Nắm chặt tờ giấy trong tay, trên tờ giấy còn loang lổ vết máu. Tức giận, dùng nội lực nghiền nát tờ giấy hóa thành tro bụi. Thật sự trong lòng Hàn Phong rối thành một đoàn. Trong lòng lo lắng không nói nên lời. Mặt ngoài là trấn tĩnh. Không muốn để Quận chúa lo lắng.
Quận chúa đến bên cạnh, nắm lấy tay Hàn Phong còn đang nắm thành quyền. Một bộ nghi vấn.
"Vương tử Đại hạ Khiết Nhĩ Đa còn tại vị, hà cớ gì lại nhường ngôi?"
"Chỉ có một khả năng duy nhất. Mà hiện tại, ta cần đến Đại hạ một chuyến"
"Không được". Quận chúa và Tiểu An đồng thời lên tiếng.
"Thái tử đột ngột rời khỏi hoàng cung, trong triều sẽ dấy lên sóng gió. Kẻ xấu thừa cơ hội này sẽ phục kích". Quận chúa nhất quyết không tán thành.
"Hiện Tại Đại hạ nội cung vẫn bình yên, nhưng trong đó ẩn tình không biết rõ"
"Các người bảo ta làm sao ở yên như vậy? Nếu là Khiết Nhĩ Đa bị ám sát. Còn Uyển Nhi nàng thế nào? Không lý nào nàng lại không gửi cho ta một tin tức". Hàn Phong tay đấm xuống bàn, cố làm mình đau để thần trí tỉnh táo một chút.
Quận chúa không nói hai lời, tát Hàn Phong một cái thật đau. Lớn giọng nói "Thái tử ở đây lo lắng không giải quyết được gì. Không bằng chúng ta bình tĩnh cùng nhau điều tra".
Hàn Phong bị đau có chút trầm tĩnh hơn, không nói lời nào. Nghe theo Quận chúa phân phó.
"Tiểu An mau đến Phong Uyển Lâu báo tin với họ. Nhờ mạng lưới của họ tìm kiếm Uyển Nhi. Lại phái thêm thủ hạ trong thời gian ngắn nhất phải được tin tức từ Đại Hạ về"
"Tiểu An lập tức đi ngay"
----
Ở Thư Phòng Đông cung.
Hàn Phong nóng lòng chờ Tiểu An trở lại. Hiện tại đã là giờ tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng). Vẫn không chợp mắt được. Ban nãy Quận chúa ngồi bên cạnh, Hàn Phong chỉ là giả vờ ngủ để nàng yên lòng.
"Thái Tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong"
Tiếng Tiểu An thật khẽ. Tiểu An y phục đơn giản, mang theo tay nãi. Mà Hàn Phong, ba lô trên lưng sẵn sàng từ rất lâu. Liếc thấy phong thư trên giường. Khẽ nói "Nguyệt Nhi, bảo trọng!"
Hàn Phong vẫn luôn đồng hành cùng Hắc Phong mà Tiểu An thì chòn một con tốt nhất trong đàn ngựa, dù sao trong thời gian ngắn nhất phải đến Giang Kinh tra ra nguyên nhân. Ban đầu Hàn Phong muốn rời khỏi một mình nhưng Tiểu An sống chết đòi theo. hắn đúng là huynh đệ đồng sinh cộng tử.
-----
Thư phòng Đông cung.
Hàn Phong và Tiểu An đi không lâu, từ phòng ngủ Quận chúa đi xuyên qua thư phòng. Nàng biết Hàn Phong sẽ không ở yên một chỗ chờ tin tức. Và mình cũng không thể ngăn cản được.
Ngồi xuống giường chậm rãi đọc bức thư được Hàn Phong viết xêu quẹo:
"Nguyệt Nhi! giữ gìn sức khỏe. Thay ta chiếu cố Phụ hoàng và mẫu hậu. Ta nhất định phải tìm được Uyển Nhi. Khi nào Tiểu Thất tỉnh, hỏi rõ ràng những gì hắn chứng kiến tại Giang Kinh, lập tức báo cho ta biết.
Bảo Trọng!"
Buông thư xuống khẽ thở dài. Ai bảo nàng yêu Hàn Phong nhiều quá làm chi. Nàng liên lạc A Phúc, triệu tập những người tin tưởng. Bí mật đều tra Giang Kinh.
----
Hàn Phong và Tiểu An ngày đêm cưỡi ngựa, ăn gió nằm sương. Không tới nữa tháng đã đến Hoa Châu. Trước mắt là một mảnh rừng xanh âm u. Bên hong Hắc Phong treo một tiểu đao. Hàn Phong có thể dễ dàng mang theo khi cần thiết.
"Công tử, Trời tối như vậy rất nguy hiểm đi. Đi qua hoa Châu mới đến được Giang Kinh. Ta nên nghỉ ngơi lấy sức một đêm"
Nghe Tiểu An nói cũng có lý. Muốn tìm được Uyển Nhi đầu tiên phải giữ cái mạng. Hàn Phong gật nhẹ đầu đồng ý...
