn không ngừng.
Quận chúa trong bộ tang phục con dâu, quỳ bên cạnh, ôm lấy mẫu hậu. Lòng chỉ có một câu "Thái tử mau trở về".
Phía sau đồng loạt quỳ lần lượt là Nhị hoàng tử, Cửu Hoàng tử , Thất công chúa, các hoàng nhi khác và các phi tần theo thứ tự từ cao đến thấp. Người khóc thật có, giả vờ khóc có....... hoàng cung mà. Bao nhiêu người thật lòng?
Đã mười ngày từ khi đưa thi hài của phụ hoàng vào Lăng mộ hoàng thất. Như Nguyệt và Hoàng hậu cũng không chợp mắt được nhiều. Hoàng hậu ngủ thì thôi, thức thì lại khóc. Tang sự cơ bản chỉ do Nhị Hoàng tử, Cửu hoàng tử và các đại thần đứng ra lo liệu. Mà Thất Công chúa Hy Băng vẫn giúp Quận chúa chiếu cố Hoàng hậu.
-----
Hiện tại đã là ngày thứ 20. Hàn Phong đã sắp trở lại, Quận chúa phái A Phúc mang theo một đội quân đi đón. Vì sự an toàn của Thái tử là an nguy của quốc gia. Hiện tại nàng và Hoàng hậu đang cố gồng mình gánh vác trọng trách nặng nề.
"Nguyệt Nhi, có tin tức của Thái tử chưa?"
Hoàng hậu trông già thêm 5 tuổi chỉ sau vài ngày. Như Nguyệt đã gầy đi không ít, sắc mặt xanh xao vì thiếu ngủ. Bưng một chén canh bổ uy Hoàng hậu dùng: "Nguyệt Nhi đã sai người đi đón Thái tử, rất nhanh mang người an toàn trở về".
"Ân. Buông rèm nhϊếp chính. Đám đại thần kia bằng mặt nhưng không bằng lòng. Hôm nay lại dâng lên không ít tấu chương nào là nước một ngày không thể không vua, không thể tiếp tục đợi Thái tử trở về"
"Mẫu hậu cố gắng thêm một thời gian nữa. Thái tử trở về chúng ta liền có điểm tựa"
"Ân. Mong rằng như vậy. Nguyệt Nhi, cùng mẫu hậu đến phật đường cầu nguyện cho Thái tử"
"Dạ"
----
Hàn Phong trong lòng trở nên lạnh, mặc Hắc Phong theo lối mòn mà chạy. Phía sau Tiểu An ra sức đuổi theo, không dám lơ là một phút nào. Hàn Phong suy luận một chút. "Phụ hoàng tại vị hơn 30 năm. Hiện tại tuy ngoài 50 nhưng sức khỏe vẫn cường tráng. Làm sao có thể đột ngột qua đời. Lý do tại sao? Vì sao vào thời điểm ta xuất cung mới xảy ra chuyện? Vì sao ta lại xuất cung? Chính là vì Uyển Nhi - Vương tử Đại Hạ? Hai chuyện này là có liên quan? Ai là kẻ chủ mưu phía sau?"
Suy nghĩ như vậy cũng không có phát hiện một mũi tên từ cây cỏ ven núi bay ra, chỉ nghe Tiểu An hô một tiếng: "Công tử! Cẩn thận".
Phát hiện cả hai ngã lăn ra đất, mà Hắc Phong chay một đoạn lại hí vang cả ngọn núi. Thì ra là Tiểu An phát hiện mũi tên, nếu không phải Tiểu An đẩy mình xuống ngựa thì mũi tên đang cấm trên vách núi kia xuyên qua người mình rồi. Một trận mồ hôi lạnh đổ ra.
"Công tử người không bị thương chứ?"
"Ta không sao, cảm ơn ngươi, Tiểu An!"
"Người đừng nói vậy. Nam Triều không thể không có người"
"Được! Ta hứa với ngươi. Ta sẽ sống!"