"Nghỉ một đêm trong rừng, mai qua khu rừng này đến thị trấn. Dò hỏi một chút người dân ở đây trước khi đến Giang Kinh"
----
Một đêm ngủ trong rừng cũng không đáng sợ như Hàn Phong nghĩ. Bình lặng trôi qua, thời gian này Hàn Phong gầy đi trông thấy. Tiểu An cũng không khá hơn, hai người một chủ một tớ trông rất thảm.
Phi ngựa thần tốc ra khỏi rừng, chỉ một ý nghĩ trong đầu. "Tìm được Uyển Nhi". Hàn Phong không còn sợ gì nữa. Qua khỏi khu rừng là một trấn nhỏ, buông bán khá nhộn nhịp.
Lãnh thổ Đại Hạ và Nam Triều cách nhau bởi dòng sông Lưu Giang. Qua khỏi sông Lưu Giang sẽ đặt chân đến Giang Kinh. Giang Kinh thuộc địa phận phía Tây Đại Hạ. Người dân sống ven lưu vực sông không nhiều, sinh sống bằng nghề đánh bắt và đưa thuyền.
Không giống với Giang Kinh. Hoa Châu thuộc Nam Triều đất đai màu mỡ, chính sách và giáo dục Nam Triều vô cùng tốt. Đi đến đây thấy cảnh này, Hàn Phong phần nào vui vẻ. Hai người quyết định vào một quán ăn nhỏ, lấp đầy bụng. Ăn rất ngon lành, lại nghe mọi người xôn xao kể chuyện phím.
"Lão tứ a, ta nghe nói Đại hạ Vương tử hôn mê vẫn chưa tỉnh, Tân Vương Đại hạ chỉ mới 10 tuổi. Không thể chỉnh đốn quốc gia đi. Vẫn là Thái hậu buông rèm nhϊếp chính". Người nói là một người đàn ông trung niên, để râu mép.
"Lão Nhị ngươi không biết rồi, vài tháng trước. Vương tử cùng công chúa từ Nam Triều trở về, trên đường đường qua sông Lưu Giang gặp thích khách. Haiz"
Hàn Phong không chịu được đả kích, đứng bật dậy nắm cổ áo người đang nói kia. Hung hăn hét:
"Ngươi nói gì? lập lại lần nữa?"
Lão Tứ hoảng sợ, chỉ ngọa nguậy lắc đầu. Tiểu An vẫn còn bình tĩnh, đến khuyên ngăn Hàn Phong. Hết lời xin lỗi Lão Tứ và Lão Nhị.
"Hai vị đại ca, xin thứ lỗi. Ca Ca của ta là quá kích động muốn biết diễn biến tiếp theo tại sao lại gặp thích khách?"
Lúc này Tứ và Nhị mới thôi giận ngồi xuống, Tiểu An một mặt lấy lòng rót trà cho hai người. Ra hiệu Hàn PHong ngồi xuống. Nghe hai người kể tiếp.
"Bọn ta chỉ nghe kể lại Vương tử bị hành thích trong đêm tối, không ai hay biết chuyện này. Lưu Giang là một con sông vô cùng rộng, giữa mênh mông biển nước thì làm sao mà cứu đây?"
"Không ai có tin tức của Công Chúa sao?". Hàn Phong gấp gáp.
"Thuộc hạ đi theo đều không còn sống. Hôm sau người dân ven sông thuộc địa phận Giang Kinh phát hiện xác chết liền báo quan. Binh lính lại tìm kiếm khắp nơi, chỉ toàn xác chết, trong đó tìm được xác của Vương tử Khiết Nhĩ Đa. Người vẫn còn ấm nên lập tức đưa về cung điều trị"
"Đúng vậy ạ. Tuy có thể trị được, nhưng đến nay vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Vì vậy trưởng Hoàng tử Khiết Nhĩ Đôn lên ngôi, mẹ của Hoàng tử được phong làm Hoàng hậu, buông rèm nhϊếp chính"
"Quan binh tìm kiếm 7 ngày cũng không thấy xác công chúa. Nên tạm ngưng việc tìm kiếm. Thái hậu và Tân vương cũng không thiết tha việc phát sinh một Công chúa mới ở Đại Hạ nên việc này không nhắc đến nữa"
"Khốn kiếp!". Hàn Phong lại đập bàn. Lập tức leo lên ngựa rời khỏi.
Tiểu An nhanh chóng thanh toán rồi đuổi theo. Đầu óc Hàn Phong bây giờ loạn hết, lập tức phải đến sông Lưu Giang. Cưỡi ngựa thêm hai ngày hai đêm không ngủ mới ra khỏi Hoa Châu. Hàn Phong không khỏi cảm thán đất đai Nam Triều rộng lớn.
"Tiểu An, tìm một quán trọ chúng ta nghỉ ngơi một chút. Sau đó sẽ đi tìm thuyền sang sông"
"Dạ"
------
Haiz....
Ta không biết chương này ngọt hay lạt nữa ???
Ách, trễ rồi, về nhà ăn cơm mẹ nấu....
Chúc các bạn hữu ngon miệng!