Ánh mắt kiên nghị cùng với lời hứa kia như tiếp thêm động lực cho hai người. Biết nơi đây không an toàn như vẻ ngoài yên tĩnh của nó. Cả hai lại vội vã lên đường. Ngày thứ hai mọi thứ vẫn bình yên. Đi thêm một ngày nữa sẽ rời khỏi Giác Sơn. Đến Biện Kinh. Sắp đến rồi!
Mắt thấy phía trước thấp thoáng cơ hồ là thị trấn, hai người không ngừng giục ngựa chạy đi. Không biết được phía trước là một hố chông. Hàn Phong vội rút thanh đao nhỏ bên hông Hắc Phong cầm chắc trong tay. Phi người bay khỏi hố. Không nghĩ tới phía trên là hai cái lưới chụp khổng lồ dành cho Hàn Phong và Tiểu An. Cả hai bị treo lơ lửng trên cao. Bên dưới vẫn không thấy người.
"Tiểu An, đừng sợ. Dùng đao cắt lưới, chúng ta thoát. Xe ngựa đến núi ắt có đường lui"
"Tiểu An tin tưởng lời công tử"
Hai người cắt lưới, rất nhanh dùng khinh công đáp xuống, cùng nhau chạy thoát. Nhưng mà kỳ lạ. Đi một đoạn rất lâu rồi mà không thấy người nào? Là bẩy của dân làng bắt thú hay sao? Hai người lưng đối lưng phòng bị. Giờ phút này lá cây xào xạc. Hàn Phong không khỏi nhíu mày.
"Tiểu An, đã tới rồi"
"Công tử, Hoàn hảo"
Một mũi tên bay ra, Hàn Phong tránh thoát. Nghe âm thanh "Phụt", mũi tên lao nhanh cấm vào thân cây lớn. Hai, Ba , Bốn......và một rừng mũi tên bay ra. Tránh né bây giờ không phải là cách tốt. Hiện tại không chỉ là mũi tên, mà cả một đám người. Hàn Phong như điên lên la hét:
"Tiểu An, muốn sống thì phải gϊếŧ"
Chưa bao giờ Hàn Phong muốn gϊếŧ người như bây giờ. Bọn chúng làm mình mất đi Uyển Nhi, mất đi phụ hoàng, hầu như mất đi những người thân yêu....giờ đây điên cuồng chém gϊếŧ. Với võ công của Hàn Phong và Tiểu An. Một chọi mười không thành vấn đề.
Nhưng là....bọn chúng quá đông. Hai người không thể cầm cự.
"Phụt"... âm thanh này. Chính là Tiểu An đẩy Hàn Phong ra. Ngực trúng một mũi tên. Một bên dìu Tiểu An, một bên dùng đao chắn tên. Vừa đánh vừa lui. Hiện tại mà nói, Hàn Phong cố hết sức mình, cũng không mong thoát được.
Lúc này Tiểu An đẩy Hàn Phong : "Công tử, mau chạy đi"
"Phụt". Lại nghe âm thanh mũi tên cấm vào thịt, là cấm vào chân Tiểu An. Bọn người khốn khϊếp. Dù sao cũng không thể để Tiểu An ở lại. Vội đỡ Tiểu An lên lưng, vận một chút khinh công định chạy nhưng không kịp a.
Cảm giác đau rát ở cánh tay, là ám khí vừa xoẹt qua. Hình như có độc. Không còn một chút sức lực, không cõng được Tiểu An, hắn ngã xuống đất. Có lẽ mất máu quá nhiều mắt Tiểu An nhắm hẳn. Mà Hàn Phong mắt mơ màn, đầu óc quay cuồn. Nơi bụng ẩm ướt, một dòng chất lỏng chảy ra. Là máu. Một mũi tên đâm xuyên bụng. Trước khi ngã xuống. Hàn phong mơ màn thấy một đám người, tay cầm theo đao, hùng hùng hỗ hỗ bước đến.........
--------
Hôm nay đến đây thôi!
Mọi người nhớ ngủ sớm!